- Lại có người từ trong Thiên Môn đi ra kìa!
Một thanh âm vang lên.
Càng ngày càng gần thời gian chấm dứt khảo thí, xếp hạng của những những thế lực hàng đầu đều chênh lệch không lớn, cho nên, tất cả mọi người
đều rất quan tâm, rốt cuộc thí sinh từ trong Thiên Môn đi ra là thuộc
trận doanh nào?
Lạc Vũ dẫn đầu từ trong Thiên Môn đi ra, sau đó, 13 thí sinh của Vạn
Kiếm Cung tham gia khảo thí cũng lần lượt từ trong Thiên Môn đi ra.
Thêm 13 vị đệ tử nội môn, lần này, số lượng đệ tử nội môn của Vạn Kiếm
Cung đã đạt tới 169 người, nhân số ngang ngửa với Thần Thông Điện xếp
thứ ba.
Hai vị cung chủ của Vạn Kiếm Cung đều rất hưng phấn với số lượng đệ tử
nội môn thông qua Thiên Môn khảo thí, lập tức vây quanh đám người Lạc Vũ và Ninh Tiểu Xuyên.
Ngược lại, sắc mặt đám tu sĩ Phần Kiếm Tông lại càng khó coi hơn, bọn họ lại càng thua kém Vạn Kiếm Cung rất xa.
Mộc tông chủ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, thật không hổ là đệ
nhất cao thủ của Vạn Kiếm Cung, bây giờ phải chăng ngươi nên nói ra tu
vi thật sự của ngươi cho mọi người ở đây biết hay không?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía Mộc tông chủ, có thể cảm nhận được khí thế
vĩ đại từ trên người đối phương phát ra, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
- Tông chủ đại nhân, đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Vạn Kiếm Cung là Vũ
sư tỷ, không phải là ta. Về phần tu vi thực sự của ta… Chẳng lẽ với tu
vi của Tông chủ đại nhân, lại không thể nhìn ra hay sao?
Cung chủ trẻ tuổi của Yêu Nguyệt Cung từ trên cao bay tới, hạ xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Nàng mặc một bộ đạo bào màu trắng, tư sắc chỉ có thể xem là trung đẳng,
thế nhưng, tu vi dường như còn cường đại hơn cả Mộc tông chủ vài phần.
- Ninh Tiểu Xuyên, có người nói ngươi đã giết chết đệ nhất cao thủ thế
hệ trẻ của Yêu Nguyệt Cung là Nhiếp Lan Tâm, có việc này không?
Vị Cung chủ trẻ tuổi của Yêu Nguyệt Cung chợt hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên còn chưa kịp mở miệng thì hai vị Cung chủ của Vạn Kiếm Cung đã đứng ra, đứng chắn trước người Ninh Tiểu Xuyên.
Lục cung chủ nhìn chằm chằm vị Cung chủ trẻ tuổi của Yêu Nguyệt Cung, nói:
- Tần Nguyệt, Thiên Môn khảo thí vốn dĩ là khảo nghiệm sinh tử, tất cả
đều do thiên mệnh an bài, cho dù đệ tử của Yêu Nguyệt Cung các ngươi
thật sự chết trận trong Thiên Môn khảo thí, thì cũng không thể trách bất kỳ người nào được.
Tần Nguyệt, chính là tên của vị Cung chủ trẻ tuổi thuộc Yêu Nguyệt Cung.
Thanh âm của Tần Nguyệt rất lạnh lùng, nói:
- Ta chỉ hỏi có giết hay không, cũng không nói muốn hắn đền mạng. Nếu
như hắn không dám trả lời, ta tất nhiên cũng sẽ không ép buộc hắn.
Cao thủ của những thế lực khác đều đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Đặc biệt là người của Phần Kiếm Tông, tất cả đều hết sức vui vẻ chứng
kiến cục diện lúc này, nếu như Vạn Kiếm Cung và Yêu Nguyệt Cung triệt để trở mặt, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn nhìn về phía ánh mắt đó, vừa vặn bắt gặp Nhiếp Lan Chi đứng trong đám người vây quanh.
Vành mắt của nàng có hai hàng lệ, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hàm răng gần như cắn nát môi.
Có thể tưởng tượng được, khi nàng biết tin tỷ tỷ của mình chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên, tâm tình đã bi thương tuyệt vọng như thế nào, tuyệt
đối là đau đớn tan nát cõi lòng.
