Bước vào Đế Đô Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Con đường quen thuộc, Kiếm Các Hầu phủ quen thuộc, Quan nGọc Lâu quen thuộc, nhưng nay đã hoàn toàn khác trước.
Đi trên đường không phải con người mà là tà vật mọc răng nanh và hốc mắt đỏ quạch.
Một quan quái điểu bị tà khí xâm nhập có thân thể dài hơn mười mét, nó phát hiện khí tức con người từ Ninh Tiểu Xuyên, từ trên trời lao xuống định tóm vào lưng hắn.
Bùm!
Không Gian áo nghĩa một chưởng tung ra, biến thành một đạo đại thủ ấn đánh nổ tung người con quái điểu.
- Mẹ kiếp, có mắt mà như muf!
Kim Giác Yêu Hoàng chửi lớn.
Một người hai yêu tiếp tục đi.
Tà Thần Miếu xây dựng trong Đế Cung trước đây, nằm ở trên đỉnh một toà thạch đài cao trăm trượng.
Trên đỉnh thạch đài có một bức tượng khổng lồ.
Bức tượng này có thân hình người, sau lưng là sáu đôi cánh đen, giữa mi tâm có một ấn kí hình tia sét.
Chi dù chỉ là bức tượng nhưng chứa uy thế cực lớn, Ninh Tiểu Xuyên tới phía dưới bức tượng, cảm nhận thấy một luồng áp lực lớn lao.
Giống như một vị Thần Đệ đang đứng trước mặt vậy.
- Đây chính là tượng của Địa Ngục Tà Thần?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Kim Giác Yêu Hoàng nói:
- Bức tượng này được đích thân Địa Ngục Sứ Giả khắc ra, có lẽ chính là bản thể của Địa Ngục Sứ Giả.
Lúc này, phía dưới bức tượng là vô số tà vật đang quỳ lạy, thắp hương tế tự.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:
- Muốn dụ vị Địa Ngục Sứ Giả này tới Đế Đô thì phải huỷ bức tượng Tà Thần kia trước.
- Để ta!
Ngân Giác Yêu Hoàng xung phong, bay lên hai tay kết ấn ký, tung ra một đạo thần thông oanh kích bức tượng Tà Thần.
Với sức mạnh của Ngân Giác Yêu Hoàng, có thể dễ dàng huỷ diệt cả Đế Đô chứ đừng nói là một bức tượng Tà Thần.
Nhưng ngay khi Ngân Giác Yêu Hoàng tung thần thông thì đã có dị biến.
Uỳnh!
Một luồng tà khí từ trong bức tượng Tà Thần tràn ra, đánh trúng ngực Ngân Giác Yêu Hoàng khiến hắn rơi xuống đất tạo thành một cái hố lớn đường kính vài chục mét.
- Một bức tượng đã lợi hại như vậy?
Ngân Giác Yêu Hoàng bò lên khỏi hố, chấn kinh nhìn bức tượng Tà Thần, cảm giác không thể tin nổi.
- Để ta thử xem.
Kim Giác Yêu Hoàng định ra tay thì Ninh Tiểu Xuyên ngăn lại.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Trong bức tượng Tà Thần đó có thần uy, các ngươi không huỷ được nó đâu. Để ta thử xem.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Cự Linh Chiến Chuỳ ra, truyền Tạo Hoá chi khí vào trong cây chuỳ.
Cự Linh Chiến Chuỳ là chí tôn hoàng khí, có năng lượng Tạo Hoá truyền vào liền bạo phát hoàng uy, toả ra năng lượng tuyệt luân.
Thứ khí tức khủng bố đó truyền khắp Ngọc Lam Đế Quốc.
Tất cả tà vật trong biên giới Ngọc Lam Đế Quốc đều bị sức mạnh hoàng uy đó chấn nhiếp, toàn thân run rẩy, sợ hãi.
Uỳnh!
Ninh Tiểu Xuyên vung chuỳ giáng xuống, phá vỡ thần uy giáng thẳng xuống đỉnh đầu bức tượng.
Bùm một tiếng, bức tượng Tà Thần nổ tung thành vô số những tảng đá khổng lồ bay tứ tán khắp nơi.
Bức tượng Tà Thần vừa bị phá vỡ, một luồng khí tức khủng khiếp hơn liền xuất hiện phía trên Đế Đô, ngưng tụ thành hư ảnh của Tà Thần.
Thân thể con người, sau lưng là sáu đôi cánh đen.
Tuy chỉ là một đạo hư ảnh nhưng còn kinh người hơn bức tượng kia.
