Thần Mộ (Tru Ma)

Chương 6: Q.5 - Chương 6: Ma Phiền




Những Ngưng Nguyên thạch cùng Tụ Hồn thạch này ẩn giấc phi thường, căn cứ vào những điều lão nhân nói với hắn thì lão ở đây hơn ba trăm năm bất quá cũng chỉ phát hiện được bốn năm phần mười, có thể nói đã gần như không có khả năng khiến cho đại trận bị phá trừ.

Huyền Vũ giáp là thần giáp mà tu luyện giả mơ ước muốn có được, Thần Nam mặc dù có khát vọng phi thường là muốn được nó, nhưng tự hắn cũng hiểu mình không có khả năng hoàn toàn phá trừ Cửu U Bạch Cốt trận, cũng không thể cương ngạnh vượt qua. Vả lại trong địa quật còn có một ác thú siêu cường khủng bố, kể cả nếu hắn thực sự có may mắn vô bỉ mà vào được địa quật, cũng bất quá chỉ là điểm tâm cho nó thôi.

Lão nhân nói: "Không thể ngờ ta trong lúc còn sống vẫn có thể đem những bí mật trong lòng nói ra, càng không ngờ lại có người đến nơi này." Sau đó ông ta đi về phía Hổ Vương Tiểu Ngọc cười nói: "Tiểu miêu ngươi không thể tiến xa hơn à, sao vẫn giữ bộ dạng nhát gan giống như trăm năm trước thế."

Tiểu Ngọc nghe thấy liền gầm lên một tiếng trầm, sau đó từ trên đầu vai Thần Nam "Phốc" một cái nhảy xuống dưới, nấp sau lưng hắn, nhìn lão nhân kia thực sự có chút kinh hãi.

Thần Nam hỏi: "Con sắc hổ này trăm năm trước đã từng đến đây à?"

"Phải, lúc đó nó lén la lén lút tiến tới, kết quả là bị ta giam ba ngày. Trong ba ngày đó ta không ngừng nói chuyện cùng nó, ai ngờ tiểu miêu lại nhát gan như vậy, sợ hãi chạy loạn lên trong toà đại điện, cuối cùng lại hoảng sợ đến mức ôm lấy đầu nằm sấp xuống đất, ta cũng thấy sợ hãi, liền ôm nó phóng ra ngoài."

"Há há." Thần Nam không ngớt cười lớn.

Tiểu Ngọc tựa như vô cùng thống hận lão nhân đã kể lại chuyện xấu năm xưa của mình, không ngừng nhe nanh giơ vuốt về phía lão nhân, nhưng vẫn không dám lại gần.

Đêm đó Thần Nam lưu lại Ma điện, trong Ma điện âm hàn ảm đạm, theo như lời lão nhân thì bất quá chỉ là Cửu U Bạch Cốt đại trận tiết ra ngoài một chút âm khí mà thôi, nhưng cũng có thể tưởng tượng trong địa quật đáng sợ đến thế nào.

Đêm đó Thần Nam tịnh không yên giấc, hồi tưởng lại toàn bộ những điều lão nhân thuật lại, hắn phát giác có rất nhiều điểm nghi vấn đáng để xem xét, sự thật tựa như không hoàn toàn giống như những gì lão nhân đã kể. Càng suy nghĩ sâu xa, hắn lại càng thấy đáng sợ, nguyên lúc đầu đã tưởng rằng hiểu rõ toà đại điện này, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ phát giác vùng đất này vẫn thần bí tĩnh mịch như trước. Căn cứ phản ứng từ Tiểu Ngọc, Thần Nam đối với thân phận của lão nhân nảy sinh sự hoài nghi, một khi nghĩ đến vấn đề này, hắn có cảm giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn quyết định sau khi trời sáng hẳn sẽ nhanh chóng ly khai nơi này.

