Thần Mộ (Tru Ma)

Chương 10: Q.11 - Chương 10: Nhập Hà




Khí tức Thần long mạnh mẽ cuồn cuộn khắp bốn phương, Thần long Huyết sắc chính là nguyên khí do Tử kim Thần long liều mạng xuất ra, hòa lẫn vào trong máu ngưng đọng lại mà thành, giống như giải thể đại pháp làm tiêu hao năng lượng sinh mệnh của kẻ sử dụng phép thuật.

Nguyên khí vốn rất mạnh của Tử kim Thần long đã bị ngọc Như Ý cướp mất, trong người chẳng còn lại là bao nhiêu, nếu không thì đường đường là một Thần long làm sao có thể yếu ớt tới mức này được, bây giờ lại một lần nữa bị hao tổn nguyên khí, rõ ràng đang muốn lấy đi tính mạng của nó, trái tim nó như đang rớm máu.

"Gwào... Bổn long thật là đen đủi! Hu hu... Nếu như không có ba mươi trái chu quả thì đừng có mong có thể phục hồi lại được." Tử kim Thần long vô cùng xót xa, toàn thân run rẩy. Huyết sắc Thần long giống hệt với nó, đang nói với Mộng Khả Nhi: "Tiểu nha đầu, ngươi nhớ mặt bổn long đó! Bổn long sẽ không quên món nợ này... Gwào... Hu hu..." Tử kim Thần long khóc lóc, quẫy đuôi, quay đầu chạy đi, nhanh hơn cả tia chớp.

Mộng Khả Nhi kinh ngạc. Nàng ta cứ ngỡ rằng Tử kim Thần long căm hận sẽ liều chết với nàng nhưng không ngờ nói xong lại quay đầu bỏ chạy. Nàng ta lập tức hiểu ra rằng Huyết sắc Thần long dài mười trượng cũng không thể cầm cự được lâu, nhất định không thể nào đại chiến với nàng được. Nàng lập tức nhảy lên Ngọc Liên đài nhanh chóng đuổi theo.

Đồng thời một cánh Ngọc Liên cũng nhanh chóng bay thẳng về phía trước. Lúc này võ công của Mộng Khả Nhi đã vượt qua Ngũ Giai cảnh giới, lúc này dùng toàn lực không chế một cánh Ngọc Liên, uy lực vô cùng đáng kinh sợ. Ánh sáng ngũ sắc rực rỡ trong bầu trời đêm, đuổi theo Huyết sắc Thần long ở phía trước.

Muông thú trong đại sơn kinh hãi nhìn lên bầu trời, khí tức Thần long khiến cho tất cả đều sợ hãi bất yên, tất cả muông thú trong sơn lâm đều nằm phủ phục xuống dưới đất không ngừng run rẩy.

Mộng Khả Nhi phát hiện ra rằng khoảng cách với Huyết sắc Thần long càng ngày càng xa, cánh Ngọc Liên mà nàng ta điều khiển dường như không thể tiếp cận lại gần Huyết sắc Thần long được, căn bản không thể nào có thể đuổi kịp cái thân hình dài mười trượng đang phát sáng của Huyết sắc Thần long.

Nàng ta mím môi, toàn lực thúc cánh Ngọc Liên ở phía trước. Một làn sóng dao động đáng sợ từ cánh Ngọc Liên truyền ra, không trung dấy lên một trận bão năng lượng cuộn cuộn như sóng biển.

Cánh Ngọc Liên bừng chói sáng, giống như một mặt trời xuất hiện trên bầu trời đêm, nhanh như một tia chớp lao về phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Huyết sắc Thần long, phát ra những tiếng vút vút trong không trung, chém về phía Huyết long.

Thần Nam và Tử kim Thần long đều được bao bọc bên trong Huyết sắc Thần long. Nhìn thấy Mộng Khả Nhi đang đuổi sát tới phía sau, một người một rồng đều sợ hãi run bần bật. Không ngờ nàng ta sau khi mở phong ấn, võ công lại khủng khiếp đến mức này, đã có thể đuổi theo kịp Tử kim Thần long khi đã liều mạng dùng nguyên khí hóa thành Huyết sắc Thần long.

