- Ba khối Huyền thạch địa phẩm, con bà nó!
Ninh Tiểu Xuyên thật sự có một loại kích động muốn đè Đàn Càn hòa thượng xuống đất mà đánh một trận.
Lão lừa trọc này thật biết giả vờ, dám nói bản thân trải qua hung hiểm,
hao hết bao nhiêu tâm trí mới lấy được một viên Huyền thạch địa phẩm từ
trong tay cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê, nói cả buổi thì ra là lừa gạt từ
gia gia của Tư Đồ Cảnh.
Đàn Càn hòa thượng cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Ninh Tiểu Xuyên,
vốn dĩ định bỏ lá của Phệ Huyết Hóa Hình thảo vào trong lò dược, đột
nhiên thu tay trời về, vuốt cằm nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi là Dưỡng Tâm Sư, không bằng ngươi hãy luyện Phệ Huyết Hóa Hình thảo thành linh dịch kỳ dược, để Tư Đồ Tộc Vương ăn vào?
- Tại sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Đàn Càn hòa thượng rất không vừa mắt, chỉ muốn cướp lại 500 vạn Huyền thạch bị hắn lừa gạt trở về.
Đàn Càn hòa thượng chậm rãi nói:
- Luyện thông linh kỳ dược thành dược thủy, dược tính bên trong sẽ bị
xói mòn. Nếu như ngươi có thể luyện chế thành lịch dịch kỳ dược, có thể
phát huy được hoàn toàn dược lực của thông linh kỳ dược, như vậy sẽ cũng có ích hơn đối với thương thế của Tư Đồ Tộc Vương.
Ninh Tiểu Xuyên vốn đã đáp ứng Tư Đồ Cảnh, giúp gia gia của hắn trị thương, tất nhiên cũng không có lý do để cự tuyệt.
Nhận lấy gốc thông linh kỳ dược trong tay Đàn Càn hòa thượng, hắn cầm trong tay rất cẩn thận.
Vụt...
Âm Dương Minh Hỏa từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tràn ra, thiêu đốt gốc dược thảo thành dược phấn, biến thành một đoàn dược sương mù.
Tất cả dược phấn đều bị Thiên võ nguyên khí vận chuyển vào trong Dưỡng
Tâm Chân Đỉnh, sử dụng thủ đoạn của Dưỡng Tâm Sư, hòa tan Huyền thạch,
phối hợp Dưỡng Tâm thảo, bắt đầu luyện chế.
Muốn luyện chế được thông linh kỳ dược, chỉ có thể sử dụng Huyền hỏa,
đồng thời còn phải phối hợp với Huyền thạch địa phẩm, như vậy mới có thể luyện ra được “linh dịch kỳ dược”.
Những điều này đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói, cũng không phải chuyện
khó khăn gì, không lâu sau, hắn đã luyện hóa đám lá cây Phệ Huyết Hóa
Hình thảo thành 12 giọt “linh dịch kỳ dược” màu đỏ như máu.
Sau đó lại vận chuyển Thiên võ nguyên khí, bao phủ lấy 12 giọt “linh
dịch kỳ dược”, vận chuyển ra ngoài cơ thể, từ ngón tay chảy xuống, nhỏ
vào trong miệng Tư Đồ Tộc Vương.
Linh dịch kỳ dược nhanh chóng dung nhập vào thân thể của Tư Đồ Tộc
Vương, tiến vào huyết dịch, hình thành một vầng huyết quang, bao phủ
toàn bộ thân thể của Tư Đồ Tộc Vương lại.
Một cỗ hương thuốc từ trong lỗ chân lông của Tư Đồ Tộc Vương phát ra,
tràn ngập khắp trong không khí, tạo thành từng đoàn sương mù. Thân thể
khô quắt của Tư Đồ Tộc Vương dần dần căng phồng lên, bắt đầu tràn ngập
sinh mệnh lực.
Ninh Tiểu Xuyên bắt lấy cánh tay của Tư Đồ Tộc Vương, điều động một đạo
tâm thần ra, tiến vào trong huyết dịch của Tư Đồ Tộc Vương, theo huyết
dịch lưu chuyển khắp mọi ngóc ngách hẻo lánh.