Tiểu Ngọc ban đầu còn nằm sát bên cạnh Thần Nam, cho đến nửa đêm sau khi Thần Nam trở mình không để ý đè lên nó đến mức trợn trắng cả mắt, nó liền gầm gừ giận giữ rồi nằm ra cách xa hắn nửa mét.

Lão nhân thì trở lại đám thi thể, trong đại điện liền hiện ra một chút ảm đạm quỷ dị...

Ngày thứ hai, Thần Nam bái biệt lão nhân, đi ra ngoài đại điện.

Ánh sáng bình minh đã gột rửa khắp sơn cốc, đám cự nhân đang ăn sáng, tại tràng toàn máu tươi khiến cho người khác không dám nhìn vào, Thần Nam và Tiểu Ngọc nấp ở cửa ra, tĩnh lặng đợi cho bọn chúng đi khỏi.

Thần Nam nhìn mấy cái thần cốt trên chín cấp bậc cầu thang, than thở: "Biết bao nhiêu thần cốt nếu có thể thu được bán cho Thần Phong học viện... ...tối thiểu cũng phải trăm vạn kim tệ." Nhưng hắn biết, thất phu vô tội, nhưng mang ngọc là có tội, nếu để người khác biết số cốt đầu này có thể bán với giá cao như thế, hắn khẳng định sẽ bị người ta ngày ngày truy sát. Lại thêm tên phó viện trưởng ti tiện vô sỉ không có khả năng sẽ sung sướng giao tiền mua cốt, nếu lại bị lão ta gian trá, hắn không thể không thổ huyết.

Nửa canh giờ sau, từ Bạch Cốt sơn truyền lại một loạt thanh âm lớn, một đống xương thú dính máu bị cự nhân ném lên Bạch Cốt sơn, sau đó mặt đất khẽ rung lên, đám cự nhân túm năm tụm ba chạy ra ngoài sơn cốc, bắt đầu một ngày bận rộn.

Mắt thấy đám cự nhân đã dần biến mất phía xa xa trong sơn lâm, Thần Nam liền xoắn tai Tiểu Ngọc, nói: "Lúc trước ngươi chết cũng không nguyện đưa ta đến, ngươi xem hiện tại cũng có việc gì xảy ra đâu, ngươi quả thật nhát gan như vậy à, con sắc hổ vô dụng kia!"

Tiểu Ngọc liền khẽ gầm lên, như muốn phản bác, Thần Nam thấy nó giơ tiểu hổ trảo làm điệu bộ như muốn mô phỏng lại, nói: "Đừng có nhe nanh giơ vuốt tự tìm lý do cho mình nữa, nhanh biến to ra đi, chúng ta về Tội Ác chi thành."

Tiểu Ngọc nhảy từ trên đầu vai Thần Nam xuống, nhanh chóng khôi phục hình dáng hổ dài một trượng, đợi cho Thần Nam ngồi lên lưng rồi sau đó nhằm sơn lâm phía đằng xa phi tới. Trên đường đi nó cẩn thận quan sát, đến khi ra khỏi phạm vi hoạt động của cự nhân và trong vùng không có cự long xuất hiện, nó mới bay lên không trung.

Bầu trời trong xanh, mây trắng không chút gợn, Thần Nam cưỡi trên lưng Tiểu Ngọc thoáng chốc đã đi được trăm dặm, thoải mái bay trên trời, trải tầm mắt xa vạn dặm, cúi xuống mặt đất, từng dãy núi dòng sông đều thu vào trong đáy mắt, hắn cảm thấy trong lòng đầy thư thái.

Sắc hổ cũng thật sự hạnh phúc, lại có thể sinh ra đôi cánh, có thể tuỳ tâm sở dục ngao du giữa chốn thiên địa này, sớm đến đông hải, chiều về tây sơn, khoảng cách vạn lý đối với nó mà nói cũng chỉ là quãng đường ngắn trong sân nhà, thật khiến người ta ngưỡng mộ!