"Gwào... Đáng chết!" Nhìn cánh Ngọc Liên càng ngày càng gần, Tử kim Thần long kêu khẽ, chửi rủa: "Long đại gia liều mạng đây." Nói xong nó lại ụa ra một cục máu lớn, máu hóa thành hơi huyết tập trung lại trên người Huyết long, khiến cho nó sáng lên rất nhiều và cũng thực thể hóa lên rất nhiều.

Khi cánh Ngọc Liên đuổi sát tới phía sau, Huyết long đột nhiên vẫy đuôi, đập mạnh lên trên cánh hoa. Trên không trung giống như lóe lên hai tia chớp, phát ra tiếng sầm rền vang, đuôi của Huyết sắc Thần long bị đánh đứt, Tử kim Thần long đau đớn kêu gào, giống như thể Huyết sắc Thần long trong không trung đúng thật là thịt trên người của nó.

Còn cánh Ngọc Liên thì bị đánh bật bay đi, ánh sáng đã nhạt đi nhiều. Mộng Khả Nhi trong lòng kinh hãi, cảm thấy người run lên. Nàng ta không thể ngờ rằng Tử kim Thần long hóa huyết thành Huyết Long lại lợi hại tới như vậy, đã có thể cản lại được một đòn của nàng ta.

Thần Nam cũng không thể không nể phục Tử kim Thần long, quả không hổ là Thần long đã sống hàng nghìn năm, mặc dù nguyên khí dường như đã cạn kiệt nhưng vẫn có một số thủ đoạn, có thể đánh bật được đòn tấn công toàn lực của một Ngũ Giai tuyệt thế cao thủ.

"Lợi hại thật, cá trạch cố lên chút nữa, mau mau chạy trốn. Sức mạnh phong ấn trong người ả sắp sửa phản lại rồi, chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự thêm một thời gian ngắn nữa , thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta." Thần Nam cũng không biết tới khi nào Mộng Khả Nhi mới bị phong ấn phản lại, chỉ có thể nói để động viên Tử kim Thần long, tránh khiến nó nản chí.

Huyết sắc Thần long nhanh chóng lao về phía trước, Mộng Khả Nhi đuối riết đằng sau, tuy nhiên không thể nào bắt kịp được mà chỉ ở mãi tít đằng sau. Trong lòng nàng ta vô cùng lo lắng, sợ rằng cứ tiếp tục thì sức mạnh của phong ấn sẽ phản lại, lại thêm vết thương khi trước nữa, đến lúc đó tình hình sẽ có thể vô cùng tồi tệ.

Mộng Khả Nhi lượng lự khó quyết, muốn nhân cơ hội tuyệt vời này để tiêu diệt Thần Nam, nhưng lại lo lắng vết thương của bản thân lại tái phát, trong lòng cứ do dự mãi. Suy nghĩ rất lâu nàng mới cắn răng nói: "Hôm nay nhất định phải tiêu diệt ngươi!"

Huyết sắc Thần long giống như một chiếc cầu vồng, nhanh chóng lướt đi, vượt qua dãy núi trùng điệp liên miên. Tội Ác chi thành đang thấp thoáng ở phía xa. Tuy nhiên đúng trong lúc này, ánh sáng trên người Huyết sắc Thần long mờ nhạt dần, bóng rồng huyết sắc cũng dần tan trở thành hư vô, ánh sáng cuối cùng lóe lên rồi biến mất hẳn.

"Gwào...." Tử kim Thần long kêu lên một tiếng yếu ớt: "Toi rồi, Huyết long đã biến mất, thế này nếu như để mẹ mìn đó tóm được, ta chết là cái chắc. Lúc này ta yếu ớt thế này, ả nhất định sẽ chém ta thành hai đoạn."

Lúc này Tử kim Thần long đang vô cùng sợ hãi, so với trước kia đã yếu đi rất nhiều, đưa Thần Nam bay trên không, chao đảo. Nhìn thấy Mộng Khả Nhi càng ngày càng tiến lại gần, một người một rồng lo lắng nhưng cũng không có bất cứ cách nào.

