Hành tẩu bên trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà, tất cả phương hướng, tọa độ, không gian thậm chí ngay cả thời gian cũng đều vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể xác định chính mình đang tiến lên hay là đang lui về phía sau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nếu không có người tiếp dẫn, không ai có thể vượt qua con sông này được.
Nhưng lúc này Ninh Tiểu Xuyên lại căn bản mặc kệ điều này, trên người bao phủ lực lượng Thế giới Vũ trụ Sơ khai, hắn vẫn như cũ bước từng bước một tiến về phía trước. Lực Thế giới trên người cứ từng chút từng chút bài xích lực lượng Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà bốn phía sang một bên.
Không biết tiến lên được bao xa, cũng không biết đã tiến lên bao lâu, trước mặt Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề đột nhiên xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.
- Đây là dấu vết của lục địa?
Phong Nguyệt Hề có chút không dám tin tưởng trợn to hai mắt. Cho dù tới thời khắc này, nàng vẫn có chút không dám tin rằng Ninh Tiểu Xuyên vậy mà thật sự mang theo nàng vượt qua Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà, chân chính đi tới Bỉ Ngạn.
Kinh ngạc trong chốc lát, toàn bộ tinh lực Phong Nguyệt Hề đã lập tức đặt trên phiến lục địa trước mặt. Nơi này chính là Bỉ Ngạn trong truyền thuyết, cho dù đời trước Phong Nguyệt Hề đã đạt tới cảnh giới Tiên Linh, nhưng nàng cũng chưa từng đi qua Bỉ Ngạn. Bởi vậy, nàng đối với Bỉ Ngạn tự nhiên là hiếu kỳ tới cực điểm.
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên mặc dù bình tĩnh, nhưng đối với Bỉ Ngạn, hắn cũng đồng dạng vô cùng hiếu kỳ. Đây chính là địa phương chung cực cùng địa phương vĩnh hằng trong truyền thuyết. Chỉ cần đi tới nơi này, sẽ có thể chân chính vĩnh sinh!
Phiến lục địa xa xa càng lúc càng rõ ràng hơn, rốt cuộc Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề cũng đặt chân lên phiến lục địa này. Mặt đất rất bình thường, cũng không có gì bất đồng so với những địa phương khác. Đây là cảm giác đầu tiên của Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề đối với nơi này.
Bất quá ngay lập tức hai người đã cảm giác được bất đồng. Thời điểm khi bọn họ đặt chân lên phiến lục địa này, tất cả tin tức của nó liền tự động hiện lên trong đầu hai người. Đây là một phiến lục địa vuông vuông vức vức, diện tích cũng không tính quá lớn, cũng chỉ khoảng chừng mấy vạn dặm vuông mà thôi. Bao phủ bốn phía xung quanh lục địa đều là loại Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà vừa rồi kia. Mà tại hạch tâm phiến lục địa này mới là địa phương vĩnh hằng chân chính. Chỉ khi nào tới được nơi đó mới tính là vĩnh sinh chân chính.
Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề liếc nhìn nhau một cái, lập tức liền tăng nhanh cước bộ, chạy nhanh về phía hạch tâm của lục địa. Hiện tại hai người đã đi tới nơi này, tự nhiên là sẽ không lui lại.
Tốc độ di chuyển của hai người trên phiến lục địa này so với tốc độ lên đường trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà đã nhanh hơn rất nhiều. Cộng thêm diện tích phiến lục địa này cũng không lớn, với tốc độ của hai người, gần như trong chớp mắt đã chạy tới hạch tâm lục địa.
