- Hắc hắc! Tiểu tử nhân loại, lão phu muốn ngươi phải chết!
Phệ Thần Lão Thử đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, một khắc sau đã xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, vỗ xuống một trảo.
Grào...
Sau lưng Ninh Tiểu Xuyên chợt vang lên tiếng long ngâm, một cái Long trảo cực lớn chụp lấy Phệ Thần Lão Thử, trực tiếp ném Phệ Thần Lão Thử bay ra ngoài.
Một cái đầu rồng đỏ thẫm nối liền với thân rồng dài mấy chục thước, từ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên nhổm lên, trừng mắt nhìn Phệ Thần Lão Thử, không ngừng gầm thét.
- Đáng hận, lại là Thần Long ấu thú.
Phệ Thần Lão Thử vung một trảo xé rách hư không, sau đó lại trốn vào kẽ nứt không gian, biến mất không thấy gì nữa.
- Muốn trốn ư?
Nhiếp Lan Tâm ném ngọc tinh quan ra, thế nhưng lại đánh vào khoảng không, không làm Phệ Thần Lão Thử thương tổn chút nào.
- Trong Tinh La Thần Hải trận này, nó không trốn thoát được đâu. Thế nhưng, Phệ Thần Thử nhất tộc có thiên phú xuyên qua không gian, hành tung xuất quỷ nhập thần, am hiểu đánh lén. Mọi người cũng nên cẩn thận!
Ninh Tiểu Xuyên đã từng giao thủ với Phệ Thần Tiểu Thử, cho nên càng hiểu rõ hơn thủ đoạn của Phệ Thần Thử nhất tộc.
Nếu như Phệ Thần Thử nhất tộc đánh lén giết người, thì quả thực rất khó phòng bị, có thể ám sát được sinh linh cảnh giới cao hơn dưới tình huống tu vi thấp hơn.
Ba người Ninh Tiểu Xuyên có thể khiến Phệ Thần Lão Thử tu vi cấp bậc Yêu Vương phải sử dụng đến thủ đoạn đánh lén, cũng đã xem là bản lĩnh rồi.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức điều động tâm thần Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, cảm nhận phương vị của Phệ Thần Lão Thử.
Mặc dù Phệ Thần Lão Thử trốn vào kẽ nứt không gian, tu sĩ khác không thể cảm nhận được phương vị của nó. Thế nhưng, Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung thì lại có thể.
Cho dù nó chạy đến dị không gian thì Ninh Tiểu Xuyên vẫn có thể tìm ra nó.
Sau khi xác định phương vị của Phệ Thần Lão Thử, Ninh Tiểu Xuyên lập tức vung kiếm chém tới.
Nhiếp Lan Tâm và Bảo Châu Địa Tạng cũng cùng ra tay, đồng loạt công kích, ép Phệ Thần Lão Thử phải chui ra khỏi kẽ nứt không gian.
- Các ngươi hãy giúp ta một tay!
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra nửa thanh Tinh La Kích, liên tục truyền nguyên khí vào trong Tinh La Kích, thúc giục lực lượng Chí Tôn Vương Khí, công kích Phệ Thần Lão Thử.
Với lực lượng của một mình Ninh Tiểu Xuyên, rất khó phát huy được uy lực của Chí Tôn Vương Khí. Tựa như một đứa con nít, không có khả năng nâng được một thanh đại đao nặng hơn trăm cân.
Thế nhưng, Nhiếp Lan Tâm và Bảo Châu Địa Tạng cũng cùng ra tay, truyền nguyên khí vào Tinh La Kích.
Hợp lực của ba người bọn họ, cuối cùng cũng thức tỉnh được một tia lực lượng Chí Tôn Vương Khí.
Một thanh cổ kích thanh đồng gần như đã rỉ sắt lập tức bộc phát hào quang chói mắt, khôi phục thần tính, thế như chẻ tre, xuyên qua ngực Phệ Thần Lão Thử.