Tội Ác chi thành cũng càng ngày càng gần, tuy nhiên e rằng cả hai còn chưa kịp tiến vào tới Tội Ác chi thành đã bị Mộng Khả Nhi ở phía sau đuổi tới nơi rồi.

"Xem ra Mộng Khả Nhi hôm nay quyết tâm giết ta bằng được. Dù là có chạy được vào Tội Ác chi thành thì ả ta cũng đuổi theo không tha." Thần Nam biết rằng, lần này Mộng Khả Nhi tuyệt đối không dừng tay, hắn rủa thầm: "Vết thương mau phát tác đi! Sức mạnh của phong ấn mau mau phản lại đi!"

Khi bay tới sát bên Tội Ác chi thành, Mộng Khả Nhi cuối cùng cũng đã đuổi kịp. Tử kim Thần long vô cùng lo lắng, trong lúc hoảng loạn nó càng trở nên yếu đuối, và bắt đầu rơi xuống dưới.

"Gwào... Thật sự kiệt sức rồi! Ta rơi xuống cũng chẳng có vấn đề gì còn tiểu tử nhà ngươi hãy cầu trời đi." Tử kim Thần long vừa thở dốc vừa nói.

Thần Nam bắt đầu xác định rằng chết là cái chắc. Đột nhiên phía dưới thấy ẩn hiện ánh sáng, hắn mừng rỡ, vội vàng nói với Tử kim Thần long: "Con cá trạch chết tiệt, bình tĩnh lại cho ta mau. Phía dưới chính là con sông bao quanh thành, ngươi hãy từ từ hạ xuống, tránh để chúng ta rơi thẳng xuống đáy sông."

"Gwào... Đúng là một con sông, xem ra chúng ta đã được cứu rồi..." Tử kim Thần long bắt đầu vui mừng, cố gắng lấy tinh thần từ từ làm chậm tốc độ hạ xuống.

Đúng trong lúc này, cánh Ngọc Liên từ trên cao bay tới, phát ra ánh sáng khiến người ta khiếp sợ, cũng lao vào dòng sông. Tử kim Thần long khi vừa rơi xuống sông giống như được ăn linh đan thần dược, cơ thể như hồi phục lại được sức lực, kéo Thần Nam nhanh chóng bơi về phía trước dưới lòng sông.

Cánh Ngọc Liên khiến cho nước sông không ngừng cuộn sóng, nhưng cuối cùng cũng không thể làm bị thương tới rồng và người. Hai kẻ đó đã men theo dòng sông bao bọc quanh thành nhanh chóng bơi về phía trước.

Mộng Khả Nhi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sắp sửa thành công giết được một người và một rồng thì ai có thể ngờ được rằng tên rồng lưu manh đó cuối cùng lại rơi xuống sông, như thế có thể bao toàn được tính mạng cho bọ họ. Lúc này nàng ta mặc dù có sức mạnh của Ngũ Giai cao thủ, nhưng chưa có khả năng kỳ diệu là thiên nhãn thông, căn bản không thể nào có thể nhìn thấu được lòng sông tối đen như mực, không thể phát hiện ra được một người một rồng rốt cuộc là ở chỗ nào của dòng sông.

Dòng sông bao quanh thành rộng chừng bốn mươi mét, sâu mười mét, tạo thành hình chữ điền bao quanh Tội Ác chi thành, là con đường vận chuyển của thành, ban ngày trên dòng sông có rất nhiều thuyền bè đi lại.

Trong bóng đêm, mắt thường không thể nào có thể nhìn thấu được dòng sông bao quanh thành sâu như thế, Mộng Khả Nhi thuận theo đoạn sông mà Thần Nam và Tử kim Thần long rơi xuống, bắt đầu điên cuồng tần công, cánh Ngọc Liên trong dòng nước cũng xoáy liên tục, không ngừng tiến về phía trước, dường như muốn cuộn cả dòng sông lên.