Nửa ngày sau, Ninh Tiểu Xuyên thu hồi tâm thần, nói:
- Quả nhiên là độc.
- Độc gì mà có thể khiến cho một cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê cũng phải ngã xuống?
Tử Hàm Yên đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, khẽ mím miệng, nhìn chằm chằm Tư Đồ Tộc Vương nằm trên hương án.
- Đây là một chất độc được chiết xuất từ trong mật của một loại Yêu thú, chỉ cần một giọt, cũng có thể độc chết cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê.
Chẳng qua, Tư Đồ Tộc Vương trúng độc không đến một giọt, bằng không e
rằng cũng không thể sống nổi đến bây giờ.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Với tu vi của Tư Đồ Tộc Vương, không có khả năng không phát giác ra có người hạ độc hắn, người kia làm thế nào có thể làm được?
Tâm tư của Tử Hàm Yên rất tỉ mỉ, liền phát hiện chỗ không hợp lý trong đó.
- Rất đơn giản, bởi vì người ám toán Tư Đồ Tộc Vương, đã bôi chất độc
lên Vô Ảnh châm, ra tay xuất kỳ bất ý, đánh vào trong cơ thể Tư Đồ Tộc
Vương, bởi vậy mới có thể khiến cho Tư Đồ Tộc Vương trúng độc.
Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên cường đại hơn thường nhân rất nhiều lần,
cho nên đã tìm được vị trí Vô Ảnh châm trong cơ thể của Tư Đồ Tộc Vương.
Hắn đặt tay sau lưng Tư Đồ Tộc Vương, điều động lực lượng Ma kiếm.
Tại lòng bàn tay xuất hiện một luồng lực hút cường đại, ngưng tụ thành
một vòng xoáy màu vàng, rút ra một thanh châm nhỏ dài nửa tấc.
Vô Ảnh châm lơ lửng trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên, bị Thiên võ nguyên khí màu vàng bao trùm.
- Cây châm ở trong lòng bàn tay ngươi?
Thiền Thừ tò mò hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu.
Thiền Thừ mở to hai mắt, cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không nhìn được gì, liền nói:
- Vì sao ta lại không nhìn thấy gì cả?
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Đừng nói là ngươi, e rằng ngay cả Tư Đồ Tộc Vương cũng không biết
trong cơ thể mình có một cái độc châm. Vô Ảnh châm, thập phần bé nhỏ,
còn mảnh hơn tóc rất nhiều lần, dùng mắt thường căn bản không thể nhìn
thấy. Chỉ khi lực lượng tâm thần cường đại tới một trình độ nhất định,
lúc đó mới có thể cảm ứng được sự hiện hữu của nó. Có lẽ, cho dù là với
lực lượng tâm thần của Thiên Nhân bình thường, cũng chưa chắc cảm ứng
được Vô Ảnh châm.
- Bản thân Vô Ảnh châm không có lực sát thương, cho dù là xuyên qua
người thì cũng không tạo thành tổn thương cho cơ thể. Thế nhưng, nếu như bôi kịch độc lên châm, dùng để đánh lén, e rằng ngay cả Thiên Nhân cũng sẽ vẫn lạc.
- Ngươi đừng nhìn nó chỉ là một cây châm mà lầm, giá trị của nó so với Huyền Khí bát phẩm còn đắt đỏ hơn, quả thực là đồ tốt.
Ninh Tiểu Xuyên cất đi Vô Ảnh châm, sau đó nhìn lại Tư Đồ Tộc Vương trên hương án, nói:
- Vô Ảnh châm đã được lấy ra, lại thêm dược lực của linh dịch kỳ dược,
có lẽ có thể hóa giải hoàn toàn độc tính trong cơ thể Tư Đồ Tộc Vương.
Với tu vi thâm hậu của Tư Đồ Tộc Vương, có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Bên ngoài Phật miếu, chợt xảy ra biến cố.
Trên không trung truyền tới tiếng gầm của Huyền thú, khiến cho đám Võ
giả cấp thấp trong cái hẻm nhỏ kinh hồn táng đởm, biết có cường giả
tuyệt đỉnh giá lâm, cho nên đều vội vàng ẩn núp.
Một chiếc xa giá hoa lệ bị ba đầu Huyền thú cao cấp kéo động, từ trên trời hạ xuống, vững vàng dừng lại bên ngoài Phật miếu.