Phốc…
Trước ngực Phệ Thần Lão Thử bị đâm thủng một lỗ máu to bằng chén cơm, yêu khí trong cơ thể không ngừng phát tán ra ngoài, ngay cả Yêu nguyên cũng bị trọng thương.
Phải biết rằng, đây là nửa kiện Chí Tôn Vương Khí. Cho dù chỉ phát huy được một tia lực lượng thì cũng cực kỳ đáng sợ, căn bản không phải là thứ mà Phệ Thần Lão Thử có thể có được.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không để Phệ Thần Lão Thử có cơ hội hồi phục thương thế, liền gọi ra Ma kiếm, đâm xuống một kiếm, Ma kiếm liền đâm thủng đầu Phệ Thần Lão Thử, cắm vào thân thể hắn.
- Các ngươi… các ngươi…
Phệ Thần Lão Thử muốn dựa vào thân thể cường hãn để bức Ma kiếm ra khỏi người.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại đè chặt hai tay lên chuôi kiếm, căn bản không để Phệ Thần Lão Thử có cơ hội chạy thaots.
Mất đến một giờ thì Ma kiếm mới hút hết sạch huyết dịch trong cơ thể Phệ Thần Lão Thử.
Phệ Thần Lão Thử khôi phục bản thể, biến thành một con chuột lớn khô quắt.
- Phẩm cấp của Ma kiếm quá thấp, không ngờ phải mất đến một giờ mới có thể hút cạn máu tươi của Phệ Thần Lão Thử.
- Còn may là Phệ Thần Lão Thử đã bị Tinh La Kích đánh trọng thương, bằng không, Ma kiếm còn chưa kịp hút khô máu nó thì đã bị nó bức ra khỏi cơ thể rồi.
Ma kiếm chỉ có cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm, lúc Ninh Tiểu Xuyên còn ở Địa Tôn cảnh thì cũng có thể xem là một kiện chiến binh không tệ.
Thế nhưng, cảnh giới của Ninh Tiểu Xuyên bây giờ đã cao, một kiện Huyền Khí cửu phẩm thì còn lâu mới đủ thõa mãn hắn lúc chiến đấu.
Lúc chiến đấu, người khác đều sử dụng Chí Tôn Khí, ngươi lại sử dụng một kiện Huyền Khí cửu phẩm, như vậy thì nhất định sẽ lâm vào hoàn cảnh rất xấu.
Nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để khiến cho phẩm cấp của Ma kiếm đạt tới cấp bậc Chí Tôn Khí.
Nếu như Ma kiếm đạt tới cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm, lúc đó muốn hút cạn huyết dịch Yêu Vương trong cơ thể Phệ Thần Lão Thử, cũng chỉ mất chừng một phút mà thôi.
Nếu như Ma kiếm đạt tới cấp bậc Chí Tôn Khí trung phẩm, e rằng Phệ Thần Lão Thử còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ yêu huyết trong cơ thể nó đã bị Ma kiếm hấp thu sạch sẽ rồi.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Ma kiếm trở về cơ thể.
Yêu huyết của Phệ Thần Lão Thử trải qua Ma kiếm tinh luyện, chuyển hóa thành lực lượng cuồn cuộn không dứt, dung nhập vào trong đạo thai huyết dịch của Ninh Tiểu Xuyên.
Phệ Thần Lão Thử dù sao cũng là một vị Yêu Vương, huyết mạch cường hoành không gì sánh được, sau khi quán chú vào thân thể Ninh Tiểu Xuyên, lập tức khiến cho tu vi của Ninh Tiểu Xuyên cấp tốc đề thăng.
Ninh Tiểu Xuyên vốn chỉ mới ngưng tụ Đạo thai giai đoạn đầu, thế nhưng, sau khi hấp thu lực lượng của Phệ Thần Lão Thử thì Đạo thai của hắn đã lớn mạnh gấp đôi, trở nên càng thêm vững chắc, giống như bàn thạch.
- Xem như tu vi đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám trung kỳ, sau khi đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám, mỗi lần tăng thêm một bước đều gian nan vạn phần, khó trách lại có nhiều thiên tài tuấn kiệt bị vây khốn trước cánh cửa Chân Nhân như vậy.
