Nhiếp Lan Chi dùng sức gật đầu, nói:
- Với mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, mị lực điên đảo chúng sinh của tỷ tỷ, bất cứ nam tử nào nhìn thấy ngươi đều sẽ bị mê đắm! Tiểu Hầu gia
nói, nếu như có thể cùng tỷ tỷ nói lời yêu thương, đây tuyệt đối là
chuyện hạnh phúc đệ nhất thiên hạ rồi!
- Nếu hắn đã thật sự có tình như vậy, thời điểm tại Hoang lĩnh Trảm Thiên, vì sao lại còn muốn dồn ta vào chỗ chết chứ?
Nhiếp Lan Tâm phất ống tay áo, hướng về phía vầng trăng phản chiếu trên
đại giang nhìn lại. Dưới chân nàng tản mát ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo,
khiến cho mặt đất cũng phải kết lên một tầng băng sương mỏng manh.
Nhiếp Lan Chi cẩn thận từng chút một trả lời, nói:
- Đúng là bởi vì sự kiện lần đó, đã khiến cho hắn hối hận không gì sánh
được, hy vọng tỷ tỷ có thể tha thứ cho hắn, một lần nữa cho hắn thêm một cơ hội!
- Một lần nữa cho hắn thêm một cơ hội?
Ánh mắt Nhiếp Lan Tâm dần trở nên thâm thúy, nhìn thật sâu về phía Nhiếp Lan Chi.
Trong lòng của nàng thầm nghĩ, Lan Chi ưa thích Ninh Tiểu Xuyên như vậy, tuyệt đối không có khả năng biên ra một đoạn lời nói như thế lừa gạt
mình, chẳng lẽ những gì Lan Chi nói đều là sự thật sao?
Nhiếp Lan Tâm thật sự hận Ninh Tiểu Xuyên sao? Khẳng định là có!
Nhưng mà, nàng thật sự muốn dồn Ninh Tiểu Xuyên vào chỗ chết hay không? Kỳ thật, cũng chưa chắc!
Sở dĩ nàng muốn đối phó Ninh Tiểu Xuyên, một nguyên nhân trong đó chính
là một đêm tình duyên Ninh Tiểu Xuyên phát sinh cùng nàng kia, quả thật
khiến cho nàng không cách nào tiêu tan sự phẫn nộ trong lòng, căn bản
không biết kế tiếp nên đối mặt với gã nam nhân này như thế nào. Một
nguyên nhân khác chính là, nàng thật sự không hy vọng Ninh Tiểu Xuyên
cùng muội muội mình phát sinh ra quan hệ tình cảm.
Muội muội, chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi!
Nàng là một nữ tử cực kỳ kiêu ngạo, từ nhỏ thiên tư thông minh, luôn
được tất cả mọi người tán dương cùng đeo đuổi. Nhưng mà, Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại có thể áp lên nàng một bậc, không chỉ cướp đi vinh quang
của nàng, cướp đi thân thể của nàng, càng cướp đi trái tim muội muội của nàng!
Cơn tức này, nàng như thế nào có thể nhịn được?
- Ninh Tiểu Xuyên quả thật chính là thiên tài khó gặp, nếu như giết chết hắn, thật sự là tiện nghi cho hắn quá. Nếu như hắn thật sự động tình
với ta, ngược lại có thể có thêm càng nhiều giá trị lợi dụng hơn! Sau
này ta tại Thiên Đế Sơn cũng có thể có thêm một trợ thủ đắc lực. Bất
quá, những gì Lan Chi nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, còn phải
dò xét thêm Ninh Tiểu Xuyên một chút nữa, xem hắn phải chăng thật sự
yêu ta!
Nhiếp Lan Tâm khẽ ôm lấy hai tay, thân thể đứng thẳng, trường bào thêu Phượng đỏ thẫm theo gió tung bay.
Trước ngực của nàng hiện ra một đường cong tròn trịa no đủ, da thịt óng
ánh không gì sánh được, lông mi thon thả, cặp mày lá liễu, lộ ra một
dáng tươi cười nhàn nhạt.
Nàng liếc nhìn về phía Nhiếp Lan Chi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng
người thướt tha của Nhiếp Lan Chi đứng dưới ánh trăng, cặp mắt hình
thành một đường cong xinh đẹp.
- Lan Chi, mặc dù tỷ tỷ từng cùng Ninh Tiểu Xuyên có một đoạn tình cảm,
nhưng mà, người mà tỷ tỷ chân chính yêu nhất vẫn là ngươi! Không có
người nào có thể thay thế địa vị của ngươi trong nội tâm tỷ tỷ!