Nước sông dâng trào, từng con sóng lớn nổi lên, tuy nhiên căn bản không thể ảnh hưởng gì tới Tử kim Thần long và Thần Nam. Một người, một rồng sớm đã biến mất không còn tung tích.

Lúc này Thần Nam và Tử kim Thần long thò đầu lên ở đoạn sông cách Mộng Khả Nhi khoảng một nghìn mét, nhìn về phía xa. Mộng Khả Nhi lơ lửng trên không trung, dường như đang tĩnh tâm định thần, phát ra thần thức để tìm kiếm bọn họ.

Tử kim Thần long đang định mở miệng nói, liền bị Thần Nam lấy tay bịt chặt lấy miệng, sau đó lấy tay ra hiệu bảo nó không được phát ra tiếng động. Ở xa xa, Mộng Khả Nhi quanh người có ánh sáng ngũ sắc bao phủ, Ngọc Liên đài dưới chân lấp lánh chói lòa, khiến cho nàng ta càng trở nên thoát tục, phát ra khí tức dịu nhẹ, thánh khiết.

Thần Nam biết rằng đó chỉ là cái vẻ bề ngoài mà thôi còn lúc này Mộng Khả Nhi trong lòng nhất định hận hắn vô cùng, nếu như phát hiện ra tung tích nhất định sẽ lập tức hóa thành một nữ sát thần, chỉ trong chớp mắt đã có thể bay tới lấy đi tính mạng của hắn.

Đúng trong lúc này, Mộng Khả Nhi như thể trong lòng đã cảm nhận được điều gì, đột nhiên lao lên, đứng trên Ngọc Liên đài, nhanh chóng lao về phía này. Ánh sáng rực rỡ xung quanh cơ thể, giống như một đám mây nhiều màu sặc sỡ, khiến cho nàng ta nhìn giống như không linh bay lượn, đúng là giống hệt như một tiên tử xinh đẹp.

Mặc dù ở vào lập trường đối lập nhau, nhưng Thần Nam vẫn không thể nào không khen ngợi. Mộng Khả Nhi quả thật vô cùng xinh đẹp, không hề thua kém với Đạm Thai Tuyền năm xưa, đều là vẻ đẹp thần tiên.

Tử kim Thần long nhìn Mộng Khả Nhi đang lao về hướng này, sợ hãi vô cùng, dường như muốn mở mồm nói. Thần Nam vội vàng lấy tay bịt chặt mồm nó lại, kéo nó lặn xuống lòng sông, sau đó nhanh chóng bơi ngược trở lại.

Mộng Khả Nhi thực ra không hề phát hiện ra tung tích của Thần Nam, chỉ là dựa vào một loại trực giác của bản thân, cảm thấy một người, một rồng có lẽ đang ở đoạn sông này. Tới bên trên mặt nước ở vùng sông này, nàng ta lại phóng cánh Ngọc Liên ra, khiến cho nước sông đen kịt như mực lại như cuồn cuộn nổi lên.

Dòng sông bao quanh thành như sôi sục, vô số cá tôm bị đánh nát vụn, máu nổi lên trên mặt nước, nhưng Mộng Khả Nhi biết rằng tuyệt đối không thể làm bị thương tới hai kẻ đó. Nàng ta dựa vào trực giác biết được rằng hai tên đáng ghét đó đang ẩn nấp ở gần đây nhưng lại không có cách nào để nhanh chóng tìm ra bọn họ.

Nàng ta càng ngày càng trở nên nóng nảy, dần dần mất đi sư mình tĩnh trầm lặng hàng ngày. Nàng ta biết được rằng nếu như không thể tìm được hai kẻ này, thì chỉ có thể bỏ chạy. Nàng đã cảm nhận thấy được sức mạnh phong ấn đang dao động kịch liệt, sức mạnh có được do hóa thân thành Ngũ Giai cao thủ có thể đang dần dần mất đi nên nhất định phải nhanh chóng tới một nơi an toàn.

Ở cách đó khoảng một nghìn mét, Thần Nam và Tử kim Thần long lại nhô đầu lên khỏi mặt nước, một người một rồng, nhìn chằm chằm vào Mộng Khả Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.