Ngay cả Kim Giác Yêu Hoàng, Ngân Giác Yêu Hoàng thực lực cường đại cũng bị áp lực đó đè bẹp dưới đât, trên lưng như có ngọn núi lớn đè nặng, căn bản không thể đứng lên được.
Riêng mình Ninh Tiểu Xuyên vẫn đứng thẳng được, ánh mắt nhìn thẳng vào hư ảnh Tà Thần kia.
Hư ảnh kia phát ra âm thanh tựa sấm rung chuyển đất trời:
- Con người to gan, ngươi dám phá hoại tượng của bản toan. Ngươi báng bổ thần linh như vậy, không sợ bị thần uy trấn sát hay sao?
Thật ra Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ lại dẫn ra thần niệm của Tà Thần, nhưng hắn cũng không hốt hoảng, trấn tĩnh nói:
- Nếu ta đoán không lầm thì giờ ngươi vẫn bị nhốt trong Quy Khư đúng không? Với sức mạnh hiện nay chắc ngươi không giết được ta nhỉ?
- Hừ, chi một tiểu tử con người, một đạo thần niệm cũng đủ giết ngươi.
Hư ảnh Tà Thần giơ hai tay lên, ngay lập tức cuồng phong nổi lên, mây đen kéo tới, một vâng trăng đỏ rực hiện ra trong tầng mây.
Vù!
Một đạo hồng quang bắn ra từ trong tầng mây, nhằm thẳng đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên bắn tới.
- Diệt Thế Chưởng Ấn Đạo!
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay lại, ngưng tụ toàn bộ Tạo Hoá chi lực kết nối với thiên địa tạo hoá, tung một đạo chưởng ấn khổng lồ.
Uỳnh!
Diệt Thế Chưởng Ấn Đạo và cột hồng quang trên trời đồng thời bị huỷ diệt.
Xung kích lực cường đại gần như biến cả Đế Đô thành bình địa.
- Lợi hại thật! Thiên Mộng Yêu Hoàng là Thứ Thần, sức mạnh của một đạo thần niệm tương đương với võ giả Vạn Cổ Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong. Nhưng năng lượng của một đạo thần niệm của Tà Thần này lại còn mạnh hơn cả một Thánh Quân.
- Lẽ nào vị Tà thần này đã ngưng tụ ra Thần Cách, là một thần linh thật sự?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ, rồi lại lắc đầu.
Đại Diêm rất đặc thù, cùng lắm chỉ chứa được Thứ thần, nếu Chân Thần giáng lâm thì sẽ bị thế giới chi lực tiêu diệt.
Thế giới chi lực của Đại Diêm sẽ tự động bài trừ hết nhưng đối tượng cấp Chân Thần.
Ví dụ, Thiên Đế ngưng tụ được Thần Cách, sau khi tu thành thần liền rời khỏi Đại Diêm tới văn minh Thần Hà.
Đương nhiên nếu sức mạnh của vị Tà Thần này còn lớn hơn thế giới chi lực của Đại Diêm chưa biết chừng sẽ ở lại được Đại Diêm. Đương nhiên khả năng này dường như rất nhỏ.
Hơn nữa nếu một vị Tà Thần cấp Chân Thần chạy ra từ Quy Khư thì cả Đại Diêm này có ai chặn được hắn?
- Xem ra trong Quy Khư chắc chắn có ẩn giấu một bí mật rất lớn.
Khi Ninh Tiểu Xuyên đang suy nghĩ về lai lịch của Tà Thần thì hư ảnh Tà Thần kia bay tới phía trên hắn, một ngón tay bắn ra một đạo sấm sét lớn.
- Thiên Tôn Ấn Ký!
Mi tâm Ninh Tiểu Xuyên lấp lánh hiện ra một đạo ấn ký, toả bạch quang chói loà.
Cột bạch quang từ mi tâm Ninh Tiểu Xuyên bắn ra, phá vỡ tia sét của hư ảnh Tà Thần.
- Là ngươi? Không phải, không phải ngươi. Tiểu tử, tại sao ngươi lại tu luyện được Thiên Tôn Ấn ký?
Hư ảnh Tà Thần gầm lên, dường như rất hận người có Thiên Tôn Ấn Ký.
Chắc hắn từng biết ai đó có Thiên Tôn Ấn Ký.
Ninh Tiểu Xuyên nhận ra điều gì đó, hư ảnh Tà Thần hình như có chút sợ Thiên Tôn Ấn Ký.
Nếu vậy thì dễ giải quyết rồi!