Hấp thu huyết mạch của một vị Chân Nhân, cũng chỉ khiến cho tu vi của Ninh Tiểu Xuyên tiến thêm một bước nhỏ mà thôi, khoảng cách để đạt đến Chân Nhân Cảnh vẫn còn rất xa.
Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên đã ngưng tụ thành Đạo thai, trong thế hệ trẻ cũng thuộc hàng tu vi cao cấp nhất. Tại Bắc Cương này, trong thế hệ trẻ, cũng không còn mấy người có thể chống lại hắn.
Sau khi chém giết Phệ Thần Lão Thử, đám người Ninh Tiểu Xuyên liền lập tức rời khỏi Quang Minh Thánh Thổ, sau đó, bọn họ lại đi đón Nhiếp Lan Chi, sau đó lập tức đến Hỏa Vân Đế Thành.
Chiến đấu tại Quang Minh Thánh Thổ, hiển nhiên cũng tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với bốn tòa văn minh ngũ phẩm xung quanh, có tổ chức quân đội muốn đi cứu viện Quang Minh Thánh Thổ, cũng có rất nhiều tu sĩ rời khỏi nền văn minh nhân loại này, bỏ chạy đến Trung Thổ.
Lúc đám người Ninh Tiểu Xuyên tới Hỏa Vân Đế Thành thì tòa đô thành phồn hoa huy hoàng một thời đã trở nên tiêu điều xơ xác, trên đường phố đầy lá rụng, còn đâu cảnh tượng người xe như nước trước kia nữa?
Những Dưỡng Tâm Điện, thanh lâu, tửu quán,… đều đã đóng cửa, phần lớn tu sĩ đều đã rời khỏi chốn đô thành phồn hoa này để gia nhập vào đại quân đào thoát.
Nhiếp Lan Tâm nói:
- Nếu như trận chiến của Nhân tộc tại Đại Mộng Trạch thất bại, không thể xô đổ được tế đàn xương trắng, không đoạt được Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, e rằng tất cả đại Thánh Thổ đều phải rời khỏi cố thổ, chạy đến Trung Thổ mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu, nói:
- Sở dĩ Thánh Thổ được gọi là Thánh Thổ, đó là bởi vì mỗi vùng đất tu luyện của Thánh Thổ đều là do Thứ Thần tạo nên, là Thánh Địa tu luyện. Mất đi Thánh Địa tu luyện, còn có thể xem là Thánh Thổ sao? Thánh Thổ mất đi đại trận Thứ Thần thủ hộ thì liệu có thể truyền thừa được bao nhiêu năm?
- Hơn nữa, thế giới Trung Thổ là lãnh thổ do nhân loại thống trị, sớm đã được tất cả đại Thánh Thổ thống trị thâm căn cố đế nhiều năm, sao có thể cho phép những thế lực bên ngoài đến nhúng chàm được? Đệ tử của tất cả đại Thánh Thổ tại Bắc Cương này, nếu như chuyển đến thế giới Trung Thổ thì nhất định sẽ bị xa lánh và chèn ép.
Bảo Châu Địa Tạng nói:
- Nếu không phải bất đắc dĩ thì có ai nguyện ý rời khỏi Bắc Cương?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Bây giờ cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào trận chiến tại Đại Mộng Trạch, hi vọng nhân loại có thể thắng lợi. Nếu có thể đoạt được Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, khiến Tử Kim Hoàng Chủ nghịch thiên trọng sinh, như vậy thì nhân tộc Bắc Cương cũng sẽ không bị suy bại, ngược lại còn nghênh đón một đại thế càng huy hoàng hơn.
Trong Hỏa Vân Đế Thành, đám người Ninh Tiểu Xuyên còn gặp được những tu sĩ của Quang Minh Thánh Thổ đào thoát đến đây, sau khi nghe ngóng tin tức từ những vị tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ này, Ninh Tiểu Xuyên mới biết Quang Minh Thánh Nữ cũng đã trốn thoát, đang ở trong Hỏa Vân Đế Thành này.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức để mấy vị tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ này dẫn đường, sau đó đến nơi tị nạn của tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ.