Người nào cũng có thân nhân, không ai hi vọng thân nhân của mình chết
đi, huống chi Nhiếp Lan Tâm còn là thân nhân duy nhất của nàng, hơn nữa
lại còn chết trong tay tiểu Hầu gia mà nàng yêu nhất.
Tâm tình của nàng lúc này, có thể nói là sống không bằng chết.
Dưới sự châm ngòi thổi gió của Phần Kiếm Tông, Vạn Kiếm Cung và Yêu
Nguyệt Cung bắt đầu trở nên quyết liệt, hai thế lực gần như muốn lao vào đấu đá lẫn nhau.
- Đừng cãi nhau nữa!
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng.
Thành viên của Vạn Kiếm Cung và Yêu Nguyệt Cung đều trở nên yên tĩnh, mấy trăm ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Ninh Tiểu Xuyên.
Tam cung chủ đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, cố ý bảo vệ hắn, tránh cho
hắn bị thành viên của Yêu Nguyệt Cung đang phẫn nộ ám toán.
- Tiểu Xuyên, bây giờ ngươi không cần nói gì cả, tránh khiến cho mâu
thuẫn trở nên gay gắt, đừng để đám tiểu nhân Phần Kiếm Tông kia chiếm
được tiện nghi.
Tam cung chủ truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên, muốn hắn bảo trì lý trí, vào thời điểm hiện nay, tốt nhất không nên nói bất kỳ điều gì.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu với Tam cung chủ, sau đó đi tới trước mặt
Tần Nguyệt cung chủ của Yêu Nguyệt Cung, khom người cúi đầu, nói:
- Tần Nguyệt cung chủ, xin hỏi ngài nghe người nào đồn đại như vậy? Kẻ nào dám nói ta giết chết Lan tiên tử?
Vẻ mặt của Tần Nguyệt đối với Ninh Tiểu Xuyên rất bất thiện, lạnh lùng nói:
- Việc này chính là do chính miệng Đông Phương Thắng của Phần Kiếm Tông nói, chẳng lẽ còn có thể là lời đồn?
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Đông Phương Thắng đứng ở đằng xa, nói:
- Đương nhiên là lời đồn, bởi vì… Lan tiên tử căn bản không chết.
- Cái gì? Làm sao có thể? Ta tận mắt trông thấy ngươi giết chết Lan tiên tử, điều này còn có thể là giả được sao? Ninh Tiểu Xuyên ngươi đừng có
giấu diếm nữa.
Đông Phương Thắng trầm giọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên đi thẳng về phía Đông Phương Thắng, nói:
- Ta chỉ là một tu sĩ Tứ Bộ Thiên Thê mà thôi, làm sao có thể giết được
Lan tiên tử? Đông Phương huynh, cho dù ngươi muốn vu oan ta, cũng phải
khiến người khác tin phục mới được a.
- Ta vu oan cho ngươi? Ngươi rõ ràng đã ẩn giấu tu vi, còn muốn nói láo?
Đông Phương Thắng nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
- Người nói láo chính là ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Đủ rồi!
Tần Nguyệt cung chủ nghiêm giọng quát, giống như tiếng bạo long gào
thét, hoàn toàn át đi tiếng cãi nhau của Đông Phương Thắng và Ninh Tiểu
Xuyên.
Nàng nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:
- Ngươi đã tuyên bố Nhiếp Lan Tâm không chết, vậy bây giờ nàng ta đang ở đâu?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lan tiên tử bị Đông Phương Thắng đánh lén trọng thương, vãn bối đã thu Lan tiên tử vào trong Dưỡng Tâm Chân Đỉnh, đang trị thương cho nàng ấy.
Ninh Tiểu Xuyên thật ra cũng không muốn nói Nhiếp Lan Tâm còn sống,
nhưng nhìn thấy Nhiếp Lan Chi thương tâm như vậy, trong lòng thập phần
không nỡ, cuối cùng mới quyết định, nói dối vụng về một phen.
Ầm...
Lời này của Ninh Tiểu Xuyên vừa phát ra, quả nhiên tạo thành một tiếng vang cực lớn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đông Phương Thắng.