Tư Đồ Nam Liệt ngồi trong xe, cũng không bước xuống, nói:
- Thì ra huynh trưởng của ta thật sự bị ngươi bắt cóc, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn dám phủ nhận?
- Tại sao ta phải phủ nhận? Ta đưa Tư Đồ Tộc Vương tới đây chữa thương, chẳng lẽ có vấn đề gì ư?
Trên người Ninh Tiểu Xuyên có Huyền thạch địa phẩm, cho nên lòng tin rất lớn, dù đối mặt với Tư Đồ Nam Liệt, vẫn lộ vẻ nhàn nhã thong dong.
- Chữa thương? Lấy cớ thật nực cười, ta thỉnh mấy vị Đại Dưỡng Tâm Sư
cũng không thể trị được thương thế cho huynh trưởng, một tiểu tử miệng
còn hôi sữa như ngươi mà có thể trị được thương tổn cho huynh trưởng ta
sao?
Tư Đồ Nam Liệt cười nói.
Tư Đồ Nam Liệt tự nhiên biết rõ trong cơ thể Tư Đồ Tộc Vương có Băng Yểm kỳ độc, chỉ có thông linh kỳ dược mới có thể giải độc được. Huống chi,
cho dù Ninh Tiểu Xuyên thật sự để Tư Đồ Tộc Vương phục dụng thông linh
kỳ dược thì Tư Đồ Tộc Vương cũng không có khả năng khỏi hẳn.
Bởi vì, trong cơ thể Tư Đồ Tộc Vương còn ẩn giấu một cái Vô Ảnh châm, phong bế mệnh huyệt của Tư Đồ Tộc Vương.
Tư Đồ Nam Liệt tuyệt đối nắm chắc, cho nên căn bản không tin một Võ giả trẻ tuổi lại có thể trị thương cho Tư Đồ Tộc Vương.
Rầm rập…
Lôi Vân tiễn đội mặc thiết giáp vây quanh Phật miếu, lắp mũi tên dài hơn ba mét lên cung, sau đó kéo căng dây, tùy thời sẽ bắn chết toàn bộ
người trong Phật miếu.
- Ha ha, Ninh Tiểu Xuyên, lão hủ cảm thấy rất hứng thú với cái cổ đăng
thanh đồng của ngươi, nếu ngươi giao nó cho ta, lão hủ sẽ lập tức quay
đầu rời đi.
Một cái dây leo màu tím từ trong đất mọc ra, vươn cao hơn trăm mét trong không trung, đan thành một cây cầu bằng dây leo, nối liền từ bên ngoài
vào trong Phật miếu.
Phượng Mộc Ông đứng trên dây leo, cầm Tử Mộc trượng mỉm cười nhìn Ninh Tiểu Xuyên ở bên dưới.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên không thay đổi, nói:
- Phượng Mộc Ông, ta khuyên ngươi tốt nhất nên áp chế tham niệm của
mình, bằng không, e rằng hôm nay ngươi sẽ khó mà giữ được cái mạng của
mình.
- Không sao, vì một kiện Huyền Khí cửu phẩm, cho dù phải liều cái mạng già này thì cũng đáng.
Phượng Mộc Ông cười đáp.
- Ta đã khuyên ngươi rồi, lời cũng đã nói hết, nếu ngươi không nghe, lâm chiến mà chết cũng là gieo gió gặt bão.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Phượng Mộc Ông đã sớm thăm dò hư thực của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù Ninh
Tiểu Xuyên sử dụng Huyền Khí cửu phẩm, hắn cũng nắm chắc có thể trấn sát được Ninh Tiểu Xuyên.
Cho nên, trong mắt hắn, lời khuyên của Ninh Tiểu Xuyên quả thật quá hoang đường, căn bản không cần để trong lòng.
- Ai nha, Ninh công tử nổi giận thật sự uy phong xuất chúng. Bổn công
chúa cũng có chút si mê ngươi rồi. Ninh Tiểu Xuyên, không bằng ngươi hãy cân nhắc một chút, để bổn công chúa kiểm tra ngươi. Mếu ngươi thật sự
là thiên kiêu vạn năm khó gặp, bổn công chúa không chỉ giúp ngươi vượt
qua sát kiếp, mà còn có thể sinh cho ngươi một tiểu hồ nữ.
