Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 37: Chương 37: Huấn Linh




Lúc trước mua Hiên Viên thiết cùng đá Thông Minh, tổng cộng mất một vạn chín ngàn linh thạch thượng phẩm, mới vừa mua một bộ tinh thạch kia, lại tốn sáu ngàn, cộng lại đã tiêu hết một nửa số tiền sư tôn cho.

Nắm trong tay Cửu Hồn tinh, Mạc Thiên Liêu ngược lại không hối hận. Tinh thạch thượng đẳng bình thường, giống loại Xích Luyện tinh này có thể luyện chế bảo khí, linh khí, giá hẳn là tại một trăm đến hai trăm linh thạch thượng phẩm, như vậy một bộ tinh thạch bảy màu có thể bán đến hai ngàn đã là giá cao, hắn ra sáu ngàn, trong mắt người khác nhìn chính là thằng ngu.

Nhưng người khác không biết, này Cửu Hồn tinh này so với đá Lạc Tinh còn trân quý hơn.

Cái gọi là Hồn Khí, là thứ có thể dung nạp hồn phách hoặc là thần hồn, năm đó Khô Cốt lão tổ cầu hắn luyện chế Phệ Quỷ Phiên, đó là một kiện Hồn Khí. Chỉ cần một khối Cửu Hồn tinh lớn bằng móng tay cái, là có thể dung nạp ngàn vạn hồn phách, luyện chế thành một Phệ Quỷ Phiên. Cần phải biết, Phệ Quỷ Phiên là vật bán tiên khí.

Nay, có được một khối Cửu Hồn tinh lớn bằng nắm tay này, hắn thậm chí có thể luyện chế ra thứ nuôi dưỡng thần hồn ……

“Đá Lạc Tinh!” Phía dưới có người biết kinh ngạc thốt ra tiếng.

Đá Lạc Tinh, chính là nguyên liệu luyện khí cao nhất. Loại nguyên liệu này không có thuộc tính Ngũ Hành đặc biệt, linh bảo luyện chế ra thì bất kỳ là loại người nào cũng có thể sử dụng không vấn đề gì, càng quan trọng hơn là, đá Lạc Tinh có thể tiếp nhận sức mạnh của một người dường như không có giới hạn.

Những người từ kỳ hóa thần trở lên, rất ít dùng linh khí, bởi vì linh khí tương ứng thông thường khó có thể thừa nhận linh lực khổng lồ của bọn họ, một đao chém, chỉ có thể phát huy ra một nửa linh lực của bản thân, còn không bằng tự mình động thủ, cho một cái tát là xong.

“Đã có đạo hữu nhận ra được,” Người bán đấu giá đứng phía sau khay, để mọi người cẩn thận quan sát,“Đây là một khối đá Lạc Tinh, có thể luyện chế thượng phẩm linh khí thậm chí bán tiên khí, là nguyên liệu luyện khí có thể để cho hóa thần sử dụng. Toàn bộ Đại lục Thái Huyền cũng không có bao nhiêu, có thể gặp mà không thể cầu.”

Lời nói không nhanh, không kích động lòng người như lúc trước, lúc này, giọng nói của người bán đấu giá cực kỳ thong thả, dường như dù nói thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói rõ mức độ quý giá của đá Lạc Tinh này.

Người muốn nguyên liệu luyện khí không chỉ riêng luyện khí sư, nếu là muốn cầu luyện khí sư cấp cao luyện chế linh bảo, thì thường thường dâng nguyên liệu quý hiếm có tác dụng tốt hơn là dâng linh thạcg. Huống hồ, không bột đố gột nên hồ, luyện khí sư có lợi hại đến mức nào, không có nguyên liệu tốt, ngươi có cho hắn bao nhiều linh thạch cũng là luyện không được.

“Giá khởi điểm, hai vạn linh thạch thượng phẩm!” Người bán đấu giá không nhiều lời, trực tiếp báo giá.

Tu sĩ trúc cơ trong đại sảnh không ai lên tiếng nữa, dù có xuất thân tốt, hai vạn linh thạch thượng phẩm, chính là hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm, cũng không phải thứ bọn họ có thể ra được.

Toàn bộ hội trường, chỉ còn lại người dùng thần thức vô thanh báo giá.

Mạc Thiên Liêu nhìn chằm chằm viên cầu thủy tinh, nghe người bán đấu giá không ngừng hét giá, giá đá Lạc Tinh một đường lên tới hai vạn ba ngàn, mới bắt đầu một trăm, một trăm hơn mà đi lên, dù vậy, tốc độ báo giá vẫn nhanh như bay. Nhìn hai vạn năm ngàn đáng thương bên trong túi chứa đồ của mình, lòng bàn tay Mạc Thiên Liêu đổ mồ hôi, chỉ có thể hy vọng hôm nay không có người đặc biệt có tiền.