Tiểu Ngọc trong cái đầu hổ cự đại rõ ràng đắc ý, tại không trung cất lên tiếng gầm lớn, tiếng hổ gầm chấn thiên làm xao động cả trường không, âm ba cuồn cuộn chấn động cả không trung khiến một bầy đại nhạn hoảng loạn chạy trốn.

"Thân thể nhiều mỡ của ngươi làm gì thở dữ vậy, nhẹ nhàng chút đi, nhỡ đâu dẫn lại một cự long, khi đó thì khóc cũng không kịp đâu."

Nghe xong lời đó Tiểu Ngọc quả nhiên an tĩnh trở lại, nó lớn lên trong thập vạn đại sơn này, nên hiểu rất rõ sự đáng sợ của cự long.

"À, không đúng, sắc hổ ngươi sau ba ngày biến mất mới ngậm thần cốt đem về, nhưng hiện giờ chúng ta bất quá mới dùng hết một ngày, ngươi lần trước không phải lại đến một địa phương khác, không phải là có việc gì lừa dối ta đấy chứ hả?"

Tiểu Ngọc toàn thân run lên, sau đó khẽ gầm một tiếng, nó vừa nhanh chóng bay đi vừa lắc cái đầu hổ lia lịa.

"Xem ra trên người súc sinh nhà ngươi thật sự có không ít bí mật, lần đó ngươi nhất định đã đến một nơi khác, trong dãy Đại sơn này phải chăng vẫn còn rất nhiều khu vực thần bí?"

Thần Nam không ngừng truy hỏi nó, nhưng Tiểu Ngọc tựa như có trái tim gang thép, nhất loạt lắc đầu đáp lại, cuối cùng bị truy hỏi gấp quá đến mức bắt đầu lắc lư lên xuống trên không trung, Thần Nam kinh hãi vội vàng một mực bám chặt lấy hai tai hổ của nó, quá nửa ngày sau nó mới ổn định lại.

"Sắc hổ ngươi cũng nóng tính ghê nhỉ, thôi, tha cho ngươi lần này, có cơ hội nhất định phải bức ngươi đưa ta đi."

Hổ Vương Tiểu Ngọc xuyên mây vượt núi, tiến thẳng một lèo về phía tây, nửa canh giờ sau Tội Ác chi thành hiện ra trong tầm mắt ở phía xa xa, vì đã thoát khỏi cảnh kinh thế hãi tục, Thần Nam liền ra lệnh cho nó hạ thấp độ cao phi hành.

"Sắc hổ, sau khi tên đần độn ngươi vào thành nếu tiểu ác ma có truy hỏi chúng ta đã đến nơi nào, thì ngươi biết phải làm sao rồi chứ. Ma điện thật không phải vùng đất tốt lành, quyết không thể đưa tiểu nha đầu này đến nơi đó."

Về điểm này Tiểu Ngọc vô cùng tán đồng, không ngừng gật đầu, nó liền hạ xuống dưới một rừng cây ở ngoài thành phía đông, hoá thành hình dạng tiểu miêu, theo Thần Nam tiến vào trong thành.

Vào trong thành Tiểu Ngọc tự động ly khai, đi về phía Thần Phong học viện, Thần Nam thì trở về khách sạn hắn tạm trú, trong phòng hắn rõ ràng có dấu vết của sự đập phá, mặc dù đã được hoả kế * khách sạn quét qua, nhưng vẫn có thể thấy chút dấu vết chân ngựa, không khó để tưởng tượng ra cảnh tiểu bảo chủ đại phát lôi đình lúc đó.

Sau khi trở về hắn liền nghỉ ngơi nửa ngày, đến quá trưa mới đẩy cửa bước ra, lúc này sự kiện long khiếu chấn thiên đêm khuya hôm nọ đang lan truyền rộng rãi khắp Tội Ác chi thành, toàn bộ đám long kị sỹ nộ khí đều chưa tan hết, đi lùng sục kiếm người khắp Tội Ác chi thành.