Nhiếp Lan Tâm nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Nhiếp Lan Chi, một đôi bàn tay
mảnh khảnh như bạch ngọc từ trên khuôn mặt trợt xuống, rơi xuống cổ áo
Nhiếp Lan Chi, nhẹ nhàng chui vào, vuốt ve cặp ngọc phong mềm mại kia.
Tinh tế tỉ mỉ, mềm mại ôn nhu!
Sau đó, nàng liền cởi bỏ quần áo trên người Nhiếp Lan Chi, thả xuống mặt đất.
Sắc mặt Nhiếp Lan Chi lộ ra vài phần ngượng ngùng, đôi bàn tay xích lõa có chút run rẩy.
Đây cũng không phải lần đầu tiên tỷ tỷ lột bỏ quần áo của nàng, kỳ thật nàng đã thành thói quen rồi!
Đây là bí mật riêng giữa các nàng, không ai biết được.
Đây là tình yêu của tỷ tỷ đối với nàng, kỳ thật nàng cũng ưa thích kề cận tỷ tỷ.
Trên người Nhiếp Lan Chi chỉ còn lại một chiếc áo mỏng màu tím nhạt, che đậy những bộ phận quan trọng nhất trên thân thể mềm mại thướt tha.
Xuyên qua tầng áo mỏng kia, có thể nhìn thấy làn da hương diễm bên
trong, cái cổ nhỏ nhắn thon thả, cặp nhũ phong như hai cái chén ngọc,
vòng eo mảnh khảnh, hai chân tuyết trắng!
Soạt!
Một tầng áo mỏng cuối cùng trên người Nhiếp Lan Chi rơi xuống đất, lộ ra một cỗ thân thể lung linh trắng ngà, mỗi một tấc da thịt đều hoàn mỹ
không một tỳ vết, mỗi một đường cong đều khiến trái tim nam nhân nhảy
loạn!
Trường bào đỏ thẫm trên người Nhiếp Lan Tâm cũng rơi xuống mặt đất, quả
thật tựa như một tấm thảm ửng đỏ, trải dài tại trên bờ sông.
Thân thể trần trụi của nàng so với Nhiếp Lan Chi càng lộ ra một cỗ ngọc thể đầy đặn, thon thả, khêu gợi, lãnh diễm mà ưu nhã!
Nhiếp Lan Chi biết rõ tỷ tỷ muốn làm gì, căn bản không thể cự tuyệt.
Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng ngã vào trong ngực tỷ tỷ, ôm lấy vòng eo nhỏ
nhắn của tỷ tỷ, hôn lên trên cặp môi đỏ mọng của tỷ tỷ, liền lập tức cảm giác được một chiếc lưỡi trơn mảnh thơm tho chạm vào hàm răng của
chính mình!
Hai nàng nữ tử khuynh quốc khuynh thành ôm nhau cùng một chỗ, nhẹ nhàng
ngã lên trên tấm nệm đỏ thẫm, hôn hít lẫn nhau, sờ soạng lẫn nhau, mang
theo tiếng thở dốc càng ngày càng vội vàng…
Cảnh đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió sông hiu hiu thổi.
Nhưng mà, cảnh tượng xuân sắc bên cạnh đại giang lại mỹ diệu vô hạn, quả thật giống như là hai nàng mỹ nhân ngư từ trong nước lao ra, hương diễm không gì sánh được, khiến cho người khác tràn ngập mơ màng vô tận!
o0o
Thời điểm tại Hoang lĩnh Trảm Thiên, sau khi bỏ qua cho Nhiếp Lan Tâm,
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy ân oán giữa bọn họ đã sớm thanh toán xong,
không muốn lại cùng Nhiếp Lan Tâm đấu đến đấu đi nữa.
Lần này đây, hắn đi theo Nữ quỷ chạy tới Mạc Ly Quán, cũng chỉ là muốn
thỏa mãn sự tò mò trong lòng, không nghĩ tới hai chị em họ Nhiếp kia
vậy mà thật sự tới Thiên Đế Sơn!
Trong lòng Nhiếp Lan Chi ưa thích hắn, hắn tự nhiên là nhìn ra được.