Nơi tị nạn này có hai vị cao thủ Thiên Nhân cảnh tầng thứ bảy trông coi.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm báo ra thân phận của mình, mới được gặp Quang Minh Thánh Nữ và Quang Minh Thần Tử.
- Ninh công tử, ngươi có thể trốn thoát được là quá tốt rồi!
Quang Minh Thần Tử vừa nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, tâm tình phiền muộn lập tức biến sạch, ngược lại còn cười tươi vô cùng.
Quang Minh Thánh Nữ mặc một bộ áo trắng đơn giản, che mặt lại, dáng vẻ tựa U Lan trắng noãn không tỳ vết, nàng nhìn chằm chằm Nhiếp Lan Tâm, lập tức khom người cúi đầu nói:
- Đế phi nương nương, ngài mới từ Quang Minh Thánh Thổ trở về! Có nghe tin Chưởng Giáo Chân Nhân trốn thoát hay không?
Đám tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ xung quanh cũng đồng loạt hành lễ với Nhiếp Lan Tâm, xem nàng như Đế phi.
Nhiếp Lan Tâm cũng không muốn giải thích nhiều, liền trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Quang Minh Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng chợt dấy lên một loại dự cảm xấu.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc trong chốc lát, sau đó lấy thi thể của Quang Minh Chưởng Giáo ra, cẩn thận đặt xuống đất.
- Thực xin lỗi, chúng ta đến Quang Minh Thánh Thổ thì Chưởng Giáo Chân Nhân đã chết trong tay Lôi Thần Yêu Hoàng, chúng ta chỉ có thể làm được đến đây mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Gia gia…
Thân thể Quang Minh Thánh Nữ khẽ run lên, quỳ sụp xuống trước mặt thi thể Quang Minh Chưởng Giáo.
Nhìn thấy thi thể của Quang Minh Chưởng Giáo, toàn bộ tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ đều quỳ xuống đất. Trong mắt mỗi người đều đỏ rực, đắm chìm trong bầu không khí đau thương tang tóc.
Sau đó, Ninh Tiểu Xuyên lại lấy ra hơn mười bộ thi hài Chân Nhân, xếp chỉnh tề thành một hàng.
Một vị lão giả Quang Minh Thánh Thổ nhận ra thi cốt của một vị Chân Nhân trong đó, lập tức nhào tới, khóc rống nghẹn ngào, nước mắt đầy mặt.
- Sư tổ!
…
Quang Minh Thánh Nữ nhìn thấy một bộ thi thể trong số đó, liền lộ ra thần sắc không thể tin nổi, với tu vi của nàng mà cũng thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
- Phụ… Phụ thân…
Nàng đi tới trước mặt bộ thi thể đó, hai mắt nhắm chặt, trong lòng thống khổ cực độ.
Đối với Quang Minh Thánh Nữ mà nói, hôm nay chính là ngày u ám nhất của đời nàng, phụ thân và gia gia đồng thời chết trận.
Giống như đang từ thiên đường mà đột nhiên rơi xuống địa ngục.
Đến lúc này, Ninh Tiểu Xuyên mới biết được vị trung niên nhân mà hắn gặp tại Quang Minh Thánh Thổ, lại chính là phụ thân của Quang Minh Thánh Nữ.
Quang Minh Thánh Nữ dù sao cũng là một thiên chi kiêu nữ, rất nhanh đã khôi phục sự trấn định, nước mắt trong hốc mắt cạn khô, khẽ khom người cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm, nói:
- Đa tạ hai vị đã thu hồi thi thể các vị tiên hiền của Quang Minh Thánh Thổ, ta đại biểu cho toàn bộ tu sĩ tại Quang Minh Thánh Thổ, biểu thị lòng cảm tạ đối với các ngươi.
