- Không hổ là địa mạch của
Thánh Thổ, quả nhiên ẩn chứa lực lượng cường đại, có lẽ ngay cả Thiên
Nhân cũng không thể nghịch hướng hành tẩu trong dòng chảy địa mạch này.
Thiên địa Huyền Khí trải qua ức vạn năm lắng động, trong lòng đất thai
nghén thành “đại địa linh khí”, đại địa linh khí ngưng tụ thành dòng
sông, lưu chuyển, giống như huyết mạch của đại địa, khiến cho đại địa
trở nên phì nhiêu, tràn ngập lực lượng sinh mệnh.
Còn được tu sĩ gọi là “Địa mạch”.
Địa mạch có sự trầm tích của đại địa, tràn ngập sự hàm súc cổ xưa, nhắm
mắt lại, có thể cảm thụ được khí tức của địa mạch, tựa như đang giao lưu với một vị Thần Linh có tri thức uyên bác.
Địa mạch càng tráng kiện, thời gian lắng đọng càng lâu, hội tụ số mệnh càng cường đại.
Nhân loại thành lập quốc gia nền văn minh trên địa mạch, mượn số mệnh
của địa mạch, chỉ cần địa mạch không tiêu vong thì quốc gia văn minh có
thể trường thịnh không suy. Cho nên địa mạch còn được gọi là Long mạch
của một quốc gia.
Nếu như Long mạch bị đứt đoạn, toàn bộ quốc gia văn minh sẽ trở nên cằn
cỗi, không thể sinh trưởng ra Huyền dược, không thể thai nghén thành
Huyền thạch, cỏ cây tàn lụi, dòng sông khô cạn, cuối cùng biến thành một mảnh hoang mạc.
Giống như động mạch chủ của con người bị cắt đứt, vậy thì người đó nhất định phải chết.
Xây dựng Tông môn và gia tộc, đều phải lựa chọn nơi địa mạch chảy qua,
nếu có thể tìm được địa mạch mà Viễn Cổ lưu lại, thậm chí còn có thể
thành lập một mảnh Thánh Thổ.
Dưới mặt đất của Thiên Đế Sơn có hơn mười dòng địa mạch quan trọng,
trong đó, thậm chí còn có địa mạch Viễn Cổ lưu lại, có thể xem là Long
mạch của Thiên Đế Sơn.
Tu sĩ tu luyện bên cạnh địa mạch, quanh năm hấp thu “đại địa linh khí”,
có thể nhiễm lên người số mệnh của địa mạch, trở thành một phần của địa
mạch.
Bất luận là tu đạo hay tu võ, đều có ích lợi rất lớn.
Giữa Ma Diễm Hư thế giới và Thiên Đế Sơn có một dòng địa mạch quan
trọng, khiến cho Ma Diễm Hư thế giới và Thiên Đế Sơn nối liền thành một
thể.
Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng tới Ma Diễm Hư thế giới, vừa mới hạ xuống
đất, dưới chân liền truyền đến thanh âm “xèo xèo”, nhiệt độ của mặt đất
cao tới dọa người, quả thực giống như đứng trên một cái nồi sắt bị nung
đỏ, y phục trên người đều bốc cháy.
- Vân Hà Quy Nguyên Khí!
Ninh Tiểu Xuyên điều động Thiên võ nguyên khí trong cơ thể, ngưng tụ
thành một màn hào quang đường kính mười mét, thủ hộ thân thể tại trung
tâm, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Ma Diễm Hư thế giới quả nhiên hung hiểm không gì sánh được, quanh năm bị hỏa diễm bao trùm, ngay cả trong không khí cũng trôi nổi từng đoàn hỏa
diễm đỏ thẫm.
Trên mặt đất, tất cả đều là thiết thạch màu đen.
Trong thiết thạch lưu chuyển nham tương đỏ thẫm sôi trào, cho dù ném một khối kim loại vào trong nham thạch nóng chảy này, cũng sẽ bị hòa tan
ngay trong nháy mắt.
Dưới hoàn cảnh ác liệt này, nếu chỉ là người bình thường thì không đến một phút, đã bị đốt rụi thành mây khói.