Đát Nguyệt công chúa lăng không lướt đến, đôi chân thon dài lộ ra dưới
váy, đứng trên đỉnh một vách tường bỏ hoang, lộ vẻ yểu điệu không gì
sánh được.
Ánh mắt của nàng tựa cười mà không phải cười, khiến người khác có cảm giác rất chân thành.
Thế nhưng, nàng lại không đứng quá gần Ninh Tiểu Xuyên, cố ý bảo trì một khoảng cách nhất định, dường như đang đề phòng gì đó.
Đát Nguyệt công chúa cũng không khinh thị Ninh Tiểu Xuyên giống như Tư
Đồ Nam Liệt và Phượng Mộc Ông, ngược lại, nàng càng xem Ninh Tiểu Xuyên
là đại địch, nàng biết Ninh Tiểu Xuyên có thủ đoạn lợi hại, thậm chí có
thể chống lại Thiên Nhân.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trong nội viện, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đát Nguyệt công chúa, thiên tư của ngươi cũng rất cao, có bằng lòng trở thành Huyền thú chiến sủng của ta không?
Thiên tư của Đát Nguyệt công chúa quả thật không phải là hồ nữ bình
thường có thể so sánh, nếu như thu làm Huyền thú chiến sủng, chiến lực
quả thật rất khả quan.
Tư Đồ Nam Liệt và Phượng Mộc Ông cũng biết lai lịch của Đát Nguyệt công
chúa, ngay cả bọn hắn cũng không dám mạo phạm Đát Nguyệt công chúa,
không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại dám tuyên bố muốn thu nàng làm Huyền thú
chiến sủng. Lời đại nghịch bất đạo này, nếu truyền vào Đại Hoang, e rằng sẽ có vô số hung thú tràn vào Cửu Việt Cương, phanh thây xé xác Ninh
Tiểu Xuyên ra.
Đát Nguyệt công chúa mặc dù rất muốn thăm dò thực hư đẳng cấp thiên phú
của Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng, từ nhỏ thân phận của nàng đã cao quý,
được vô số người tôn kính, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại dám nói muốn
thu nàng làm Huyền thú chiến sủng, tất nhiên khiến nàng phẫn nộ không gì sánh được.
- Vậy thì để xem người nào có thể thu phục được đối phương?
Đát Nguyệt công chúa cười lạnh, nói.
Ninh Tiểu Xuyên quét mắt nhìn quanh bốn phía, nói:
- Bây giờ các ngươi còn có cơ hội đào tẩu, nếu kẻ nào muốn trốn, ta
tuyệt đối sẽ thả cho hắn một con đường sống. Thế nhưng, một khi động
thủ, e rằng cũng không còn cơ hội trốn nữa đâu.
Thiền Thừ cũng lớn giọng hô lên:
- Tư Đồ Nam Liệt, ngươi tốt nhất nên chạy nhanh đi, đợi lát nữa Ninh
huynh đệ đại khai sát giới, nhất định sẽ huyết nhuộm Cửu Việt Thiên
Thành, muốn gây khó dễ cho người khác cũng không nên dùng mạng mình để
gây khó dễ a.
Tư Đồ Nam Liệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm cười lạnh, không ngờ lại có người khuyên hắn chạy trốn, quả thật là nực cười.
Trong lòng hắn thầm phát thệ, đợi lát nữa nhất định phải xé nát miệng Thiền Thừ, để xem là kẻ nào nên chạy trốn?
- Đát Nguyệt công chúa, ngươi cũng nhanh trốn đi thôi, nếu thật sự rơi
vào tay Ninh huynh đệ, e rằng hắn không chỉ đơn giản là bắt ngươi sinh
một tiểu hồ nữ mà thôi, ít nhất cũng phải sinh một ổ. Gây khó dễ cho
người khác cũng không thể dùng thân thể của mình ra liều a, ta sợ ngươi
không chịu nổi đâu.
Thiền Thừ tùy hứng nói.
Đát Nguyệt công chúa cũng có chút im lặng, ngón tay ngọc thon dài trắng
tuyết siết lại, lộ ra móng vuốt sắc bén không gì sánh nổi.