Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 34: Chương 34: Đánh Vỡ




Mạc Thiên Liêu ngượng ngùng nằm xuống lại, nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ, mèo nhỏ cũng nghiêng đầu nhìn hắn.

Một một luồng sáng trắng lóe lên, mỹ nhân áo trắng đã xuất hiện, một tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên giường:“ Mấy ngày nay ngươi bận bịu, là vì luyện cái này?”

Thanh âm buốt giá truyền đến bên tai, hơi thở nhàn nhạt trực tiếp thổi đến trên lỗ tai Mạc Thiên Liêu, tuấn nhan hoàn mỹ không tì vết đột nhiên dựa gần như vậy, Mạc Thiên Liêu nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Sư tôn……” Trước gương mặt xinh đẹp nhường ấy, những vật xung quanh đều mất đi nhan sắc, cách càng gần, sức công phá lên người khác càng lớn, Mạc Thiên Liêu nhìn sư tôn gần trong gang tấc, cảm cổ họng có chút khô.

Ngón tay thon dài thò lại, lấy tiểu kiếm hồng ngọc giữa cái ổ gà xuống, Thanh Đồng kẹp nó giữa những ngón tay, xoay xoay:“Cái này dùng để làm gì?”

“Đi ra ngoài, dù sao cũng phải có vũ khí thuận tay,” Mạc Thiên Liêu nuốt nuốt nước miếng,“Không có trọng dụng gì.”

Nghe nói chỉ là kiếm chém người, không phải đồ chơi lạ gì, Thanh Đồng liền mất hứng thú, tùy tay ném qua một bên.

“Sư đệ!” Một giọng nói nhiệt tình từ xa lại gần, lời còn chưa dứt, nhân liền “Oành” một tiếng xông vào nhà,“Ta……”

Một câu chưa kịp nói ra, liền kẹt ở trong cổ họng, Mạnh Hổ trừng lớn mắt hổ, hắn hắn… hắn, nhìn thấy gì! Sư tôn nhà mình, không ngờ lại nằm trên giường sư đệ, một tay chống đầu, xinh đẹp trích tiên. Mà sư đệ tuấn mỹ của hắn, quần áo rộng mở, búi tóc hỗn độn, trên mặt hiện lên vài phần mỏi mệt.

Mạc Thiên Liêu nheo mắt, tối hôm qua trước khi hắn ngủ, rõ ràng đã mở cấm chế trong tiểu viện. Sư tôn có thể tùy ý xuất nhập thì có thể lý giải, chung quy người ta mới là chủ nhân nơi này, còn đại sư huynh thì sao?

Cấm chế trong viện này, là vì phòng ngừa người trong đồng môn đến quấy rầy người trong phòng tu luyện, nếu không thể phòng đại sư huynh, vậy thì chỉ có một giải thích, cấm chế này chỉ phòng người, chứ không phòng yêu thú, có cùng hiệu quả như trận pháp hộ sơn sau núi kia.

“Sư, sư tôn cũng ở đây sao.” Mạnh Hổ gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ xong xong, mình phá vỡ bí mật khó lường, đoán chừng thật sự sẽ bị làm thành thảm da hổ!

Thanh Đồng lười để ý tới đồ đệ ngốc này, hóa thành mèo trắng nhỏ, nhảy đến trên ngực Mạc Thiên Liêu ngồi liếm liếm móng vuốt.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, mèo đại gia đang ngồi xổm trên ngực, sao hắn ngồi dậy được, dù thế nào cũng không thể nằm nói chuyện với sư huynh chứ? Một tay đỡ lấy cục lông trên ngực, Mạc Thiên Liêu ngồi dậy, đặt mèo nhỏ xuống đùi:“Sư huynh có chuyện gì?”

“À, cái này, không phải ngươi muốn đi ra ngoài rèn luyện sao, ta sợ ngươi không biết đường đi, cho nên muốn đi cùng với ngươi.” Mạnh Hổ cảm giác bản thân vừa phát hiện chân tướng, nói những lời này ra, chỉ cảm thấy có nặng ngàn cân, không phải hắn không muốn nói dối, nhưng thật sự đối mặt với sư tôn, không có cách nào nói dối được.

Hắn có thể nói cái gì, chẳng lẽ nói “Ta muốn cùng ngươi ra phía sau núi nướng thịt”? Bởi vì này chuyện nhàm chán này mà đến quấy rầy sư tôn, chỉ có thể chết thảm hại hơn!