Mấy tu luyện giả đến Tự Do chi thành để tìm di bảo của cổ thần đương nhiên trở thành đối tượng bị hoài nghi, không khí trong thành hết sức khẩn trương. Thần Nam đi trên đường trong lòng có chút lo lắng không yên, nếu để người khác biết kẻ gây ra tai hoạ là hắn, hắn sẽ chết chắc, hơn nữa là chết thảm. Vài chục long kị sỹ nếu đồng thời xuất thủ, đừng nói là hắn, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng khó đương đầu.

Ở trong thành hắn chạm mặt một số học sinh của Thần Phong học viện, mấy ma pháp sư trong số đó giận dữ nhìn hắn, nhưng không có ai tiến đến tìm hắn làm phiền.

Thái dương sắp xuống núi, sự việc trong dự đoán đã xảy ra, tiểu bảo chúa ôm Tiểu Ngọc đến khách sạn, dáng vẻ như muốn dùng thủ đoạn vấn tội hắn.

"Tên bại hoại đáng chết ngươi cuối cùng cũng về rồi, mau nói ngươi rốt cuộc đã hiếp bách Tiểu Ngọc đưa ngươi đi đâu? Ngươi cái tên hỗn đản này không ngờ lại bỏ rơi ta, không cho ta đi cùng, chuyện vui như vậy lại khiến ta bỏ qua, thật vô cùng đáng ghét."

Thần Nam cố tình tạo bộ mặt căm phẫn, chỉ nhìn hổ vương Tiểu Ngọc, nói: "Sắc hổ này thật đáng ghét đến cực điểm, lại mang ta đi chạy loạn trong đại sơn, cảnh tượng nhìn thấy toàn núi là núi, căn bản không có địa phương đặc biệt nào, cuối cùng tên gia hoả này lại muốn vứt bỏ ta ở trong núi để một mình lủi mất, may mà ta phản ứng nhanh nhẹn, níu giữ nó lại, nếu không bọn ta đều không tìm được đường ra khỏi núi."

Tiểu bảo chúa nhìn hắn với ánh mắt hồ nghi, sau đó lại nhìn Tiểu Ngọc trong lòng mình, nàng cũng đã sớm truy hỏi Tiểu Ngọc, chỉ là Hổ Vương một mực không nguyện đưa nàng ra khỏi Tội Ác chi thành.

Thần Nam để làm tăng thêm độ đáng tin cậy, xả nỗi tức giận lên Tiểu Ngọc đang ở trong lòng nàng, trước hết cốc lên đầu nó vài cái, sau đó nhấc một tai nó lên rồi quăng vào trong vườn.

Tiểu bảo chúa lo âu hét lớn: "A, bại hoại đáng chết ngươi muốn gì hả? Ngươi làm trò gì vậy? Sao ngươi có thể đối xử với Tiểu Ngọc như vậy?"

Tiểu Ngọc triệt để bạo nộ, thân thể trong sát na hoá thành lớn, thiểm điện phóng vào trong phòng, nhìn Thần Nam với ánh mắt vô cùng hung bạo, hai mắt đều nhanh chóng phún xuất tia lửa.

Thần Nam nói: "Sắc hổ trừng mắt cái gì? Ai bảo ngươi không thành thật đưa ta đến nơi thần bí đó, lại đưa ta đi loanh quanh loạn cả lên..."

Nghe những lời "hồ ngôn loạn ngữ" của hắn, trong mắt Tiểu Ngọc loé sáng hung quang, bất quá nó cuối cùng cũng thu liễm ánh lửa hung bạo trong mắt lại, lùi lại bên cạnh tiểu bảo chúa vẻ không cam tâm, nhưng vẫn nhìn Thần Nam với ánh mắt tràn đầy địch ý sâu đậm.

