Ninh Tiểu Xuyên cảm giác vô cùng áp lực, nói:
- Chỉ là một Thánh Ngư Vương đã có thể hủy diệt hơn chục nền văn minh
nhân loại, vài trăm triệu người chết oan. Nếu cả 36 vị thú vương đều đi
tìm tế phẩm thì sẽ có bao nhiêu nền văn minh bị hủy diệt? Bao nhiêu
ngươi chết thảm?
Hoa Thanh Liên cười:
- Vì thế ta mới nói giết không hết, cũng cứu không hết được.
- Đây mới chỉ là kiếp nạn nho nhỏ, tuy các thú vương tìm tế phẩm nhưng
không hạ thủ với ngũ phẩm văn minh, chúng đều tấn công tam, tứ phẩm văn
minh.
- Điều ta lo lắng là tại sao 36 thú vương lại đồng thời hiến tế cho Phạm Hống Yêu Hoàng? Lẽ nào đang thai nghén một trận bão tố đáng sợ hơn?
Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên hiểu ý của Hoa Thanh Liên, nói:
- Xem ra phải đi theo xem rốt cuộc trong Đại Hoang xảy ra biến cố gì.
- Phạm Hống Yêu Hoàng là Yêu Hoàng trẻ nhất Bắc Cương, cũng là một trong những Yêu Hoàng cường đại nhất. Ta từ lâu đã muốn đi gặp hắn. Nào, uống thêm chén nữa.
Cho dù nói tới chúa tể của Đại Hoang thì Hoa Thanh Liên vẫn rất bình thản, gương mặt vẫn tươi cười, thoải mái tự nhiên.
Nụ cười của hắn cho người ta cảm giác ưu nhã khó tả.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức rời mắt, thầm chửi trong bụng một câu, rất muốn
đề nghị Hoa Thanh Liên che mặt hắn ta lại, khi nói chuyện thì đừng như
con gái thế.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên và hắn lại không phải quen thân gì, có những lời
không nói thì hơn. Thế là hắn đành nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Hoa Thanh Liên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười:
- Lần đầu gặp mặt, không có lễ vật gì, ta tặng Ninh công tử một cỗ thi thể.
Nói rồi hắn xắn ống tay áo lên, dể lộ ra nửa cánh tay thon gọn, không hề có lông, mịn và trắng như ngọc, còn đẹp hơn cả tay nữ nhân.
Bàn tay hắn cũng hoàn hảo không tì vết. Ngón tay thon gọn, không gầy,
không béo. Chỉ một cánh tay cũng đủ đánh bại rất nhiều thiên chi kiêu nữ tự cho mình xinh đẹp.
Một con quái ngư kim sắc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhìn chỉ dài một tấc, trên người phủ một lớp vảy dày.
Thi thể của huynh trưởng Thánh Ngư Vương.
Ninh Tiểu Xuyên nhớ rõ ràng thi thể của đại yêu này dài tới vài trăm
mét, đủ để đánh đổ cả ngọn núi lớn. Sao vào tay Hoa Thanh Liên lại chỉ
còn một tấc?
- Lẽ nào đây là Càn Khôn Chưởng Ấn Thiên Địa trong truyền thuyết?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc.
- Năm ngón giữ chặt Càn Khôn, một bàn tay chính là thiên địa! Loại đạo
pháp này đã thất truyền nhiều năm, ta cũng là tình cờ học được từ một cơ duyên. Nếu Ninh công tử muốn học ta có thể truyền cho.
Hoa Thanh Liên nói.
- Không cần, mỗi người có cơ duyên riêng của mình.
Ninh Tiểu Xuyên tập trung Đại Địa Quy Tắc tại bàn tay, biến bàn tay
thành đại địa, nhận lấy thi thể đại yêu trong tay Hoa Thanh Liên, thu
vào trong vòng Càn Khôn.
- Có đi mà không có lại thì không phải lễ, ta cũng tặng Hoa công tử một viên Quy Nguyên Đan.
Hoa Thanh Liên nhận lấy viên nhân cấp đan của Ninh Tiểu Xuyên, lịch sự đáp tạ.
Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không khách khí, vì thi thể của đại yêu
này rất có ích cho sự tu luyện của hắn, chưa biết chừng giúp hắn đột phá tới Trung Cảnh Thiên trung kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Hoa Thanh Liên nói:
- Ninh công tử thu thập thi thể và huyết dịch của huyền thú và yêu thú, có lẽ là dùng để luyện công?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không che giấu:
- Đúng vậy.
- Không biết Ninh công tử tu luyện võ kinh gì?