Chuyện Mạc Thiên Liêu phải làm thật sự bí ẩn, người biết đến càng ít càng tốt, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng nhiên nhìn thấy đại sư huynh đầy mặt “Ta hối hận, ta thực ra không muốn đi ”, bỗng nhiên liền sửa chủ ý:“Tốt quá, quả thật ta không biết đường đi.”

Nay đã qua hơn ba trăm năm, tình thế hai đạo chính ma phát sinh biến hóa rất lớn, để Mạnh Hổ đi cùng cũng không tệ.

Sự thật chứng minh, dùng đại sư huynh rất tốt.

Nghe Mạc Thiên Liêu là muốn đi phường thị lớn nhất chính đạo, lập tức đi chủ tông Chấp Sự Đường thuê một thuyền bay, tuy rằng thuyền bay này trong mắt Mạc Thiên Liêu như đồ dỏm, chậm giống rùa bò, nhưng so vẫn nhanh hơn so với ngự kiếm phi hành.

Thuyền bay có thể dùng linh lực tu sĩ để điều khiển, cũng có thể dùng linh thạch, người bình thường sẽ không dùng linh lực, bởi vì so với phi kiếm thì thuyền bay tiêu hao linh lực hơn nhiều.

Sắc mặt Thiên Lang chân nhân không tốt, nhìn Mạc Thiên Liêu:“Ngươi lại muốn dẫn y đi nơi nào?”

Mèo trắng nhỏ từ trong tà áo Mạc Thiên Liêu lười biếng ló đầu ra, để lộ cái miệng hồng nhạt nhỏ nhắn ngáp một cái, chậc lưỡi liếc sư huynh nhà mình, lại lùi về tiếp tục ngủ. Mặt tông chủ càng đen.

“Đi mua vài thứ,” Mạc Thiên Liêu nhếch môi cười, cố gắng thu hồi đắc ý trên mặt, “Rất nhanh sẽ trở lại, nếu tông chủ không yên lòng, thì cầm cái này.” Nói, đưa cho tông chủ một ngọc phù.

Đây là pháp khí thông linh chính hắn luyện chế, hai ngọc phù là một đôi, bóp nát một cái, cái khác cũng sẽ vỡ vụn, đồng thời lúc vỡ vụn cũng có thể truyền âm, dù cho cách nhau mấy vạn dặm cũng đều có tín hiệu, chính là thứ cầu cứu tốt.

“Nếu dám để cho y chút chút tổn thương nào, ta liền cắn…… Khụ, vặn đầu ngươi xuống!” Tông chủ nhe răng, lấy ngọc phù, nâng tay vỗ Mạnh Hổ một bên thành thật một bàn tay,“Còn có ngươi, nghe không!”

Thoát khỏi tông chủ dong dài chưa xong, khảm linh thạch xuống mắt trận của pháp trận tứ giác, thuyền bay liền chậm rãi đằng không, bay theo phương hướng người trong thuyền chỉ dẫn.

“Lục Hợp phường tại thành Thông Thiên, cách nơi này ba vạn dặm.” Mạnh Hổ ngồi ở ngay trước thuyền bay, khống chế phương hướng.

“Phải không……” Mạc Thiên Liêu không yên lòng lên tiếng, cách quần áo nhẹ nhàng sờ sờ mèo nhỏ trong lòng. Cục lông âm ấm đang ở trước ngực, bởi vì sợ không đủ ấm, lại cào áo hắn ra, chui vào trong áo trong mềm mại, ngủ say sưa.

Ở trong ngực mình chính là sư tôn nhà mình.

Vốn tưởng rằng khi nhìn thấu thân phận, sư tôn nhất định sẽ không chịu để hắn giấu vào lòng, ai biết sau khi biến thành mèo nhỏ, vẫn bộ dáng kia. Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra đồng thời, trong lòng dâng lên thỏa mãn khó có thể nói thành lời. Nhìn coi, sư tôn đang nằm trong lòng ta đây này!

Kỳ dị như vậy, có chút cảm giác xấu hổ, khiến Mạc Thiên Liêu có chút hưng phấn khó có thể giải thích.

Mạnh Hổ quay đầu nhìn thoáng qua sư đệ đang ôm sư tôn, lại yên lặng quay trở về.

