Thần Nam tỏ vẻ lo lắng, hắn quả kinh ngạc vô cùng! Đỗ Hạo này đúng là không tầm thường, ngón tay của gã đã ngưng tụ nên một thanh quang kiếm vàng rực khiến Thần Nam cảm nhận được nét đáng sợ của đối thủ. Nhận ra luồng khí tức quen thuộc từ thanh quang kiếm, năm chữ Nghịch Thiên thất ma đao lóe lên trong đầu hắn.
“Ha ha ha… ngạc nhiên lắm phải không?” Đỗ Hạo ngửa cổ cười vang, mái tóc dài không gió mà tung bay, thân hình cao lớn phát ra khí thế hùng hồn khiến những người xung quanh nghẹt thở, lúc này gã như một ngọn núi vươn cao sừng sững.
“Đoán ra chưa?”
Quang mang trong mắt của Đỗ Hạo ánh lên lạnh lẽo, cất giọng lạnh tanh:
“Nghịch Thiên thất ma đao là cái ma công, nhưng lại có nhược điểm khi sử dụng phải lấy tính mệnh ra đánh cược, không ai có thể tùy ý sử dụng, môn tà công này người bình thường đừng mong sử dụng được. Đỗ gia bọn ta dường như không có ai tu luyện, tuy nhiên, ta đây lại rất có hứng thú với nó, từ khi bước vào võ đạo, ta đã nghiên cứu kĩ lưỡng cuối cùng cũng giải được bí mật, ngươi vừa thấy Thuận Thiên thất thần kiếm, những nhược điểm trước kia của ma đao đều được ta cải sửa, ai nghịch thiên nhất định sẽ chết! Nghịch Thiên thất ma đao đã biến thành Thuận Thiên thất ma kiếm, ta có thể tùy ý sử dụng, không cần phải lo lắng mất đi tính mạng, hừ, ngươi có tử vong ma đao, ta có thần kiếm, hôm nay xem ngươi làm gì được ta, Thuận Thiên thất thần kiếm sẽ đánh bại tử vong ma đao, ta nhất định cắt cái đầu ngươi xuống!”
Thần Nam im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Ngươi là một nhân tài, nhưng không phải thiên tài, còn lâu mới là kì tài!”
“Keng keng.”
Khí tức cuồn cuộn bốc ra, một bóng đen xuất hiện sau lưng Thần Nam, tử vong ma đao từ tay bóng đen vụt bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Đúng lúc này, sáu, bảy thanh binh khí màu đen mờ nhạt xuất hiện quanh hắn, không ngừng xoay tròn, dập dềnh.
Quanh Thần Nam như hé được cánh cửa thời gian và không gian, địa ngục chi môn cũng đang mở rộng.
Khí tức tử vong cuồn cuộn bốc lên mây cao.
Quanh mình Thần Nam mờ ảo, giống như có linh hồn bao phủ, luồng khí tức tà dị lạnh lẽo loáng thoáng kèm theo âm thanh dần dần che khắp không gian.
“Ha ha..” Đỗ Hạo cười nhạt.
“Ầm” một tiếng, người gã dường như bùng cháy, hoàng kim chân khí chớp mắt đã tràn ra, quang mang lấp lánh chói mắt khiến người ta dám nhìn thẳng, khí mang chói lòa tỏa ra như thánh hỏa của thiên giới, bao quanh cơ thể khiến gã có vẻ thần thánh vô cùng.
Quang kiếm vàng rực trong tay gã phát ra ánh sáng chói mắt, từ chiều dài một thước thành hơn một trượng, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ.
Trông Đỗ lúc này Hạo thần vũ khác nào một chiến thần kim giáp từ thiên giới giáng trần.
Bề ngoài Thần Nam hoàn toàn tương phản, khí mang màu đen phát ra ma khí cuồn cuộn bao quanh thân thể như u minh ma hỏa đang cháy rừng rực, cộng thêm mấy món binh khí ma quái dày đặc khí tức tử vong, trông hệt như tu la ma vương mới từ địa ngục bước lên, xuất hiện với tư thái hung hãn.
“Cuối cùng đã được thấy tử vong ma đao, gần đây ta cứ nghĩ nó có những điểm bất phàm gì cơ, giờ được thấy, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi” Đỗ Hạo được chân khí vàng rực bao phủ, giống hệt như một võ thần, lời lẽ tự tin vô cùng, nhìn Thần Nam không chớp.