Thần Nam thầm khen ngợi, Hổ Vương quả nhiên thông minh, đã thành tinh rồi, lại chỉ dừng nộ hoả lại, phối hợp với những lời dối trá của hắn.

Tiểu bảo chúa vỗ lên đầu Tiểu Ngọc, nói: "Làm tốt lắm, nếu thành công có thể vứt tên hỗn đản ấy vào trong đại sơn lại càng tốt hơn nữa." Rồi nói với Thần Nam: "Dù ta nói gì đi nữa, Tiểu Ngọc đều không nguyện đưa ta đi, ngược lại làm sao có thể đưa ngươi đi được, hử."

Thần Nam nói: "Lần tới ta nhất định làm cho nó phải đưa ta đi."

Tiểu Ngọc ở bên cạnh không ngừng lầm bầm bực bội, chịu một trận đòn nhục, là muốn vì Thần Nam mà che giấu, nhất định là ủy khuất tới cực điểm.

Tiểu bảo chúa nói: "Ta không quan tâm, hiện tại, quan trọng là ngươi phải làm như đã hứa, trước hết hãy giúp ta hoá giải triệt để Khốn Thần chỉ, sau đó giúp ta giáo huấn tên Thần Kiếm tam thái tử Bái Nguyệt quốc, nếu không ta sẽ đem chuyện tốt của ngươi tại long tràng ở Thần Phong học viện kể ra ngoài."

Thần Nam nói: "Xin ngươi đừng có đem sự việc đó ra uy hiếp ta có được hay không, việc đó căn bản không phải do ta làm, cho dù ngươi có nói cũng không có tác dụng gì."

"Có phải ngươi làm hay không trong lòng ngươi tự rõ, được rồi, hãy nhanh giải khai cấm chế cho ta đi, ngươi từng nói muốn giải khai cho ta mà."

Thần Nam đương nhiên không thể cự tuyệt, nếu hắn lại không giúp tiểu bảo chúa hoá giải Khốn Thần chỉ lực, lão yêu quái nhất định sẽ đến tìm hắn.

Một canh giờ sau cấm chế của tiểu bảo chúa đã được giải khai triệt để, vì muốn thí nghiệm xem công lực đã khôi phục chưa, nàng liền dùng lực bổ xuống giường một chưởng. "Oanh" một tiếng lớn, giường gỗ vỡ tan thành nhiều mảnh vụn, nàng hoan hỉ kêu to: "Tốt quá rồi, thực sự là công lực đã được khôi phục như xưa..."

Gần đây nàng đã phải kìm nén sự buồn bực trong lòng, có một thân công lực không yếu lại không thể thi triển, vô luận là làm cái gì nàng đều có cảm giác bó chân bó tay, hôm nay rốt cuộc đã phá bỏ được xiềng xích, trong lòng nàng hoan hỷ vô bỉ.

Tiểu bảo chúa bước lên phía trước, nói: "Bại hoại ngươi không được quên thay ta giáo huấn tên Nhân Kiếm, bằng không thì ta sẽ bắt ngươi phải khó chịu đấy." Sau khi bay ra khỏi phòng Thần Nam những lời của nàng vẫn quấn lấy hắn: "Xú bại hoại ngươi hãy đợi mà xem, ta hiện tại thân thể đã khôi phục tự do, nhất định sẽ khiến ngươi phải khốn đốn."

Thần Nam mệt mỏi không thể chịu nổi, hoá giải Khốn Thần chỉ lực hao phí quá nhiều công lực, hắn cảm giác trong thể nội rỗng không, nội lực như bị hút sạch vậy.

"Bằng vào công lực hiện tại của ta mà nói, vô luận là thi triển môn chỉ pháp này, hay là hoá giải nó đều vô cùng cật lực, lần tới muốn dùng nhất định phải thận trọng."