Nhưng hiển nhiên hôm nay vận may không tốt, lúc Mạc Thiên Liêu báo ra “Hai vạn bốn ngàn chín”, có người lập tức báo “Hai vạn sáu ngàn”.

“Sư tôn……” Vạn bất đắc dĩ, Mạc Thiên Liêu chỉ đành quay đầu xin tiền mèo nhà mình.

“Chính ngươi nói muốn năm vạn.” Thanh Đồng ung dung nhìn hắn, chậm rãi nhấp một ngụm trà. Lúc trước y không thích Mạc Thiên Liêu mỗi khi nhìn thấy nguyên liệu tốn thì mê đắm không động, thường xuyên bởi vì trầm mê với luyện khí mà quên nướng cá cho y, khiến đám người quái dị Ma cung làm cơm mèo đưa y, thật sự là không thể tha thứ!

“Cái này là do tình hình thay đổi……” Mạc Thiên Liêu dày mặt kéo ống tay áo sư tôn.

Thanh Đồng nâng tay, rút ống tay áo đi, môi mỏng nhạt màu nhẹ thở ra ba chữ: “Không có tiền.”

Thở dài, Mạc Thiên Liêu thấy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khép lại, không để ý đến hắn, chỉ đành hậm hực rụt tay khỏi viên cầu gọi giá. Xem ra chỉ có thể dùng nguyên liệu khác thay thế, chỉ mong sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngẫm lại chuyện bản thân sắp đối mặt, Mạc Thiên Liêu không khỏi có chút đau đầu.

“Hai vạn tám ngàn ba trăm viên linh thạch thượng phẩm!” Người bán đấu giá còn đang cao giọng báo giá.

Mạnh Hổ nhìn bộ dáng tội nghiệp của sư đệ nhà mình, nhịn không được lại gần: “Sư đệ, ta còn có hai ngàn năm, cho ngươi mượn đủ hay không?”

Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu nhìn xem đại sư huynh hàm hậu, nhịn không được muốn xoa xoa đầu hắn.

“Ba vạn!” Người bán đấu giá đột nhiên cao giọng hô,“Có tiền bối ra giá ba vạn linh thạch thượng phẩm, còn có người muốn ra giá?”

“Ba vạn lần thứ hai!”

“Ba vạn, thành giao!”

Mạc Thiên Liêu trơ mắt nhìn kia đá Lạc Tinh sáng bóng bị bỏ vào bên trong hộp ngọc đen tuyền, bưng xuống, nhất thời rất là không muốn. Dù có là đời trước, đá Lạc Tinh cũng không phải thứ hắn muốn mua liền có thể mua được.

“Tiền bối, của ngày đây.” Ngoài cửa có giọng nói của một người truyền vào, Mạnh Hổ nhảy dựng lên đi mở cửa.

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, quay đầu nhìn sư tôn, ngón tay thon dài trắng nõn kia đang phủi phủi tinh thạch hình bán nguyệt trong suốt, móng tay mọc quá đầu ngón vẽ ra một vết trầy trên tinh thạch bóng loáng. Mạnh Hổ bưng hộp ngọc đen tuyền nhe răng nhếch miệng đi vào, trình cho sư tôn.

Thanh Đồng cũng không thèm nhìn tới, nâng tay ném túi chứa đồ qua.

Người hầu cầm vội vàng đếm, trán đổ mồ hôi nói:“Tiền, tiền bối, bên trong này chỉ có năm ngàn linh thạch thượng phẩm.”

Cái cằm duyên dáng khẽ nâng, chỉ chỉ Mạc Thiên Liêu còn đang trố mắt. Mạc Thiên Liêu vội phản ứng, nhanh chóng móc ra hai vạn rưỡi của mình, giao đủ linh thạch.

Bưng lấy kia hộp ngọc đen tuyền, Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, thật lâu sau, miệng mới chậm rãi mở ra, toét thẳng đến mang tai:“Sư, sư tôn……” Nói không khỏi lại gần, lập tức bị kia cánh tay như ngọc kia để lên mặt, đẩy mạnh về phía sau.

Mạc Thiên Liêu rất phối hợp mà ngã ra đất, ngồi dưới đất, xem xét đá Lạc Tinh bên trong chiếc hộp. Một khối lớn như vậy, vượt qua mong muốn của hắn, hắn có thể nhiều làm rất nhiều thứ.