Thiên Đế Sơn có rất nhiều bí cảnh tu luyện, trong đó, mức độ nguy hiểm của Ma Diễm Hư thế giới, được xếp vào trước mười.
Đã từng có một vài đệ tử hạch tâm có tu vi cường đại vẫn lạc trong Ma
Diễm Hư thế giới, cho nên, trừ phi là Võ giả tu luyện ra Ngũ Hành Hỏa Võ Thể, mới dám mạo hiểm tính mạng đến khu vực bí cảnh này để khổ tu.
Đối với Võ giả khác mà nói, nơi này là Địa Ngục ma cảnh, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại muốn mượn nhờ hoàn cảnh ác liệt ở đây để rèn luyện thân
thể, đúc luyện Chí Tôn Thể.
Đương nhiên, trước khi đúc luyện Chí Tôn Thể, phải giải quyết một vấn đề phiền toái trước.
Ninh Tiểu Xuyên tin rằng Lục Khánh Nguyên và Lục Nhân nhất định sẽ đuổi
theo hắn vào Ma Diễm Hư thế giới, những kẻ này muốn diệt trừ Ninh Tiểu
Xuyên, thì Ninh Tiểu Xuyên há có thể bỏ qua cho bọn hắn?
Vụt... Vụt...
Nửa ngày sau, giữa không trung của Ma Diễm Hư thế giới, chợt xuất hiện
một cánh cổng ánh sáng, Lục Khánh Nguyên và Lục Nhân từ bên trong cổng
ánh sáng bay ra.
- Thật không hổ là bí cảnh tu luyện Hỏa thuộc tính tinh khiết, quả nhiên không phải là nơi mà người thường nán lại, có lẽ nhiệt độ có thể sánh
ngang với địa tâm (*).
(*) phần lõi của một tinh cầu
Lục Nhân lập tức thi triển nguyên khí hộ thể, thủ hộ nhục thân của mình.
Tu vi của Lục Khánh Nguyên cao thâm, chính là Thiên Nhân đắc đạo, hỏa
diễm bình thường căn bản không thể gây thương tổn cho hắn, thế nhưng,
hắn vẫn lập tức sử dụng nguyên khí hộ thể, tạo thành một cái nguyên khí
tráo.
Đến Ma Diễm Hư thế giới này, hắn liền cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm. Cho nên nhất định phải cẩn trọng.
- Ninh Tiểu Xuyên đi đâu rồi? Không lẽ hắn đã biết chúng ta muốn giết hắn, nên đã bỏ trốn rồi?
Lục Nhân đứng trên một tảng đá lớn màu đen, dưới chân là nham thạch nóng chảy sông trào, sóng nhiệt từ dưới đất không ngừng bốc lên.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười mỉa mai, có thúc phụ ở đây, Ninh Tiểu Xuyên chắc chắn phải chết.
- Không đúng, không đúng…
Lục Khánh Nguyên thì lại không có tâm tình tốt như vậy, đột nhiên có một luồng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt.
Ầm ầm ầm...
Bỗng nhiên, nham thạch trên mặt đất sôi trào càng thêm lợi hại.
333 cái trận kỳ từ trong nham thạch nóng chảy bay ra, tạo thành 333 cột
cờ đen kịt, cắm trong nham thạch nóng chảy, tạo thành một tòa trận pháp
cực lớn, khóa chặt không gian, bao trùm Lục Khánh Nguyên và Lục Nhân bên trong trận pháp.
Năm đầu Huyền thú cửu phẩm phân biệt đứng tại năm phương vị của trận
pháp, mỗi một đầu đều cao mấy chục mét, phát ra tiếng gầm rống kinh hồn.
Trí tuệ của bọn chúng không thấp hơn nhân loại, trấn thủ năm cái mắt trận, khiến cho trận pháp có thể vận chuyển.
Ba cái mắt trận khác, do ba đạo ý niệm thể của Ninh Tiểu Xuyên điều khiển.
Bát Phong Luyện Thần trận hoàn chỉnh, vận chuyển trong Ma Diễm Hư thế
giới, uy lực bộc phát hoàn toàn, cuồng phong thét gào, cuốn toàn bộ hỏa
thạch trên mặt đất lên trời, ngưng tụ thành 333 khối thiên thạch hỏa
diễm khổng lồ.