Hoa Thanh Liên nói.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn hắn rồi nói:
- Mỗi người đều có bí mật riêng. Hoa công tử hỏi hơi nhiều rồi thì phải. Thời gian cũng không còn sớm, ta đi trước.
Ninh Tiểu Xuyên không định đi cùng đường với người của Quang Minh Thánh
Thổ, vì hắn còn phải đưa thư tới cho Phạm Hống Yêu Hoàng. Nếu bị người
Quang Minh Thánh Thổ biết thì không phải chuyện tốt.
Chẳng may bị người của Quang Minh Thánh Thổ hiểu nhầm cho rằng hắn và
yêu tộc cấu kết với nhau thì rất bất lợi với Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Đế Sơn.
- Người này cũng thật bất lịch sự. Trước mặt Hoa sư huynh lại dám ngạo mạn như vậy.
Vị tiểu sư muội kia nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên rời đi, bực bội nói.
Hoa Thanh Liên nheo mắt lại, lại thêm vài phần hiếu kỳ với Ninh Tiểu Xuyên.
- Đừng nói linh tinh, mỗi người đều có bí mật của mình. Ninh Tiểu Xuyên
đã không nói đương nhiên có lý do của hắn, đừng nói xấu sau lưng người
khác.
- Ồ, biết rồi. Hoa sư huynh dạy phải.
Tiểu sư muội nói.
Số tu sĩ bị Ngư Nhân tộc áp giải rất đông, tuy đã chạy được một phần nhưng số còn lại vẫn tới vài trăm vạn người.
Vì thế căn bản đi không nhanh, không lâu sau Ninh Tiểu Xuyên đã đuổi kịp.
Ninh Tiểu Xuyên ẩn mình theo sát phía sau đại quân huyền thú.
Những tu sĩ nhân loại kia bị đưa tới làm tế phẩm cho Phạm Hống Yêu
Hoàng, chỉ cần theo họ chắc chắn sẽ gặp được Phạm Hống Yêu Hoàng, cũng
không cần Ninh Tiểu Xuyên phải tới Trảm Thiên Hoang Lĩnh tìm Thanh Tước
Vương.
Hơn nữa, các đại thú vương đều muốn tiến cống tế phẩm cho Phạm Hống Yêu
Hoàng, Thanh Tước Vương chắc chắn cũng sẽ đi, đến lúc đó vẫn có thể gặp
Tiểu Hồng và Tiểu Linh Nhi.
Nhiều tu sĩ nhân loại bị bắt và đồ sát như vậy, cũng không biết các nền
văn minh và các thánh thổ sẽ có sách lược đối phó thế nào?
Đương nhiên những việc này đều do các nhân vật lớn phải suy nghĩ, vẫn chưa tới lượt Ninh Tiểu Xuyên phải lo lắng.
Ninh Tiểu Xuyên vừa tu luyện vừa theo dấu.
Mất ba ngày, Ninh Tiểu Xuyên luyện hóa hết thi thể và huyết dịch đã thu
thập được, cuối cùng đạt tới Trung Cảnh Thiên trung kỳ, tu luyện ra 609
đạo Diệt Thế Quy Tắc.
- Giờ chỉ còn lại thi thể của huynh trưởng Thánh Ngư Vương, cũng không biết có thể giúp mình tu luyện tới cảnh giới nào?
Ninh Tiểu Xuyên rất kích động, lấy thi thể đại yêu ra đặt dưới đất.
Gọi Ma Kiếm ra, rạch một đường trên thi thể, yêu huyết đỏ tươi trào ra,
tỏa ra dao động huyết khí mạnh mẽ, huyết quang cũng rất chói mắt.
- Không hổ là đại yêu, khí tức thật mạnh mẽ. Có lẽ là tu vi cấp Huyền
Thiên Tôn Giả, Thiên Nhân tầng cảnh giới thứ tư. Đáng tiếc là huyết khí
trong cơ thể nó đã mất hơn nửa, chỉ còn lại một phần ba.
Ninh Tiểu Xuyên kiểm tra thi thể của quái ngư kim sắc, huyết khi đã mất
nghiêm trọng, có lẽ khi bị Hoa Thanh Liên giết, huyết khí mất đi đã biến thành trận mưa máu.
Dù chỉ còn lại một phần ba nhưng cũng rất khả quan, mỗi giọt huyết dịch
đều mang một lượng huyết khí cường đại, không phải thứ yêu thú phổ thông có thể sánh được.
Ma Kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, không ngừng xoay chuyển,
huyết dịch trong cơ thể quái ngư biến thành ba dòng suối chảy vào trong
thân Ma Kiếm.
Mất nửa tháng thì cơ thể quái ngư hoàn toàn khô cạn, chín mươi chín phần trăm huyết dịch đã được Ma Kiếm hấp thụ, chuyển hóa thành Diệt Thế Quy
Tắc.