Sắc mặt Đông Phương Thắng lập tức đại biến, chỉ vào Ninh Tiểu Xuyên, quát:
- Hắn… hắn nói láo, đây tuyệt đối không phải là sự thật, Lan tiên tử đã
bị giết chết, chính ta tận mắt nhìn thấy… Không ngờ còn dám vu oan cho
ta… Lý nào lại như vậy?
ương không nhẹ. Vừa vặn lúc
ấy ta đi ngang qua, liền… gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, tiến
lên giáo huấn khiển trách hắn vài câu.
- Không ngờ, chính vì việc này mà hắn ghi hận trong lòng, đổ hết mọi chuyện xấu xa lên người ta, quả thực là vô sỉ tới cực điểm.
Đám đệ tử của Vạn Kiếm Cung lập tức trở nên vui vẻ.
Nhạc Minh Tùng là người nhảy ra đầu tiên, vỗ vỗ bả vai Đông Phương Thắng, ý vị thâm trường nói:
- Huynh đệ, ngươi dù sao cũng là thiên tài tám ngàn năm khó gặp, tại sao nhân phẩm lại thấp kém như vậy? Háo sắc thì cũng đành, không ngờ ngươi
lại đánh lén đệ tử đồng môn. Đánh lén cũng bỏ đi, nhưng không ngờ lòng
dạ của ngươi lại hẹp hòi như vậy. Hẹp hòi thì tạm thời không nhắc đến,
vậy mà còn vu oan cho người khác… Haizz…
Đám nữ đệ tử của Yêu Nguyệt Cung đều nổi lên lòng căm phẫn, nếu không
phải bị Tần Nguyệt cung chủ ngăn lại, e rằng đã đồng loạt ra tay, đem
Đông Phương Thắng bầm thây vạn đoạn rồi.
Nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy
Đông Phương Thắng quả thực háo sắc, hèn hạ vô sỉ, còn Ninh Tiểu Xuyên
thì trở thành Dưỡng Tâm Sư hành y tế thế.
Không chỉ đệ tử của Vạn Kiếm Cung và Yêu Nguyệt Cung, mà ngay cả một vài đệ tử của Phần Kiếm Tông, cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đông Phương
Thắng.
Đông Phương Thắng quả thực tức đến thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã tuyên bố Lan tiên tử không chết, vậy có dám
mời Lan tiên tử ra ngoài, để nàng chính miệng nói rõ chân tướng cho mọi
người biết hay không?
Đông Phương Thắng dám khẳng định Nhiếp Lan Tâm đã bị Ninh Tiểu Xuyên
giết chết, cho nên trong lòng không hề sợ hãi chút nào, chỉ cần Ninh
Tiểu Xuyên không thể giao ra một Nhiếp Lan Tâm còn sống, vậy thì lời nói dối của đối phương cũng sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Đến lúc đó, đối phương nhất định sẽ chết càng thảm hại hơn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không được, bây giờ là thời khắc mấu chốt để chữa trị cho Lan tiên tử, nếu như để nàng từ trong Dưỡng Tâm Chân Đỉnh đi ra, e rằng sẽ khiến
thương thế của nàng ta càng nặng hơn.
- Ha ha, ta thấy ngươi từ đầu tới cuối đều nói láo, Lan tiên tử rõ ràng
đã bị ngươi giết chết, còn muốn tiếp tục giấu diếm tới bao giờ?
Đông Phương Thắng cười lớn.
Tần Nguyệt cung chủ và những nữ đệ tử của Yêu Nguyệt Cung cũng đưa mắt
nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, nếu như không thể xác định Nhiếp Lan Tâm
thật sự chưa chết, vậy thì các nàng cũng không thể yên tâm được.
Ánh mắt Tần Nguyệt cung chủ trở nên nhu hòa, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi ra tay cứu Lan Tâm, ta đại biểu cho Yêu
Nguyệt Cung biểu thị cảm kích với ngươi. Thế nhưng, rốt cuộc Lan Tâm còn sống hay đã chết, cũng chỉ là lời nói từ một phía của ngươi, e rằng
không thể khiến mọi người hoàn toàn tin tưởng được.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, nói:
- Được rồi, nhưng Lan tiên tử quả thật bị thương rất nặng, bây giờ ta
chỉ mới trị hết ngoại thương cho nàng ta, còn nội thương thì vẫn đang
điều trị.
- Không sao, chúng ta chỉ muốn xác định xem nàng ta còn sống hay không?