Kiện bảo vật đếm ngược thứ hai, là thượng phẩm linh khí, hai người trong phòng chẳng hứng thú mấy, Mạnh Hổ ngược lại là rất hứng thú, đáng tiếc không có tiền, liền biến lại về hổ mập giúp sư tôn làm ấm chân. Mạc Thiên Liêu đang định rời đi sớm một chút, bỗng nhiên dưới đài xuất hiện một trận rối loạn.

Theo một tiếng xích khẽ vang lên, chỉ thấy một cô gái có diện mạo cực kỳ mỹ lệ bị kéo đến trên đài, tay chân đều buộc xiềng xích, đi đường có chút lảo đảo, tựa hồ là bị ép uống đan dược áp chế tu vi. Đây chính là kiện bảo vật cuối cùng!

Vài tu sĩ trúc cơ dưới đài kia bắt đầu bàn tán, có người lòng đầy căm phẫn nhảy dựng lên nói:“Ta đường đường là nhân sĩ chính phái, sao có thể như Ma Tu mua bán lô đỉnh như vậy!”

“Đúng thế!”

Nhìn kia vẻ mặt thê lương của cô gái yêu kiều kia, mọi người không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.

“Chư vị an tâm một chút chớ nóng, phòng đấu giá Lục Hợp chúng ta đương nhiên sẽ không bán lô đỉnh,” Người bán đấu giá không chút hoang mang nói,“Cô gái này cũng không phải là để chư vị dùng luyện công song tu.”

Nghe được lời ấy, mọi người không khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ.

Kia người bán đấu giá không chút hoang mang cầm ra một thứ, chính là một cái sừng trâu xấu xí.

Huấn linh giác! Đồng tử Mạc Thiên Liêu co lại, còn chưa kịp phản ứng, người bán đấu giá kia đã thổi kèn. Sừng trâu phát ra không phải tiếng vang, mà là một loại hồn lực có thể quấy nhiễu thần hồn, thứ này không có ảnh hưởng gì đối với tu sĩ có thần hồn mỏng manh, nhưng không giống với yêu thú có thần hồn mẫn cảm gấp trăm lần so với người, bình thường tu sĩ dùng nó để giáo huấn linh thú biến hóa không nghe lời!

“A –” Cô gái trên đài hét lên một tiếng, ngồi xổm xuống mặt đất, nháy mắt hóa thành một con hồ ly trắng.

Toàn bộ hội trường nhất thời bùng nổ, đây đúng là một yêu thú biến hóa! Là yêu thú tự mình tu luyện đến biến hóa chỉ tồn tại trong truyền thuyết!

Mạc Thiên Liêu đã không có thời gian để ý tới mấy cái này, một bước nhảy đến trước giường mềm, ôm Thanh Đồng sắc mặt tái nhợt vào trong lòng. Mạnh Hổ biến trở về hình người, xoa xoa cái đầu đau chạy tới:“Chúng ta đi mau.”

Hồ ly nhỏ kia chắc là vừa biến hóa không lâu, chịu không nổi tiếng kèn này, Mạnh Hổ tuy có chút không khỏe nhưng còn có thể chịu đựng được, nhưng mà Thanh Đồng không giống.

“A……” Môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, Thanh Đồng dựa vào lòng Mạc Thiên Liêu, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ, thần hồn có thương tích, lại bị quấy nhiễu như vậy, giống như miệng vết thương bị xé rách, đau đến cùng cực,“Mau, đi mau, ta…… chống đỡ không được bao lâu…… A……”

Mạc Thiên Liêu không nói hai lời, ôm lấy sư tôn liền đi.

“Tiền bối, rời đi sao?” Người hầu ngoài cửa rất là sửng sốt, yêu thú biến hóa trân quý đến mức nào, ý phòng đấu giá là, hôm nay không ai mua với giá tốt thì ém lại không bán, vị này là khách quý duy nhất ở tầng bốn, có khả năng mua được nhất, hiện tại rời đi thì biết làm thế nào cho tốt.

Mạc Thiên Liêu ôm mỹ nhân tựa hồ đang ngủ say trong lòng, trừng mắt nhìn người hầu kia, thấp giọng nói:“Không có mắt, đánh thức chủ nhân nhà ta, ngươi ta đều không sống được!”

Người hầu nọ lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.

Vững vàng rời khỏi phòng đấu giá, Mạc Thiên Liêu lấy ra phi kiếm, lập tức bay đi.

____

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Đau không?

Sư tôn: Đau, ngươi có biện pháp?

Thợ Mộc: Mộc công thổi thổi, đau đau bay đi

Sư tôn:…… Cút!

Đẳng cấp đồ vật: Pháp khí → bảo khí → linh khí → tiên khí → Thần khí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.