“Hà, hình dạng tử vong ma đao không có gì đẹp đẽ, tuy nhiên lại lấy được mạng người, Thuận Thiên thất thần kiếm của ngươi trông thì đẹp đẽ nhưng khác nào một món đồ chơi, không biết tiếp được mấy đòn của ta, hi vọng nó tương xứng với tính tự phụ của ngươi, đừng để ta thất vọng”. Thần Nam chiến ý hừng hực, lạnh lùng nhìn tử đối đầu.
Người của Long gia đã lùi ra xa, đệ tử của Đỗ gia cũng nhanh chóng rời đi nhường chỗ cho hai người đối chiến.
Hai người đã không còn lời nào để nói, chỉ có thực lực mới quyết định được tất cả, đại chiến khó lòng tránh khỏi.
“Giết.”
“Giết.”
Hai tiếng thét vang dội, hai bóng người như hai tia chớp một đen một vàng lao về phía đối phương.
Tay phải Đỗ Hạo cầm chắc thanh quang kiếm vàng rực dài gần một trượng, toàn thân kim quang lấp lánh.
Tay phải Thần Nam làm động tác cầm đao, tử vong ma đao đặt ngay lên bàn tay, ma đao dài hơn nửa trượng tử khí dày đặc, mặc dù không tỏa ánh sáng chói mắt lấp lánh, nhưng phát ra ánh sáng màu đen đặc trưng khiến người ta sợ hãi, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, dường như có thể nuốt chửng tinh thần người khác.
“Chết này.”
“Chết này.”
Hai người đồng thanh thét vang, thần kiếm kim quang lấp lánh, ma đao tử khí dày đặc, xé nát hư không chém mạnh vào nhau.
“Keng”
Tiếng kim thuộc va nhau vang lên, người trong vòng mấy chục dặm đều nghe rõ, đệ tử của Đỗ gia và Long gia ở gần đó, không ít người bị chấn động đến nỗi thổ huyết, ngã lăn ra đất.
Lần đầu tiên giao đấu, hai đại tuyệt đỉnh thanh niên cường giả, không hề dựa vào kĩ xảo, hoàn toàn dùng man lực áp đảo đối phương, khiến cho địch thủ bất an.
Tiếng “răng rắc” vang lên, thần kiếm vàng rực vỡ vụn, hóa thành những hạt kim quang bay tản ra xung quanh.
“Choang”, tử vong ma đao gãy vụn, quang mang đen nhánh bay tung tóe.
Quang mang hai màu hóa thành cơn bão năng lượng cuồn cuộn.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thiên không chấn động, mặt đất rung chuyển, không gian gấp khúc….
Hai dòng năng lượng cuồn cuộn phóng đi khiến đất trời chao đảo, thiên địa rung chuyển kịch liệt.
Thần Nam và Đỗ Hạo đứng trung tâm dòng năng lượng, lúc địa tầng rung chuyển, cả hai đồng thời rơi xuống, quanh chỗ họ đứng mấy chục trượng đều nổ tung, những tảng đá cực lớn văng lên cao tới mấy chục trượng.
Khoảng đất gần chỗ hai người không ngừng chấn động rồi sụt xuống.
“Ầm, ầm, ầm.”
Những khối đá khổng lồ văng tứ tán, vô số loạn thạch bay ngược lên không trung, cảnh tượng như trong ngày tàn.
Thần Nam và Đỗ Hạo rơi xuống cách đó mười lăm trượng, miệng hố rộng cả trượng xuất hiện trước mắt những người quan chiến, hai đại cao thủ thì đứng đáy hố.
Uy lực của đòn này kinh thiên động địa, rất nhiều đệ tử của Đỗ gia và Long gia đều bị những tảng đá lớn đè thành đống tương thịt, nhân mã của hai thế gia một lần nữa lùi xa quan chiến.
Ngoài xa hơn nữa là đám đông nhân sĩ tu luyện giới. Việc Đỗ gia khiêu chiến Long gia đã sớm truyền khắp tu luyện giới, vô số cao thủ Đông thổ đổ tới Tấn quốc xem trận đại chiến thế gia vô cùng trọng đại này.
Chỉ có điều, Đỗ gia đã từng lớn tiếng tuyên bố vài ngày nữa mới đại chiến với Long gia, nhưng hôm nay đột nhiên lại khai chiến sớm, khiến cho nhiều tu luyện gỉả ở Đông thổ chưa tới kịp, thành ra lúc này mới tụ tập được vài nghìn người mà thôi.