Mạc Thiên Liêu chú ý tới đại sư huynh tịch mịch, nhíu mày, thu hồi ý cười không tốt bên miệng, ngồi lại gần cùng đại sư huynh: “Đại sư huynh, chân dê cùng chân hươu hôm trước, cái nào ăn ngon hơn?”

“Chân hươu.” Mạnh Hổ nói không chút nghĩ ngợi, nói xong đột nhiên cứng lại, ngày hôm trước hắn biến thành hổ, phơi nắng trước bậc thang cung Thanh Ninh, Mạc Thiên Liêu đột nhiên chạy tới gọi hắn là Đại Béo, còn cho hắn một cái chân dê cùng một cái chân hươu nướng. Cứng ngắc quay đầu, chống lại ánh mắt tủm tỉm cười của sư đệ.

Mạc Thiên Liêu thở dài:“Ngươi và ta đã là huynh đệ được khoảng thời gian, mà sư huynh đến bây giờ đều gạt ta, là vì không tín nhiệm vi đệ sao?” Nói như vậy, vươn một bàn tay ra, biến thành khúc gỗ.

“Ngươi……” Mạnh Hổ lắp bắp kinh hãi.

“Ta cũng là Yêu Tu, bằng không sao sư tôn lại thu ta làm đồ đệ?” Mạc Thiên Liêu chớp mắt.

Mạnh Hổ sáng tỏ, dùng lực vỗ vỗ sau lưng Mạc Thiên Liêu:“Không nói sớm, làm ta sợ nhảy dựng.”

Bước đầu chiếm được tín nhiệm của đại sư huynh, Mạc Thiên Liêu không chút do dự bắt đầu mớm lời.

Hổ mập ngốc ngếch đời nào là đối thủ của lão ma đầu, chỉ chốc lát sau đã đem hết vốn liếng ra dâng cho người ta. Căn cốt hắn tốt, lúc bị sư tôn mang trở về Ốc Thanh Động thì vẫn là hổ con, bởi vì bộ dạng tròn vo, sư tôn liền gọi hắn là Đại Béo.

“Sau này sao lại gọi Mạnh Hổ?” Mạc Thiên Liêu đầy mặt chăm chú hỏi.

Mạnh Hổ bi phẫn mà tỏ vẻ, chờ hắn trưởng thành, sư tôn vẫn trước sau như một gọi hắn là Đại Béo, cái tên “Mạnh Hổ” này là hắn tự mình đặt. Yêu không có họ, làm một con hổ vằn hung mãnh, gọi hắn là Mạnh Hổ thì thích hợp cỡ nào!

Mạc Thiên Liêu sáng tỏ gật gật đầu:“Vậy Mặc Hùng chính là một con gấu đên?” Mặc Hùng cùng Lang Tử, là hai sư huynh đệ hắn đến nay vẫn chưa chưa gặp qua, nói Mặc Hùng ra, Mạnh Hổ sẽ không biết hắn chỉ là hiếu kỳ, hay là nhìn không ra nguyên hình Yêu Tu.

“Đúng rồi, tên của gã vẫn là do ta đặt! Tông chủ vốn gọi gã là Đại Cá Tử.” Mạnh Hổ đắc ý nói.

Mạc Thiên Liêu buông mắt xuống, giấu đi sửng sốt bên trong, ban đầu phát hiện ra chân thân của sư tôn, hắn vẫn lo lắng trong môn phái để lộ bí mật, khiến mèo nhà mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sau này phát hiện cũng không cần lo lắng quá, bởi vì tông chủ có biết, được tông chủ che chở, có rất nhiều việc có thể cho qua. Nay xem ra, Ốc Vân Tông này, đúng là cả môn đều Yêu Tu sao?

Yêu Tu, trên đại lục Thái Huyền, nhiều nhất chỉ là yêu thú đã tu thành hình người. Vài con ký kết huyết khế, ở bên chủ nhân bên tu thành hình người không gọi là Yêu Tu, vẫn như trước được xưng là linh thú, nói cách khác, trong mắt tu sĩ, yêu thú ký kết huyết khế, dù cho tu vi cao bao nhiêu thì đều vẫn là thú.

Mà yêu thú không có huyết khế, bản thân tu thành hình người, trên đại lục Thái Huyền vẫn là truyền thuyết. Ở phương diện này, các tu sĩ cho rằng, với linh trí của yêu thú, không có huyết khế phụ trợ, căn bản không thể hiểu được công pháp, không có khả năng tu thành hình người. Vả lại, yêu thú tu thành hình người trà trộn vào trong đám người, đương nhiên muốn giấu diếm thân phận, mà với độ mạnh thần hồn của tu sĩ, vốn dĩ không nhìn thấu được thân phận chân thật của Yêu Tu.