Tâm tình của Ninh Tiểu Xuyên cũng tương đối nặng nề, nói:
- Quang Minh Thánh Thổ đã triệt để hủy diệt, tiếp theo các ngươi có tính toán gì không? Nếu như không có nơi nào để đi thì tạm thời có thể đến Thiên Đế Sơn, những ngày gần đây, đại cục tại Bắc Cương có lẽ vẫn còn rất nhiều biến số.
Đối với chuyện tình tu sĩ nhân loại tiến công Đại Mộng Trạch, chỉ có rất ít cường giả nhân loại mới biết, còn những tu sĩ khác, cho dù là Quang Minh Thánh Nữ thì cũng không biết chuyện này.
- Còn có biến số? Biến số gì?
- Đại quân Yêu tộc cường đại như vậy, đừng nói là Thiên Mộng Yêu Hoàng, cho dù là chín đại Yêu Hoàng và chín đại Yêu Hậu, tùy tiện một vị ra tay cũng đủ chống lại một tòa Thánh Thổ rồi.
Trải qua trận đánh vừa rồi, trong lòng rất nhiều tu sĩ nhân loại đều sinh ra nỗi sợ hãi sâu sắc đối với Yêu tộc, cảm thấy trận chiến với Yêu tộc lần này là không thể thắng nổi.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên biết rõ biến số là gì, thế nhưng hắn lại không thể nói cho những tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ này biết.
Nếu để cho tu sĩ của Quang Minh Thánh Thổ biết được, bọn hắn chỉ là miếng mồi nhử mà tất cả đại Thánh Thổ ném cho Thiên Mộng Yêu Hoàng, cuối cùng cũng chết dưới sự vây công của đại quân Yêu thú, thì khẳng định sẽ có rất nhiều người sinh ra oán khí.
Đây chính là cục diện mà không ai muốn chứng kiến cả.
Quang Minh Thánh Nữ và Quang Minh Thần Tử lại thương nghị một phen với những tu sĩ thế hệ trước, cuối cùng quyết định tạm thời đến Thiên Đế Sơn lánh nạn, chờ đợi biến số theo lời của Ninh Tiểu Xuyên.
Trận chiến giữa Phượng Hoàng, Đàn Càn hòa thượng, Thất Huyền đạo nhân với Thiên Mộng Yêu Hoàng giằng co suốt một ngày hai đêm, cuối cùng thắng bại như thế nào thì không ai biết được.
Bởi vì khắp toàn bộ Bắc Cương này, căn bản không có bất kỳ sinh linh nào dám đến gần chiến trường đó.
Lúc Vạn Âm Tiên Hậu đến mảnh chiến trường đó thì trận chiến đã chấm dứt, nhưng không nhìn thấy bất kỳ người nào trong bốn đại sinh linh cường hãn đó, cho nên căn bản không thể biết rõ kết quả thắng bại như thế nào.
Sau khi trận chiến chấm dứt, Ninh Tiểu Xuyên liền dẫn theo tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ lập tức xuất phát, quay trở về Thiên Đế Sơn.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn một mực lo lắng cho an nguy của đám người Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh và Lạc Vũ, thế nhưng, lúc hắn quay trở về Thiên Đế Sơn, mới phát hiện sự lo lắng của mình đều là dư thừa.
Nhạc Minh Tùng, Tư Đồ Cảnh, Lạc Vũ đã sớm quay trở về Thiên Đế Sơn, hơn nữa không có người nào bị thương cả.
Tại lối ra vào của đạo tràng thuộc Vạn Kiếm Cung, có một gốc cây khổng lồ, nghe nóiddax sinh trưởng mấy ngàn năm.
Lúc này, Tam Đầu Hoàng Sư đang bị buộc bên gốc đại thụ, còn Nhạc Minh Tùng thì không biết nhổ được một nhúm cỏ xanh từ đâu, nhàn nhã đút cho Tam Đầu Hoàng Sư ăn.
- Tiểu Tam à! Ăn nhiều một chút, ngươi chở chúng ta chạy một quãng đường xa như vậy, nhất định là mệt mỏi lắm, nếu như ăn không đủ thì cứ nói cho ta biết, ta lại đi cắt thêm cỏ cho ngươi.