Nhiều người cảm thấy may mắn vì mình tới muộn, không đứng quá gần, bằng không những tảng đá ngập trời kia không biết sẽ làm bị thương biết bao nhiêu người trong tu luyện giới.
Đỗ Hạo lạnh lùng nhìn Thần Nam nói: “Ma đao bình thường vẫn rất lợi hại, hôm nay e rằng không có tác dụng, ngày chết của ngươi đã tới.”
Lúc đệ tử Đỗ gia thảm bại trở về, Đỗ Hạo vô cùng kiêng dè tử vong ma đao của Thần Nam, bây giờ thấy có thể chống lại được nên hắn ta vô cùng tự tin.
“Hừ, đủ để giết ngươi là được rồi!” Thần Nam lạnh lùng đáp.
Hiển nhiên, hai người thực lực tương đương, bây giờ đều muốn sử dụng tâm lí chiến nhằm đả kích đối phương.
“Giết.” Đỗ Hạo thét lên, trên mỗi tay xuất hiện một thanh thần kiếm quang mang lấp lánh, gã sử dụng Thiên Ma bát bộ búng mình lên không trung, hào quang vàng rực tràn ngập từng thốn không gian, khiến người ta không thể mở mắt.
Tay phải Thần Nam xuất ra tử vong ma đao, tay trái lấy ra tấm cổ thuẫn.
Đao kiếm thuẫn, chém mạnh vào nhau, trong vòng mấy chục trượng những hố sâu mười lăm dặm hiện ra, loạn thạch bay tung lên trời, những tảng đá to và đất trộn lẫn vào nhau, giống như núi lửa đang phun trào, phụt lên cao mấy chục trượng.
Kim quang lấp lánh và ma khí tử vong dày đặc lao vào nhau, Đỗ Hạo và Thần Nam cũng lao vào đối kháng kịch liệt, hai người đều cầm thần kiếm và ma đao, không ngừng chém vào đối phương, từ trong hố sâu lao lên mặt đất, lại tới trên không trung, Thiên Ma bát bộ được thi triển tới cảnh giới cao nhất, khiến cho cả hai giống như đang bay, những đợt sóng khí mạnh vô cùng, ánh sáng cuồn cuộn tuôn ra.
Thiên địa lay động kịch liệt, mặt đất rung lên như sóng biển từ trung tâm trận chiến lan ra, Long phủ nằm trong phạm vi ảnh hưởng, từng khu nhà lần lượt đổ sập thành một đống đổ nát.
Những người đứng quan chiến cách xa hàng dặm há mồm trợn mắt, thực lực của hai thanh niên cường giả này quá đáng sợ, dường như vượt xa cảnh giới những tu luyện gỉả bình thường.
Từ xa nhìn lại, trong hào quang vàng rực cùng ma khí ngập trời, hai đại cao thủ như đang bay, Thiên Ma bát bộ phát huy tới cảnh giới cao nhất khiến cho cả hai gần như giao chiến kịch liệt trên không.
Ánh mắt lạnh lùng như nhau, phẫn nộ như nhau, hai tuyệt đỉnh thanh niên cường giả như thần ma cầm binh khí thần bí điên cuồng đại chiến trên không.
“Đời này kiếp này, ngươi sẽ đơn độc chiến đấu, con cháu Đỗ gia chúng ta hàng trăm hàng nghìn, ngươi chống lại thế nào?” Mái tóc Đỗ Hạo lăng loạn, khóe miệng rỉ máu, gã vừa vung thần kiếm vừa đả kích Thần Nam.
Thần Nam lau vết máu trên miệng, ma đao hướng lên trời, cười đáp: “Thần gia dù chỉ còn lại một mình ta đã sao? Tất cả đệ tử Đỗ gia các ngươi cùng tới, Thần Nam mỗ tiếp đón tất.”
Long Vũ ở ngoài xa nhìn đến xuất thần, cảnh tượng lúc nãy khiến nàng ta liên tưởng tới việc Thần Nam cứu Tiểu Thần Hi khi xưa, một mình đánh hàng nghìn quân binh ở đô thành Tấn quốc, chỉ lưỡi đao vào siêu cấp cường giả Đào Nhiên thực lực mạnh hơn hắn nhiều..