Diệt Thế Quy Tắc tăng lên gần một nghìn, đạt tới con số một nghìn sáu trăm hai mươi mốt.
Võ Đạo Quy Tắc đạt tới 1200 đạo, coi như đã bước lên Trung Cảnh Thiên đỉnh phong.
Ninh Tiểu Xuyên không chỉ xung kích tới Trung Cảnh Thiên đỉnh phong, thậm chí cách Cao Cảnh Thiên không còn xa nữa.
Cộng với Đại Địa Quy Tắc, quy tắc trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên đã có gần 2000 đạo.
Tuy vẫn là Trung Cảnh Thiên nhưng số lượng quy tắc tu luyện được đã tương đương với tu sĩ Cao Cảnh Thiên rồi.
So với một tháng trước, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên đã tăng gấp hai lần,
nếu gặp lại Mộc tông chủ, chắc chắn Ninh Tiểu Xuyên sẽ không bỏ chạy mà
có đủ tự tin nghênh chiến!
Ninh Tiểu Xuyên thu huyết khí về cơ thể, cảm giác toàn thân sung mãn, thân thể khẽ động, biến thành một cột hồng quang bay đi.
Không tới nửa ngàu hắn đã đuổi kịp đại quân huyền thú.
- Quả nhiên Thánh Ngư Tộc đã tăng cường cảnh giác.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên đỉnh một ngọn núi tuyết, từ xa nhìn đội ngũ
đông đảo kia. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, yêu khí cường hãn tỏa ra từ
trong đại quân, chắc chắn có đại yêu tọa trấn, hơn nữa không chỉ có một
vị.
Số người bị áp giải lại tăng thêm một ít, dọc đường, Ninh Tiểu Xuyên lại thấy một tam phẩm văn mình bị đồ sát, có lẽ những người bị bắt thêm là
từ đó.
Những nơi đại quân huyền thú đi qua, mặt đất đều đầy rẫy xương trắng và
quần áo nhuốm máu, tạo cảm giác vô cùng thê lương. Nếu không có một trái tim kiên cường thì rất khó giữ được bình tĩnh mà đi qua được.
Trong đại quân huyền thú, Ninh Tiểu Xuyên đã nhìn thấy thân ảnh của tứ vương tử Thánh Ngư Tộc, Ngư Tịnh Thư.
Ngư Tịnh Thư vẫn giữ hình người, mặc khải giáp hoa lệ, ngồi trên lưng
một đầu Huyền thú cửu phẩm, trên người là ngạo khí bức người, không
ngừng hạ lệnh muốn đại quân huyền thú tăng tốc.
- Một tháng nữa là Yêu Hoàng tế điển. Nếu không kịp tới Đại Mộng Trạch
thì tất cả sinh linh sẽ thành tế phẩm của Yêu Hoàng đại nhân.
Ngư Tịnh Thư lạnh giọng nói.
- Tứ vương tử, những tu sĩ nhân loại này đi quá chậm, tốc độ căn bản
không thể nhanh hơn. E là… trong một tháng không thể tới được Đại Mộng
Trạch.
Một con huyền thú cấp chín của Bạch Lân Tộc nói.
Sắc mặt Ngư Tịnh Thư lạnh tanh:
- Bắt đầu từ hôm nay tốc độ bắt buộc phải bằng ba lần của hôm qua. Những ai đi cuối cùng đều phải… chết!
Sau khi mệnh lệnh của Ngư Tịnh Thư được truyền xuống, tốc độ của cả đội
ngũ quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, những tu sĩ nhân loại bị áp giải đều
tranh nhau xông lên trước.
Những người bị rớt lại đằng sau không ngừng bị bắt đi làm thức ăn cho huyền thú.
Ngư Tịnh Thư nhìn cảnh tượng đó, cười chế giễu:
- Nhân loại ngu xuẩn, dù có chạy lên phía trước thì tới Đại Mộng Trạch không phải vẫn sẽ chết hay sao?
- Hu hu. Mẹ…Òa…
Một bé trai bảy tám tuổi không may bị ngã, vô số tu sĩ giẫm lên người, y phục bị giẫm nát, miệng thổ huyết.
Bé trai đó bị rớt lại sau đội ngũ, quay lại thì thấy một con huyền thú
to lớn đang tiến lại gần, cái mõm đỏ lòm khủng bố há ra, còn cả bàn vuốt sắc nhọn như đao.
Bé trai đó đầy tuyệt vọng, ánh mắt đầy sợ hãi, bò trên đất giống như chú dê non bị đồng loại bỏ rơi.