Nhạc Minh Tùng vuốt cổ Tam Đầu Hoàng Sư, cười tủm tỉm nói.
Lúc này, Tam Đầu Hoàng Sư thực sự rất muốn khóc, con bà nó, lão tử là thiên kiêu của Yêu tộc, là cường giả thức tỉnh huyết mạch Thần thú, đừng xem ta là tọa kỵ mà nuôi dưỡng được không?
Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi thăm Tư Đồ Cảnh:
- Trên đường đi, các ngươi không bị Yêu tộc đuổi giết hay chặn đường sao?
- Không có! Một đường rất thông thuận, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Tư Đồ Cảnh cũng không cảm thấy kỳ quái gì.
Thế nhưng, theo Ninh Tiểu Xuyên thấy thì chuyện này quá không bình thường rồi.
Phải biết rằng, hắn phải trải qua cửu tử nhất sinh mới giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, tìm được một con đường sống. Thế nhưng, không ngờ bọn người kia lại không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, vận khí tốt như vậy cũng quá vô lý rồi.
Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi:
- Hoàng tộc có lẽ đã biết chuyện ta giết chết Thiên Hoàng Thái Tử, bọn chúng có đối phó với các ngươi không?
Tư Đồ Cảnh nói:
- Ngươi không biết sao? Vị Chân Nhân của Hoàng tộc đã chết, địa vị của Hoàng tộc tại Thiên Đế Sơn như rớt xuống vực sâu ngàn trượng, bị Kim tộc và Lạc tộc chèn ép, đoán rằng không lâu nữa, Hoàng tộc của Thiên Xu Đại Đế quốc sẽ triệt để biến thành lịch sử mất thôi.
Nếu Hoàng tộc đã không thể gây nên sóng gió gì nữa thì Ninh Tiểu Xuyên cũng lười tiếp tục đối phó với bọn hắn, sau khi hỏi thăm Tư Đồ Cảnh vài câu, hắn liền tới Bách Thảo Viên.
Những ngày qua, Ngự Thiến Thiến vẫn một mực ở Bách Thảo Viên nghiên cứu y thuật và học tập luyện đan, không ngờ đã đạt tới cấp bậc Dưỡng Tâm Sư cao cấp, thậm chí sắp đột phá đến cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư rồi.
Sau khi vội vàng gặp mặt Ngự Thiến Thiến, Ninh Tiểu Xuyên lại đi gặp ân sư “Mộc Lam đại sư”.
Mộc Lam đại sư nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đạt tới cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư Hồn cấp thì trong lòng vui mừng không gì sánh được, không nhịn được khen ngợi Ninh Tiểu Xuyên vài câu.
Sau đó, lại nhắc tới hôn sự với đại tiểu thư của Kim tộc.
Đối với chuyện hôn sự này, Ninh Tiểu Xuyên cũng thập phần đau đầu.
Phải biết rằng, hắn căn bản không có bất kỳ cảm tình nào đáng nói với Kim Lăng, trong lòng hắn thật sự cũng không có ý định muốn lấy Kim Lăng. Cho dù miễn cưỡng cưới Kim Lăng thì e rằng sau này Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ không dành tình cảm cho nàng.
Đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, như vậy thì không công bằng chút nào. Mà đối với Kim Lăng thì lại càng không công bằng hơn.
Chuyện mà Ninh Tiểu Xuyên không tán thành nhất chính là loại hôn nhân kết hợp vì lợi ích.
Thế nhưng, lúc hắn còn chưa cường đại thì Kim Lăng đã trợ giúp hắn rất nhiều. Nếu như bây giờ hắn cự tuyệt hôn sự này, vậy thì khó tránh khỏi sẽ trở thành một người vong ân phụ nghĩa.
Đây cũng là vấn đề khiến Ninh Tiểu Xuyên đau đầu nhất.
Nếu là nam tử khác, gặp phải chuyện như vậy, e rằng cao hứng còn không kịp, nào có thể đau đầu?