Nằm ngoài dự liệu của hai người chính là, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy tại khu vực hạch tâm của phiến lục địa này, vậy mà lại là từng pho từng pho tượng đá vô cùng cao lớn. Mỗi một pho tượng đá này đều cao tới mấy trăm trượng. Mấy trăm pho tượng đá khổng lồ như vậy đứng sừng sững ở nơi này, cảnh tượng nhìn qua vô cùng chấn động.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên vừa quét nhìn trên những tượng đá này một cái, thần sắc nhất thời liền trở nên ngây dại. Bởi vì trong những tượng đá này, hắn vậy mà nhìn thấy một pho tượng đá vô cùng quen thuộc. Pho tượng đá này là một gã nam tử uy nghiêm thân mặc kim giáp, tay cầm tam xoa kích.
Lúc trước khi còn ở Tiên Kiều Nhất Trọng Thiên, cỗ lực Tiên Linh đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên gặp phải, chính là đã tiêm nhiễm qua khí tức của gã nam tử kim giáp này. Không hề nghi ngờ, gã nam tử kim giáp trên trán có một con thụ nhãn này, chính là một vị Tiên Linh thực lực cường đại! Nhưng hiện tại vị Tiên Linh này vậy mà đã hóa thành một pho tượng đá!
Không sai! Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác rõ ràng, pho tượng đá này chính là do một vị Tiên Linh biến hóa thành, chứ không phải có người cố ý khắc ra. Nói cách khác, mấy trăm pho tượng đá ở nơi này, toàn bộ chính là mấy trăm vị Tiên Linh!
Cường giả Tiên Linh vốn được xưng bất tử bất diệt, lúc này lại biến thành từng pho từng pho tượng đá, chết không thể chết thêm lần nữa. Tình huống như vậy tự nhiên khiến cho người ta cảm thấy vạn phần ngạc nhiên.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn tốt, dù sao hắn đã từng thấy qua Liệt Huyền Dương được xưng là bất tử bất diệt bị một con Ma quái trực tiếp giết chết, vì vậy đối với sự vẫn lạc của những Tiên Linh này, hắn cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc. Nhưng Phong Nguyệt Hề thì lại bất đồng, nhìn những khuôn mặt quen thuộc trong đám tượng đá này, trong lòng nàng càng lúc càng khiếp sợ. Nàng thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai lại có thể giết chết những Tiên Linh này.
Kinh hãi trong chốc lát, trên mặt Phong Nguyệt Hề chợt lộ ra thần sắc lo lắng, ánh mắt cấp thiết quét nhìn bốn phía, hỏi:
- Tổ tiên đâu? Vì sao ở nơi này cũng không thấy bóng dáng của Tổ tiên?
Không chỉ không thấy hình bóng của Chân Lý Đại Đế, mà ngay cả Tổ sư Diệt Thế Đạo, lúc này cũng đồng dạng không thấy bóng dáng. Trong những pho tượng đá này cũng không có tượng đá của hai người. Thực lực của hai người bọn họ trong các Tiên Linh chỉ sợ cũng đều đứng ở đỉnh cao nhất, nhưng vì sao hiện tại lại không thấy tung tích của hai người?
Phốc! Phốc!
Ngay tại thời điểm Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề còn đang ngạc nhiên, đột nhiên hai đạo thân ảnh từ phía sau đám tượng đá này chợt lảo đảo phóng tới.
- Là ai?
Phong Nguyệt Hề lập tức quát lớn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh vừa mới xuất hiện kia. Toàn thân hai đạo thân ảnh vừa mới xuất hiện này bao phủ trong một tầng khải giáp lấp lánh ngân quang, bộ khôi giáp này bảo hộ thân thể hai người này cực kỳ nghiêm mật, căn bản không thể nhận ra bộ dáng chân chính của hai người.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm hai người trước mặt một lát, thần sắc đột nhiên khẽ động, nói:
- Nhạc Minh Tùng, ngươi vậy mà cũng đến được Bỉ Ngạn này?
Một trong hai kẻ mặc khải giáp này lắc lắc lư lư từ dưới đất bò dậy, lắp bắp nói:
- Không phải chứ? Ta đã ăn mặc thành như vậy, ngươi vẫn có thể nhận ra ta sao?