Nếu như nàng ta còn sống, vẫn sẽ giao cho ngươi tiếp tục trị liệu.
Tần Nguyệt cung chủ nói.
Đông Phương Thắng cũng trở nên khẩn trương, tại sao Ninh Tiểu Xuyên lại
nắm chắc như vậy? Chẳng lẽ Nhiếp Lan Tâm thật sự không chết?
Ninh Tiểu Xuyên triệu hoán Dưỡng Tâm Chân Đỉnh từ trong tâm cung ra
ngoài, hóa thành một cái đại đỉnh cao chín mét, dựng trong quảng trường.
Hắn đứng bên cạnh đại đỉnh, còn mọi người thì vội vàng thối lui về phía sau.
Ninh Tiểu Xuyên duỗi hai tay ra, một cái ngọc tinh quan liền từ trong Dưỡng Tâm Chân Đỉnh bay ra, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Ngọc tinh quan bị huyền quang năm màu bao trùm, trong quan tài tản mát ra một mùi thuốc nhàn nhạt.
Ninh Tiểu Xuyên giải thích:
- Ngọc tinh quan này chính là do ta tìm được từ trong một huyệt động
Thượng Cổ, ẩn chứa lực lượng sinh mệnh cường đại, cho nên, ta mới đặt
Lan tiên tử vào trong ngọc tinh quan, muốn mượn lực lượng của ngọc tinh
quan để giúp nàng dưỡng thương.
Tần Nguyệt cung chủ khẽ gật đầu, quả thật cảm giác được trong ngọc tinh
quan có lực lượng sinh mệnh rất cường đại bao trùm, tuyệt đối là một
kiện chí bảo trị thương.
Chẳng qua, cái quan tài này thật sự quá không may mắn rồi.
Ninh Tiểu Xuyên mở nắp ngọc tinh quan ra, Nhiếp Lan Tâm quả nhiên đang nằm bên trong, nhắm mắt như đang ngủ say.
Lúc này, rất nhiều người đều rướn cổ nhìn vào trong ngọc tinh quan, muốn kiểm tra xem Lan tiên tử rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Tần Nguyệt cung chủ lập tức đi tới, hai ngón tay nắm lấy cổ tay trái của Nhiếp Lan Tâm, sử dụng Thiên võ nguyên khí dò xét, quả nhiên phát hiện
Nhiếp Lan Tâm bị thụ kiếm thương rất nặng, thế nhưng vẫn còn sống, chưa
hề chết đi.
Tần Nguyệt cung chủ cuối cùng cũng thở phào một hơi, thiên tài như Nhiếp Lan Tâm thật sự quá trân quý, thành tựu tương lại không thể hạn lượng,
nếu như vẫn lạc, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn đối với Yêu Nguyệt Cung.
Nhìn thấy nàng ta còn sống, trong lòng Tần Nguyệt cung chủ cũng sinh ra vài phần áy náy.
Lúc trước tin tưởng lời nói của Đông Phương Thắng, thiếu chút nữa đã hàm oan người tốt rồi.
- Lan Tâm, có nghe thấy ta đang nói gì không?
Tần Nguyệt cung chủ khẽ hỏi.
Trong ngọc tinh quan, Vạn Âm Tiên Hậu mở mắt ra, đôi con ngươi đen kịt thâm thúy, thanh âm nhu hòa, nói:
- Cung chủ, thương thế của ta đã ổn định, không phải lo ngại gì đâu.
Nhìn thấy nàng ta thật sự còn sống, Tần Nguyệt cung chủ cuối cùng cũng thở phào một hơi, khẽ gật đầu, nói:
- Vậy ngươi hãy tiếp tục dưỡng thương đi, chờ đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ đón ngươi trở về Yêu Nguyệt Cung.
Dứt lời, Tần Nguyệt cung chủ liền đặt tay nàng vào lại trong ngọc tinh quan.
Ngay lúc Vạn Âm Tiên Hậu vừa mới mở mắt, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên nhìn
thấy ánh mắt của nàng có chút không giống với ánh mắt lần trước, ngược
lại còn có vài phần giống ánh mắt của Nhiếp Lan Tâm.
Tại sao lại như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên cho rằng mình bị hoa mắt, lúc nhìn vào ngọc tinh quan
lần nữa thì nàng ta đã nhắm mắt, mà Tần Nguyệt cung chủ cũng đã đậy nắp
quan tài lại.