Lúc này sắc trời đã tối đen từ trước, Thần Nam vừa thắp nến lên, liền nghe thấy trong vườn có tiếng bước chân truyền lại, sau đó có tiếng gõ cửa. Hắn mở cửa ra thì phát hiện đó là hoả kế của khách sạn, liền hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Công tử, vừa rồi có người nhờ tiểu nhân đưa phong thư này đến phòng ngài."

"Người nào vậy? Có nhìn rõ tướng mạo không?" Thần Nam vừa nhận thư vừa hỏi.

"Là một nữ tử, bất quá là trời tối quá, nên không nhìn rõ tướng mạo của nàng ta."

"À, ngươi vất vả rồi."

Đợi sau khi hoả kế đi khỏi, Thần Nam liền mở phong thư ra xem, trong thư chỉ có vài câu ít ỏi: "Bại hoại, hãy mau chóng chép tu luyện chi pháp của Cầm Long thủ ra, đem đến Đông Phương vũ hệ ở Thần Phong học viện cho ca ca."

"Làm sao nàng ta biết ta ở đây, À, nhất định là theo chân tiểu ác ma đến đây." Thần Nam đau đầu một lúc, Long Vũ lại tìm đến cửa, mặc dù hắn cùng tuyệt sắc mỹ nữ này tại Thần Phong học viện chỉ đàm luận trong chốc lát, nhưng cũng thấy rõ ràng một cảm giác bất phàm từ nàng.

Tuyệt sắc dung nhan hiện ra ngoài của Long Vũ đúng là một loại sắc đẹp dị dạng, có kiểu dụ hoặc khác biệt, lại thêm cách hành ngôn đặc lệ của nàng, tính cách tiêu sái, thần thái tự tin, khiến nàng lộ rõ sự khác biệt với những người khác. Không chút nghi ngờ gì nữa nàng có vẻ bề ngoài mỹ lệ như ánh sáng, lại nhất mực thông tuệ, tâm hồn linh lung, lần đầu gặp mặt đã bắt hắn phải đáp ứng dạy nàng Cầm Long thủ, không thể không khiến người khác bội phục thủ đoạn của nàng.

Thần Nam đương nhiên không để ý đến việc cùng tiếp xúc với mỹ nữ, huống chi là Long Vũ tuyệt sắc mỹ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng hiện tại hắn không muốn kết giao với mỹ nữ quá phiền nhiễu này, một Đông Phương Phượng Hoàng cũng đã khiến hắn than thở cho số phận mốc meo của mình rồi.

Câu nói của Đông Phương lão nhân cho đến bây giờ vẫn vang lên bên tai hắn: "Xú tiểu tử... gặp lần nào ta sẽ đánh ngươi lần đó... tên tiểu tử vô sỉ hỗn trướng nhà ngươi hãy nhớ lời ta nói... ta sớm muộn cũng phải đánh gãy xú thủ của ngươi."

Ai biết được nếu hắn không để ý đắc tội với Long Vũ sau lại nhảy ra một "Long lão nhân", một Đông Phương lão nhân đã khiến cho hắn trong lòng lo sợ không yên, nếu lại xuất hiện một Long lão nhân tu vi khủng bố tương tự, thì những ngày bi thảm sau này của hắn hoàn toàn có thể đoán trước được.

"Bảy tám năm trong ba mươi sáu kế, kế trên kế, ta tránh mặt." Thần Nam chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, hắn quyết định chuyển sang khách sạn khác, tạm tránh đầu ngọn gió.

Tối hôm đó hắn liền đi khỏi, tìm một khách sạn khác nghỉ trọ. Qua hai ngày ở đấy, hắn sống cuộc sống rất nhàn hạ, ngoại trừ lúc tu luyện ngoại công, còn lại đều trùm đầu ngủ kỹ.

Quá trưa ngày thứ ba, phiền phức cuối cùng cũng đến cửa, Đông Phương lão nhân khiến hắn kỵ húy nhất đã thần bất tri quỷ bất giác đến phòng của hắn, hắn lập tức đứng dậy kinh hãi kêu lớn: "Đông Phương xú lão đầu đáng chết ngươi... ... sao lại tìm đến đây?"