Mỗi một khối thiên thạch đều đỏ rực, giống như một ngọn núi hỏa diễm cháy hừng hực.
Trận pháp đột nhiên xuất hiện, dọa cho Lục Nhân hốt hoảng, mặt vàng như
đất, hai chân không ngừng run rẩy, nếu không phải có Lục Khánh Nguyên
giữ chặt, có lẽ hắn đã rơi vào trong nham thạch nóng chảy rồi.
Tại sao lại như vậy?
Kẻ nào mà lớn mật như thế? Không ngờ dám phục kích cả thúc phụ của mình?
Lục Nhân căn bản không nghĩ rằng kẻ đó là Ninh Tiểu Xuyên, bởi vì, trong mắt hắn, Ninh Tiểu Xuyên không khác gì mình, chỉ là một Dưỡng Tâm Sư có thiên phú không tệ mà thôi.
Biểu hiện của Lục Khánh Nguyên thập phần trầm ổn, cũng không hề sợ hãi chút nào, nói:
- Lại là tòa trận pháp này, tòa trận pháp này của ngươi có thể đánh bại
được Đông Phương Thắng, thế nhưng, dùng nó để đối phó với ta, không phải quá xem thường ta hay sao? Ninh Tiểu Xuyên, chân thân của ngươi còn
không chịu lộ diện?
- Grào...
Một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên.
Trong nham thạch nóng chảy, một đầu Lục Tí Bạo Long cực lớn bay ra, thân hình cao hơn trăm mét, lân phiến to bằng cái quạt, long nhãn như hai
cái đèn lồng đỏ rực, tản mát Long uy cực kỳ khủng bố.
Ầm...
Ầm...
…
Lục Tí Bạo Long từ trong nham thạch nóng chảy lao ra, phóng thẳng về
phía Lục Khánh Nguyên, duỗi ra hai cái Long trảo cực lớn, phát động thế
công như bài sơn đảo hải.
Sắc mặt Lục Khánh Nguyên hơi đổi, đầu Lục Tí Bạo Long trong Đăng Thiên thế giới, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Không cho phép hắn có thời gian suy nghĩ nhiều, hai cái Long trảo đã
đánh tới đỉnh đầu của hắn, móng vuốt sắc bén vô cùng, Long lân cứng rắn
thô dày, lực lượng khủng bố tới cực điểm. Chỉ riêng phong trảo (*), đã
khiến cho làn da hắn cảm thấy đau rát, giống như bị đao cắt.
(*) gió phát ra do móng vuốt ma sát với không khí.
Lục Khánh Nguyên là tu sĩ Đạo môn, chủ tu Đạo pháp, lực lượng thân thể
không cường đại, tất nhiên không dám ngạnh kháng với Lục Tí Bạo Long.
Trong khoảnh khắc chớp mắt, hắn lập tức thi triển ra một cái Đạo thuật
phòng ngự, một bàn tay duỗi ra, năm ngón tay tản mát hào quang màu xanh.
Một cái thuẫn ấn màu xanh cao chừng mười lăm mét, từ trong lòng bàn tay đánh ra.
Phành...
Hai cái Long trảo đánh lên thuẫn ấn màu xanh, lập tức phát ra thanh âm
va chạm khủng bố, thuẫn ấn bị Long trảo đánh vỡ, hóa thành từng mảnh vụn như mưa.
Lục Khánh Nguyên vẫn vô cùng tỉnh táo, ngón tay điểm về phía Long trảo,
khoảnh khắc ngón tay điểm ra, phảng phất như biến thành hoàng kim, giống như lưu tinh phá không bay đi.
Đây là một chiêu Đạo thuật công kích, tên là “Lưu Kim Nhất Chỉ”.
Thoạt nhìn chỉ là một ngón tay, thế nhưng lại ngưng tụ tu vi toàn thân
của Lục Khánh Nguyên, dồn hết thảy lực lượng Đạo pháp, tập trung tại một điểm, có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất.
