Phía tây bắc Tinh Thần Nội Hải.
- Vút!
Trên bầu trời quang đãng đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang phá không đáp xuống một hòn đảo hoang bên dưới. Sau khi hào quang tan biến chỉ thấy một nam tử bạch y bạch phát dung mạo tuấn lãng hiện ra đúng là Đông Phương Trường Minh dựa theo Tàng Bảo Đồ mà tìm tới.
Hắn dùng thần thức quét khắp đảo một vòng không phát hiện được cái gì lại quay mặt nhìn về phía mặt biển một vòng vẫn không thu hoạch được gì thì không nhịn được lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn về tấm bản đồ trên tay.
- Tinh!
Một lát sau Đông Phương Trường Minh như nghĩ ra điều gì hai mắt hiện ra một luồng tinh mang lập tức cuồn cuộn không ngừng rót linh lực vào tấm lụa trong tay.
- Ầm!
Tàng Bảo Đồ vừa nhận được linh lực thì lập tức bắn ra một luồng hào quang hoàng kim chói mắt thoát ra khỏi tay của Đông Phương Trường Minh bắn thẳng lên trời hóa thành một cánh cổng bạch ngọc cao hơn trăm trượng toàn thân bao phủ một loại hào quang nhũ bạch sắc.
- Ồ!
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy cảnh cổng trôi nổi trên bầu trời thì nhíu mày lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hắn ngơ ngác nhìn cánh cửa một hồi lâu rồi mới hồi phục tinh thần lại tức tốc hóa thành một đạo hào quang bay lên trời.
Khi bay tới gần cánh cổng Đông Phương Trường Minh mới phát giác được phía trên cánh cửa còn có một tấm bản cao hơn mười trượng có khắc ba cổ tự “ Tinh Thần Điện “ kim sắc sáng chói.
Ba chữ này chẳng những rồng bay phượng múa mà còn hàm chứa một luồng khí thế vô cùng kinh người Đông Phương Trường Minh chỉ mới hơi nhìn qua đã cảm thấy hai mắt đau nhói khiến hắn kinh hãi vô cùng vội vàng thu hồi mục quang bay vào bên trong.
- Ầm!
Đông Phương Trường Minh vừa bay vào bên trong cánh cổng bạch ngọc lập tức ầm ầm đóng lại để lại Đông Phương Trường Minh ở bên trong một thông đạo tối đen như mực.
Đông Phương Trường Minh nhíu nhíu mày lại thần thức lập tức tràn ra khỏi cơ thể thám thính tứ phương nhưng trong chớp mắt sắc mặt lập tức đại biến bởi vì hắn phát hiện ra thần thức của mình vừa phát ra ngoài thì đã bị đánh bật về căn bản không thể quan sát được gì rõ ràng là bên trong cung điện này đã được bố trí một tầng cấm chế cực kỳ đáng sợ.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy nheo nheo mắt lại một chút rồi cất bước đi tới cũng may thông đạo này cũng không tính là dài Đông Phương Trường Minh chỉ mất một chút thời gian là đã vượt qua nó tiến vào một căn phòng hình tròn cực kỳ rộng lớn cho dù là hàng vạn người cùng lúc tiến vào cũng không cảm thấy chật chội chút nào.
Ở trung ương của căn phòng này là mười cái bạch ngọc vương tọa được chạm trổ cực kỳ tinh xảo phía trên đó là mười thân ảnh hoặc nam hoặc nữ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ cảm nhận được Đông Phương Trường Minh bước vào thì mở mắt ra liếc thoáng hắn một cái sau đó thì đều nhắm mắt lại không quan tâm gì đến Đông Phương Trường Minh nữa.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cũng không nói một lời nào im lặng đi đến một góc khuất bên trong đại sảnh khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt lại.
....
- Ầm!
Thời gian từ từ trôi qua một lát sau bên trong đại điện đột nhiên vang lên một tiếng nổ sau đó chỉ thấy một người thanh niên tóc tím xuất hiện trước mặt mọi người.
Người thanh niên vừa bước vào bên trong đại sảnh đường lập tức quét qua mọi người trong đại sảnh một vòng.
Đôi mắt của người thanh niên tóc đen thoạt nhìn qua rất bình thường nhưng không hiểu tại sao khi ánh mắt đó lướt qua cơ thể của Đông Phương Trường Minh giống như là bị sét đánh trúng khiến hắn không được rùng mình một cái.
- Tê! Người này là ai?
Tuy bề ngoài của của Đông Phương Trường Minh vẫn không chút thay đổi nhưng trong lòng cực kỳ kinh hãi không nhịn được tự hỏi phải biết rằng với tu vi cảnh giới của hắn ngày hôm nay cho dù là Thần Hoàng cường giả bình thường cũng không thể chỉ dựa vào một ánh mắt mà khiến hắn kinh hãi như vậy được. Vậy mà người thanh niên này lại làm được như vậy xem ra tu vi của hắn chỉ sợ không kém Tà Ác Vương Giả Tây Lý Tư a!!
- Không nghĩ tới Bái Thác Tư tiên sinh ngươi cũng đến đây! Ta thật sự thất lễ rồi!!
Lúc này người thanh niên đã nhìn khắp trong đại sảnh một vòng khi nhìn thấy một lão giả tóc bạc thì thu lại ánh mắt vui vẻ cười nói.
- Không dám! Không dám! Ta nào có thể so với Lôi Hoàng điện hạ ngài chứ? Lần này đến đây chỉ là một thử vận khí một lần mà thôi dù sao đi nữa cũng là cơ hội ngàn năm mới có một lần ai mà nỡ từ bỏ chứ??