Nhưng mà, nếu nói Nhiếp Lan Tâm đối với hắn yêu thương đến chết đi sống
lại, hắn thật sự là có chút không tin được! Trong lòng hắn cảm giác
được, Nhiếp Lan Tâm cực kỳ có thành kiến đối với nam nhân, thậm chí có
chút chán ghét nam nhân!
- Nếu như nói nàng ưa thích
nữ nhân, ta ngược lại sẽ tin tưởng vài phần. Yêu thích ta? Thôi đi! Ta
còn không có mị lực lớn như vậy!
Ninh Tiểu Xuyên đối với Nhiếp Lan Tâm căn bản là vô cùng hiểu rõ, đối với mị lực của chính mình cũng là tự mình hiểu lấy.
Nhưng mà, chỉ cần là người đều sẽ có thời điểm tự sướng. Mặc dù ngoài
miệng nói rất khiêm tốn, nhưng khi nghe được có nữ tử khác yêu mình,
trong lòng nói thế nào cũng sẽ có một chút vui vẻ.
Cái này chính là nhân tính!
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên biết rõ đó là sự tình không có khả năng xảy ra, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được, thầm nghĩ:
- Nếu như Nhiếp Lan Tâm thật sự thầm mến ta, dường như cũng là một
chuyện rất không tệ a! Nếu như nàng có thể vì ta mà từ bỏ những tật xấu
trên người kia, kỳ thật, nàng vẫn có rất nhiều điểm tốt! Khuôn mặt rất
xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, hành xử sát phạt quyết đoán, thông
minh hơn người, thiên tư siêu phàm, khí chất cũng rất tốt! Cẩn thận nghĩ lại, Nhiếp Lan Tâm hình như vẫn có rất nhiều ưu điểm! Hắc hắc…
- Haizzz… Nghĩ cái gì vậy? Nếu như Nhiếp Lan Tâm thật sự trở thành một
nàng Tiên tử tao nhã thánh khiết, như vậy nàng cũng không phải là Nhiếp
Lan Tâm rồi!
Ninh Tiểu Xuyên quyết đoán không hề tưởng tượng nữa, điều chỉnh lại
tâm cảnh của mình, cố gắng khiến cho chính mình trở nên bình thản xuống.
Thỉnh thoảng tự sướng một chút, không phải là không thể! Nhưng nếu như
tự sướng quá mức, nhất định sẽ trở nên tự đại, một khi trở nên tự đại,
bị chết cũng sẽ rất nhanh.
Đang trên đường phản hồi Thiên Môn Thành, đột nhiên, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên chợt sinh ra một cỗ cảm ứng vi diệu.
Đây là Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung đang cảnh báo cho hắn, nói cho hắn biết có việc đã xảy ra!
Ninh Tiểu Xuyên lập tức phóng thích tâm thần, đem lực lượng tinh thần tản mát ra.
- Nguy rồi! Tử cô nương đã xảy ra chuyện!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên phát lạnh, trên lưng lập tức mở ra một cặp cánh
chim cực lớn, hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía vị trí vừa cảm
ứng được kia bay tới.
Đầu Nữ quỷ kia cũng hóa thành một đạo quỷ khí trắng đục, men theo khí
lưu của Ninh Tiểu Xuyên mà phi hành, gần như cùng Ninh Tiểu Xuyên dính
liền cùng một chỗ.
Nếu như có người nhìn thấy một màn như vậy, sẽ cho rằng trên lưng Ninh
Tiểu Xuyên đang cõng theo một đạo hư ảnh nữ tử nhàn nhạt mà phi hành,
thập phần linh dị!
o0o
Bên ngoài Thiên Môn Thành, tại một vùng quê nhỏ, đang phát sinh một hồi chiến đấu vô cùng náo nhiệt.
Một đạo nhân ảnh tử sắc nhàn nhạt phóng chạy phía trước, tốc độ trở nên
càng lúc càng chậm chạp, trên người không ngừng có huyết dịch rơi
xuống, nhỏ lên cây cỏ ven đường.
Sau lưng là bảy đạo bóng dáng hắc sắc đang đuổi theo, làm thành hình rẽ
quạt, rất nhanh hướng về phía đạo nhân ảnh tử sắc kia tiếp cận.
Trang sức trên đầu Tử Hàn Yên sớm đã rơi sạch, mái tóc dài rũ xuống, bao phủ tại hai bên má, trong tay cầm một thanh Cổ kiếm Huyền khí Bát
phẩm, trên mũi kiếm còn nhỏ xuống từng giọt huyết dịch!