Dù lực lượng của Lục Tí Bạo Long có cường thịnh hơn, Long lân có dày
hơn, hắn vẫn tự tin có thể đục thủng một lỗ trên thân Lục Tí Bạo Long.
Thế nhưng, nghênh đón một chỉ của hắn lại không phải trảo của Lục Tí Bạo Long, mà là một thanh Ma kiếm huyết sắc.
Kiếm quang huyết sắc lóe lên, xuất hiện trước mắt hắn.
Xoẹt xoẹt…
Mũi kiếm của Ma kiếm đâm lên đầu ngón tay của Lục Khánh Nguyên, kiếm khí nghiền nát từng tầng kim quang, bộc phát một luồng lực lượng mang tính
hủy diệt.
Lục Khánh Nguyên đã từng bị Ma kiếm chặt đứt cánh tay, cho nên biết rõ
sự đáng sợ, sắc bén, ma tính của Ma kiếm, có thể nói là không gì không
thể phá nổi, lúc hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đâm ra một kiếm, liền vội vàng thu hồi Đạo pháp, cấp tốc thối lui về phía sau.
Dùng ngón tay để tiếp xúc với Ma kiếm là một hành vi thập phần không sáng suốt.
Hắn thu hồi Đạo pháp, khí thế lập tức suy yếu, lâm vào bị động.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy, liền bám sát đối phương như hình với bóng.
Trong Bát Phong Luyện Thần trận, tốc độ của Lục Khánh Nguyên bị hạn chế
rất lớn, cho nên Ninh Tiểu Xuyên có thể nhanh chóng đuổi kịp hắn, căn
bản không cho đối phương có cơ hội thở dốc, thi triển ra chiêu thứ hai
của Diệt Thế Kiếm Đạo – Diệt Thế Kiếm Phách.
Một hư ảnh nữ ma khổng lồ hiện ra sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, mang theo
một luồng ý chí hủy diệt cường đại, ma khí tràn ngập toàn bộ trận pháp,
ngưng tụ thành một đám ma vân.
Lục Khánh Nguyên lập tức ném ra ba cái trận bàn do Thiên Nhân khắc vẽ,
hóa thành ba tòa đại trận phòng ngự, thủ hộ chính mình tại trung tâm.
Tạm thời ngăn cản được kiếm khí của Ninh Tiểu Xuyên, Lục Khánh Nguyên
cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhanh chóng điều động lực lượng Đạo
nguyên, điểm một chỉ vào hư không, một đầu hỏa mãng từ đầu ngón tay bay
ra, đánh thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn không chỉ muốn phòng thủ, mà còn muốn phản công.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên và Ma kiếm gần như hòa hợp thành một thể, huy động Ma
kiếm chém phá ba tòa trận pháp phòng ngự, ba cái trận bàn bị Ma kiếm
chém nát, hóa thành một đống sắt vụ.
Với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, cộng thêm lực lượng của Ma kiếm, trận bàn do Thiên Nhân khắc vẽ, căn bản không thể ngăn cản được.
Ninh Tiểu Xuyên hoành ngang kiếm trước người, cũng điều động lực lượng
Đạo nguyên trong Ma kiếm, ngưng tụ tu vi toàn thân, chém xuống một kiếm.
Lục Khánh Nguyên là đệ tử nội môn thế hệ trước, tu vi rất thâm hậu, mặc
dù bị Ninh Tiểu Xuyên chặt đứt một cánh tay, thế nhưng tối đa cũng chỉ
có thể khiến cho thực lực của hắn suy giảm hai thành.
Cho nên, nhất định phải dưới tình huống xuất kỳ bất ý, trước hết đả
thương đối phương. Như vậy mới có cơ hội giết chết Lục Khánh Nguyên.
Cho dù không thể đánh chết Lục Khánh Nguyên, cũng phải khiến Lục Khánh
Nguyên trọng thương, khiến cho đối phương không thể phát huy được một
thân tu vi. Đây là phương án mà Ninh Tiểu Xuyên đã bố trí ngay từ đầu.
Vụt...
Một đạo kiếm quang đỏ như máu trải dài hơn 70 mét, từ trên mũi kiếm chém ra, kiếm khí bay lượn đầy trời, chém về phía ngực của Lục Khánh Nguyên.