Lão giả tóc bạc nghe thấy lời của người thanh niên nói với mình thì vội vàng ôm quyền đáp lời bộ dáng thoạt nhìn qua rất kiêng kỵ hắn. Cũng không thể trách ông ta có biểu hiện như vậy được dù sao trong Tinh Thần Hải này có mấy ai mà không kiêng kỵ Lôi Hoàng Cái Tư Lôi Sâm chứ?
Phải biết hắn nhưng là cường giả Thần Hoàng cực kỳ cổ xưa đồng thế hệ với Tà Ác Vương Giả Tây Lý Tư không chỉ vậy hai người bọn họ cùng được mọi người xưng tụng là cường giả mạnh nhất dưới Thiên Cấp hơn nữa nếu xét về độ độc ác Lôi Hoàng mơ hồ còn vượt qua Tà Vương không ít có thể nói hắn là một đại ma vương tuyệt đối không ai dám trêu chọc!!
- Hơn nữa ta còn nghe nói Y Lý Tạp cũng được người ta tặng cho một phần Tinh Đồ nói không chừng không bao lâu cũng sẽ tới đây đó!!
Hơi dừng lại một chút lão giả Bái Thác Tư lại ý vị thâm tường nhìn Lôi Hoàng nói một câu.
- Hả! Y Lý Tạp hắn cũng tới đây sao?
Cái Tư Lôi Sâm nghe thấy câu nói của lão giả thì tỏ vẻ hơi kinh ngạc nói.
- Sao? Chẳng lẽ Thiên Tinh Cung này chỉ có Cái Tư Lôi Sâm ngươi đến được. Y Lý Tạp thì không sao??
Cái Tư Lôi Sâm vừa dứt lời thì đột nhiên phía sau hắn lại vang lên một tiếng nói tiếp đó chỉ thấy một hán tử bạch mi kim đồng từ bên ngoài bước vào hắn chính là Y Lý Tạp mà Cái Tư Lôi Sâm và Bái Thác Tư đã nói.
- Ta không có ý đó. Chỉ là không ngờ Y Lý Tạp ngươi thân trúng Đoạn Tội Chi Lôi của ta chỉ trong trăm năm đã khôi phục như thường. Đúng là làm cho ta có chút không ngờ!!
Cái Tư Lôi Sâm thu lại vẻ kinh ngạc nhìn Y Lý Tạp cười nói.
- Hừ! Cái Tư Lôi Sâm ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn động thủ sao??
Y Lý Tạp nghe thấy câu nói của thì lập tức hừ lạnh nhìn Cái Tư Lôi Sâm quát lên một tiếng.
- Nếu ngươi muốn động thủ thì ta cũng xin hầu!!
Cái Tư Lôi Sâm thấy vậy cũng thu lại nụ cười trầm giọng nói một tiếng.
Không khí trong đại sảnh vì câu nói của hai người trong chớp mắt trở nên tràn ngập mùi thuốc súng.
- Khoan đã! Xin hai vị nghe tại hạ nói một câu. Đừng động thủ để tránh tổn thương hòa khí đôi bên!!
Đúng lúc này một người bạch y thiếu nữ xuất hiện ở giữa hai người nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Hừ!
Cái Tư Lôi Sâm và Y Lý Tạp nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện thì đồng loạt đưa mắt quan sát nàng một lúc rồi lại nhìn nhau hừ lạnh một tiếng nhưng không động thủ mà từ từ lui ra hai bên.
- Đa tạ hai vị nể mặt!
Thiếu nữ thấy vậy thì nhìn cả hai người nói.
- Xin chào các vị vị tiểu nữ Y Tư Kỳ là sứ giả của Thánh Thành được Thành Chủ đại nhân phái tới đây đây để giám sát chuyến đi Thiên Tinh Cung lần này hy vọng được các vị chiếu cố! Quy tắc của chuyến đi này cũng giống như những lần trước nếu trong hành trình có ai có ý định giết người đoạt bảo thì ta sẽ toàn lực ngăn cản tuy nhiên chúng ta sẽ không nhúng tay vào những nguy hiểm mà Thiên Tinh Cung gây ra cho mọi người, cho dù các vị ngộ nạn thậm chí bị tiêu diệt trước mặt ta, tiểu nữ cũng sẽ không nhúng tay vào. Đương nhiên nếu các vị cảm thấy nguy hiểm thì có thể dừng lại bên ngoài!!
Dừng lại một chút thiếu nữ lại nhìn mọi người đang ngồi trong đại sảnh cười nói.
- Ừ!
Tất cả mọi người trong điện nghe vậy đồng loạt gật đầu một cái hiển nhiên bọn họ đã sớm quen với việc này.
- Được rồi! Như vậy chúng ta xuất phát thôi!!
Thiếu nữ thấy vậy hài lòng gật đầu một cái sau đó vung tay lên phát ra một luồng chỉ kình đánh lên trên vách tường.
- Ầm ầm ầm...
Chỗ vách tường vừa bị chỉ kình của thiếu nữ đánh trúng lập tức ầm ầm chấn động một chút rồi từ từ tách ra thành hình dáng một cánh cửa.
- Vù!
Không gian chi môn vừa xuất hiện thiếu nữ lập tức hóa thành một luồng hào quang bay vào bên trong.
- Đi!
Những người khác cũng không chịu thua kém lấy Cái Tư Lôi Sâm cầm đầu tức tốc đuổi theo sau.
- Vút!
Đông Phương Trường Minh thấy như vậy chần chờ một chút rồi cũng lập tức đi vào bên trong.