Hiện tại thế cục tại Bắc Cương bất ổn, tu sĩ Nhân tộc tùy thời sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, Kim tộc cũng không có thời gian thúc giục Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng thành hôn với Kim Lăng.
Chuyện này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, sau này sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Kiểu gì thì cũng sẽ có một phương pháp vẹn toàn đôi bên.
Ninh Tiểu Xuyên vừa mới trở về Thiên Đế Sơn không bao lâu, liền nhận được một tin tức không tốt từ Đại Mộng Trạch truyền về, tin tức này lại lần nữa khiến cho trái tim của vô số tu sĩ nhân loại chìm xuống đáy vực.
- Cường giả Nhân tộc tiến công Đại Mộng Trạch, gặp phải phục kích của Yêu tộc, tử thương vô số.
Nghe được tin tức này, vô số tu sĩ nhân loại ôm hi vọng lại chìm vào tuyệt vọng. Rất nhiều Thánh Thổ đều bắt đầu triệu hồi đệ tử ở bên ngoài về, chuẩn bị dời đến Trung Thổ.
Đường tộc và Quang Minh Thánh Thổ diệt vong, khiến cho tất cả đại Thánh Thổ đều cảm thấy sợ hãi, không dám chống lại Yêu tộc, sợ cũng sẽ rơi vào kết cục thân tử nhân vong.
Thế nhưng, đồng thời cũng có một tin tức tốt truyền về:
- Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ đã rơi vào trong tay một tu sĩ nhân loại, người này đã mang nó ra khỏi Đại Mộng Trạch.
- Rơi vào tay ai rồi?
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng hỏi.
Nhạc Minh Tùng đáp:
- Nghe nói là hậu nhân Thiên Đế. Nàng ta mang theo chí bảo “Bạch Vân Động Thiên” của Thiên Đế còn sót tại nhân gian, vượt qua thời không, xâm nhập Thánh Quốc Yêu tộc, lợi dụng Bạch Vân Động Thiên thu lấy Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ. Quả thật là lợi hại, ngay cả Chưởng Giáo của tất cả đại Thánh Thổ còn không làm được chuyện này, vậy mà nàng ta lại có thể làm được.
- Tuyết Linh Hư…
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu tán thưởng.
Nhạc Minh Tùng thấp giọng nói:
- Nghe nói, Yêu tộc đã điều động vô số cường giả đuổi giết nàng, ngay cả nhân vật cấp bậc Yêu Hoàng, Yêu Hậu cũng xuất động. Khả năng nàng ta trốn thoát là cực kỳ nhỏ bé.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Chẳng lẽ cường giả Nhân tộc lại không đi tiếp ứng nàng ta?
- Đương nhiên là có! Nhưng ngươi có biết nàng ta chạy đi đâu không?
Nhạc Minh Tùng nói.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
- Nơi nào?
- Quy Hư!
Nhạc Minh Tùng lại nói tiếp:
- Quy Hư nổi danh là vùng đất có vào mà không có ra, ngay cả Thứ Thần tiến vào cũng có nguy cơ táng mạng. Tuyết Linh Hư rất thông minh, biết mình tuyệt đối khó có thể tránh thoát được cường giả Yêu tộc đuổi giết, cho nên mới trực tiếp mang tâm thái sẵn sàng chịu chết, xâm nhập Quy Hư.
- Như vậy thì mặc dù nhân loại không thể tìm về Võ Đạo Tâm Cung cho Tử Kim Hoàng Chủ, thế nhưng Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng không đạt được, cũng vô phương nghịch thiên trọng sinh. Thật không hổ là Thần Nữ của Thiên Đế Sơn chúng ta, nàng ta vừa có đại tu vi, vừa có đại dũng khí, anh kiệt đương thời, gần như không có người nào có thể so sánh được với nàng.
Nghe nhắc đến hai chữ “Quy Hư”, ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lóe lên một tia biến hóa rất nhỏ, khẽ gật đầu, tựa như vừa làm ra một quyết định nào đó.