Nàng từ trong Thiên Môn Thành một mực chạy trốn tới Ngoại thành. Trên
đường lại cùng đám Tu sĩ áo bào đen kia giao thủ qua một lần, giết chết
được thêm một gã Tu sĩ áo bào đen Địa Tôn Bát trọng trong đó. Đồng thời, nàng cũng một lần nữa bị Phương Kiệt đánh trúng một chưởng, thương thế
trong cơ thể tăng lên, trong miệng không ngừng thổ huyết.
Huyết mạch Thần linh vừa mới thức tỉnh lại, khiến cho cảnh giới của nàng tăng lên một tầng, đạt tới cảnh giới Tam Bộ Thiên Thê. Đồng thời, thể
chất của nàng cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thần thông
thi triển ra so với trước kia còn cường đại hơn gấp ba lần. Huyết nhục
thân hình nàng cũng càng cường đại hơn so với trước kia. Mỗi một mảnh da thịt đều giống như dùng Thần ngọc điêu khắc mà thành!
Bằng vào tu vi Tam Bộ Thiên Thê của nàng, có đầy đủ tự tin vượt cấp chiến đấu, đánh bại được Tu sĩ Tứ Bộ Thiên Thê!
Cũng chính bởi vì tu vi tăng lên, thể chất càng trở nên mạnh mẽ, nàng
mới có thể chèo chống đến bây giờ. Bằng không, cũng sớm đã bị đối
phương bắt giữ rồi.
Đột nhiên, Tử Hàn Yên chợt dừng bước lại, nhìn chằm chằm phía trước, trong ánh mắt lộ ra vài phần tuyệt vọng!
Chỉ thấy một gã nam tử đeo mặt nạ đang đứng phía trước nàng chừng mười trượng, ngăn cản đường đi của nàng.
Đúng là gã Tu sĩ tu vi Thiên Nhân Ngũ bộ mạnh nhất kia, không ngờ hắn đã đuổi tới trước mặt nàng. Tốc độ của hắn hoàn toàn vượt xa nàng!
Sau lưng nàng, bảy gã Tu sĩ áo bào đen kia cũng đã đuổi tới, một lần nữa vây quanh Tử Hàn Yên.
Lần này đây bọn hắn cẩn thận hơn rất nhiều, biết rõ Tử Hàn Yên cường
đại, cho nên tất cả đều tế ra Huyền khí, đem toàn bộ đường lui của Tử
Hàn Yên đều phong kín lại.
- Không nghĩ tới a! Không nghĩ tới! Sau khi ngươi bị thương không ngờ
ngược lại còn đột phá cảnh giới, hơn nữa thể chất còn mạnh mẽ vượt quá
dự liệu của ta. Sau khi bắt ngươi, ta nhất định phải hảo hảo kiểm tra
một chút ngươi rốt cuộc là thể chất gì, lại có thể biểu hiện ra lực
lượng siêu việt một cảnh giới như vậy!
Phương Kiệt nhìn chằm chằm vào Tử Hàn Yên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Phương Kiệt coi như là nhân vật nổi bật trong những người cùng thế hệ,
nhưng cũng chỉ có thể xưng bá tại cùng cảnh giới, căn bản không cách nào chiến đấu vượt qua cảnh giới được.
Tử Hàn Yên mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc dài tung bay chập chờn trong gió, trong mắt sinh ra thần sắc kiên quyết:
- Tử Khí Đông Lai!
Một mảnh vân vụ tử sắc ngưng tụ trên đỉnh đầu nàng, hình thành nên một
mảnh tử vân phạm vi vài trăm thước. Bên trong tầng mây, sấm sét vang
dội, từng mảnh từng mảnh thiểm điện tử sắc dài hẹp thô to cỡ chén cơm
quần đảo trong đó, quả thật giống như những đầu Điện Long đang vần vũ
trong tử vân vậy.
Hai tay nàng nắm chặt chuôi kiếm, dẫn động lực lượng thiểm điện trên bầu trời, tương dung cùng chiến kiếm trong tay, tương dung cùng thân thể
chính mình, hướng về phía bảy gã Tu sĩ áo bào đen sau lưng giết qua.
Theo nàng, gã Tu sĩ áo bào đen Ngũ Bộ Thiên Thê ngăn cản phía trước kia, so với bảy gã Tu sĩ áo bào đen sau lưng cộng lại còn muốn đáng sợ hơn.
Nếu như muốn phá vòng vây chạy thoát, chỉ có thể trước hết giết chết bảy người kia.