Đông Phương lão nhân khà khà cười lạnh nói: "Xú tiểu tử ngươi thực sự có thể trốn được à, lại có thể mấy ngày không lộ diện, bất quá rốt cuộc cũng bị ta tìm được, khà khà..."

Thần Nam nghe tiếng cười lạnh lùng của lão nhân, có cảm giác sởn cả gai ốc. Hắn đối với Đông Phương Phượng Hoàng đã có nhiều cử động vô lễ, đã sớm kích nộ lão nhân trước mặt, bây giờ đối phương tìm đến tận cửa, thật khiến hắn có chút kinh hoảng.

Hắn khẳng định không phải là đối thủ của Đông Phương lão nhân, chỉ sợ lại bị đập một trận như lần trước, bất quá hắn nhớ lại cảnh lão nhân đã nói rằng muốn đánh gãy một tay của hắn, hắn liền sợ hãi một phen.

"Đông Phương lão tiểu tử... ...ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, không có võ đức, không nói đạo nghĩa giang hồ..."

"Ta khinh!" Đông Phương lão nhân cáu: "Ngươi cái tên hỗn trướng tiểu tử lại dám cùng ta nói đạo lý? Ngươi nếu một lần nữa, lần thứ ba lại khi phụ tôn nữ của ta, ta nếu không dốc sức giáo huấn cho ngươi một trận, thì ngươi sẽ thực sự làm cho lão nhân gia ta ăn chay đấy."

"Xú lão đầu tử, ta và tôn nữ của lão, việc vượt qua lễ tiết giữa ta và tôn nữ của ngươi trong trận quyết đấu lần trước nên một bút xoá bỏ đi, chẳng lẽ ngươi lại không muốn kết thúc mọi việc à?" Thần Nam cứng đầu, kêu lớn châm chọc Đông Phương lão nhân.

"Xú tiểu tử ta cho ngươi một cơ hội, ba ngày tới ta quyết không động thủ, ba ngày này ngươi có thể chạy khỏi Tội Ác chi thành, cũng có thể tiếp tục ẩn trốn, ngày thứ tư ta bắt đầu truy bắt ngươi, đuổi kịp hoặc tìm thấy ngươi, không có gì để nói, chỉ có thể đối với ngươi ra sức đánh, hung bạo đánh, ngoài ra còn bẻ gãy tay phải của ngươi. Đương nhiên cũng có kỳ hạn, chỉ cần ngươi có thể trốn tránh qua ba ngày lùng bắt của ta, nợ nần giữa chúng ta một bút xoá sạch."

Đông Phương lão nhân căn bản không cho Thần Nam dư địa để lựa chọn, vừa nói xong đã nhanh chóng thiểm xuất ra khỏi phòng, lúc Thần Nam đuổi theo thì lão đã sớm liễu vô tung ảnh.

"Thiên à, một lão đầu tử tu vi đáng sợ như vậy ba ngày sau muốn truy bắt ta, nếu bị lão bắt được, hậu quả bi thảm có thể tưởng tượng được... Làm sao đây, ẩn nấp trong thành khẳng định không được, chẳng lẽ thật sự phải đào thoát khỏi Tội Ác chi thành? Cũng không ổn, Đông Phương Phượng Hoàng có một thần điêu, nếu lão đầu này cưỡi trên nó, trong chốc lát có thể truy bắt được ta, trừ phi chạy vào đại sơn... ..."

Lúc đó trong lòng Thần Nam rất buồn bực, lại bị Đông Phương lão nhân bức đến hoàn cảnh như vậy.

"Lão đầu tử đáng chết lần trước đã đánh ta một trận tơi bời, lần này lại bức ta phải chạy trốn tứ xứ, thật là vô cùng đáng ghét, ta thề nhất định phải báo phục..."

_________

*phục vụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.