Mạc Thiên Liêu nhanh chóng âm thầm xem xét những thông tin này, nói cách khác, một trong ba đại tông môn lớn nhất, Ốc Vân Tông, thực ra là nơi che chở yêu thú, yêu thú ở trong này có thể tự do tu luyện, hóa thành hình người. Mà Mạc Tiểu Trảo trước khi gặp được hắn, thì lớn lên ở trong tông môn này.

Mèo trắng nhỏ nằm trong lòng Mạc Thiên Liêu nghe hai người đối thoại, nhịn không được trợn trắng mắt, đại đồ đệ của mình thật sự là…… Ngốc chết đi được! ngày nào đó có bị Mạc Thiên Liêu bán đi cũng không biết.

Thành Thông Thiên, được xây trên một đỉnh núi cao, tên như nghĩa, chính là ở nơi rất cao, dường như muốn nối với trời. Thành Thông Thiên chính là thành trấn phồn hoa nhất trong chính đạo, nơi này có chợ phường giao dịch lớn nhất chính đạo, Lục Hợp phường.

Phàm là đan dược, nguyên liệu có thể nghĩ đến, trên cơ bản đều có thể mua ở nơi này, dẫu là yêu thú thượng đẳng, cũng thường xuyên có bán đấu giá.

Bên trong thành Thông Thiên, phân ra làm hai loại, một loại là do các tu sĩ tự do bày quán ở khắp các ngã phố, một loại là Lục Hợp phường. Lục Hợp phường lại chia ra làm vài con phố, mỗi con phố bán một thứ, cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Trên đường bán nguyên liệu luyện khí, cửa hàng lớn nhỏ khiến người xem quáng mắt.

“Sư đệ, ngươi muốn mua nguyên liệu luyện khí sao?” Mạnh Hổ không hiển, nhìn mấy cửa hàng này không khác nhau mấy, liền muốn mang sư đệ đi gian nhà lớn nhất kia.

Mạc Thiên Liêu giữ chặt Mạnh Hổ lại, cửa hàng lớn có đủ mọi thứ như thế này, thứ gì cũng có nhưng giá lại cũng rất cao. Cái gọi là nghề kỹ nghệ chỉ chuyên một thứ, cửa hàng chuyên mua khoáng thạch, thường thường có thể tìm được loại đá tốn nhất, cửa hàng chuyên mua tinh thạch, mới có tinh thạch thượng đẳng nhất.

Cho nên, Mạc Thiên Liêu mang theo đại sư huynh quáng mắt, đi coi từng gian một, sau đó trong ánh mắt đau khổ của Mạnh Hổ, mua đá Thông Minh tốt nhất, Hiên Viên thiết, hai vạn linh thạch thượng phẩm cứ như vậy mà biến mất.

“Chủ quán, nơi này có đá Lạc Tinh không?” Mạc Thiên Liêu dừng trước một gian hàng chuyên bán những loại đá quý hiếm, hỏi chủ tiệm.

Chủ tiệm nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, chỉ là tu sĩ trúc cơ:“Người trẻ tuổi muốn luyện khí sao? Nếu là muốn luyện pháp khí có thể biến hóa, mua Như Ý tinh là được rồi.”

Mạc Thiên Liêu cười cười:“Gia sư muốn dùng.”

Nghe là sư phụ muốn dùng, lúc này chủ tiệm mới thu hồi thái độ khinh thị, có thể sử dụng “đá Lạc Tinh” để luyện chế, tất nhiên là muốn luyện linh khí, không phải là đại sư luyện khí dạng xoàng:“Đá Lạc Tinh quá mức quý giá, quán nhỏ này của ta không có bán, nhưng mà, nghe đâu mấy ngày này phòng đấu giá có một loại nguyên liệu trân quý muốn bán, anh bạn nhỏ có thể đi chỗ đó thử thời vận xem sao.”

_________________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Ngực đại thấp: Rất phá sản, tiêu nhiều tiền như vậy để mua chút đá.

Thợ Mộc: Thực ra cũng không bao nhiêu tiền.

Ngực đại thấp: Thật?

Thợ Mộc: Ừ, cũng bằng tiền mua một núi chân dê nướng cao y như núi này vậy.

Ngực đại thấp:QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.