Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 109: Chương 109: Ma Tôn




Yêu thú biến hóa, bình thường đều rất là xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp Thanh Đồng hiển nhiên ở trong yêu thú cũng không người có thể sánh bằng, Thí Địa nhìn ánh mắt đều thẳng, hắc yểm sư cảm giác dọa người, một bàn tay đập đến trên ót chủ nhân:“Còn đánh hay không?”

“Ngươi mẹ nó lại đánh ta, ngươi nhìn ngươi còn giống ma sủng hay không?” Thí Địa nâng tay bóp cổ ma sủng nhà mình.

Trên đài cao, Hình Nghiêu tỏ vẻ sửng sốt đối với mèo con nhìn không ra đẳng cấp thế nhưng đã biến hóa, Bạch Hạc bên cạnh hắn rướn cổ, quang quác hai tiếng, biến thành một nam tử cao gầy thoạt nhìn rất là cao ngạo:“Đẳng cấp mèo nhỏ hẳn là ở trên hắc yểm sư.”

Hình Nghiêu hơi hơi mở to hai mắt nhìn, Bạch Hạc của hắn chỉ vừa biến hóa không đến vài năm, tu vi cũng chỉ là hậu kỳ kim đan, mà hắc yểm sư của Thí Địa, mấy năm trước chính là tu vi nguyên anh, nay hẳn đã tiếp cận hóa thần, song mèo nhỏ này thế nhưng còn mạnh hơn so với hắc yểm sư, đó chính là đã hóa thần!

Mà Phong Tố vừa ăn đá bào, sửng sốt đến mức quên khép lại cằm, băng trong miệng theo khóe miệng chảy ra, thoạt nhìn rất không phong nhã.

Khổng Tước đứng một bên nhìn không được, biến thành một nam tử tuấn mỹ ưu nhã, trên người mặc hoa phục tay rộng màu xanh nhạt, xiêm y kia dưới ánh mặt trời hiện ra bảy màu sắc, nhìn rất là đẹp. Khổng Tước cầm lấy tấm khăn lau miệng cho Phong Tố, có chút ghét bỏ vẫy vẫy tay muốn ném tấm khăn đi.

Phong Tố lúc này mới phục hồi tinh thần, tiếp nhận tấm khăn tự mình lau. Người khác không biết, cô lại rất rõ ràng, mỹ nhân áo trắng chính là tiểu tình nhân ngày đó nhìn thấy ở ma cung Đoán Thiên, nói thế, đó chính là trưởng lão Ốc Vân Tông Thanh Đồng chân nhân, sư tôn sau khi Đoán Thiên trùng sinh!

Thanh Đồng chân nhân dĩ nhiên là con mèo, không không, Đoán Thiên từ sớm đã có mèo, phải nói, mèo Đoán Thiên thế nhưng lăn lộn thành trưởng lão Ốc Vân Tông! Đoán Thiên còn bái chính mèo của mình làm sư phụ! Cuối cùng còn ôm lấy sư phụ mình lên giường!

Bên trong đôi mắt to trang điểm tinh xảo của Phong Tố tràn đầy ánh sáng, đó là phát hiện ra chuyện cực kỳ đặc biệt muốn tìm người chia sẻ nguyên nhân, thế nhưng, hiện tại cái này lại là cơ hội đàm phán tốt với Đoán Thiên, lúc này lại không thể nói ra ngoài, chỉ có thể nghẹn, nhất thời lại bắt đầu khó chịu.

Khổng Tước nhìn bộ dáng chủ nhân nhà mình một lát kích động một lát phiền muộn, hơi hơi nhíu mày, thật sự là rất không phong nhã! Cách xa Phong Tố một chút, cuối cùng đơn giản biến thành Khổng Tước, nhảy đến một bên thanh lý lông vũ.

Ánh mắt Minh Yên thâm trầm nhìn bốn người trong hư không, không có tỏ vẻ gì. Ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Mạc Thiên Liêu cùng Thanh Đồng liếc nhau, trong mắt đều là lo lắng:“Bảo bối, em……”

“Ta tự có chừng mực.” Thanh Đồng thản nhiên nói, đột nhiên nâng tay, một con rồng băng từ lòng bàn tay uốn lượn bay lên, ùn ùn xông về phía hai người đang nội chiến ở kia.

Thí Địa cả kinh, một tay ném hắc yểm sư ra, nâng lên đại chùy, thả người mà lên, ra sức đập xuống đầu rồng. Chùy lớn mang theo lực chân nguyên dư thừa, nhất thời đánh nát đầu rồng, song chút vụn băng này vẫn chưa tiêu tán, mà nhanh chóng hội tụ, giống như gió xoáy cuồn cuộn vây quanh gã.

Đại sư tử lập tức thả ra linh lực, giúp chủ nhân xua đuổi.

Yêu thú định qua huyết khế, bình thường đều là lúc còn rất nhỏ liền ở cùng chủ nhân, pháp thuật, phương pháp tu luyện cũng đều từ chủ nhân dạy, lúc đánh nhau chủ yếu chính là phụ tá chủ nhân, linh thú tốt nhất có thể cùng chủ nhân phối hợp đến thiên y vô phùng.

Hắc yểm sư hiển nhiên chính là “linh thú tốt nhất”, hắn cùng với Thí Địa tuy rằng thoạt nhìn cãi nhau ồn ào, nhưng thuật pháp một chiêu một thức tinh diệu không bàn mà hợp, bảo vệ Thí Địa cẩn thận, khiến cho Thí Địa có thể thoải mái phóng đại chiêu mà không cần lo lắng lộ ra sơ hở.

Nhưng mà Thanh Đồng thì không giống, làm một yêu thú hoang dại, y là một cá thể độc lập, am hiểu nhất chính là công kích. Vì thế, mọi người liền thấy được một pha đánh nhau cực kỳ kỳ dị.

Thí Địa nâng chùy, đại sư tử yểm hộ. Mạc Thiên Liêu tiến lên công kích Thí Địa, Thanh Đồng bắt hắc yểm sư lại kéo qua một bên hung hăng đánh.

Hắc yểm sư hoàn toàn ngu ra, còn có loại đấu pháp này? Không phải hẳn là mỗi người phụ tá chủ nhân, để cho các chủ nhân đối chiêu sao? Còn chưa nghĩ rõ ràng, một kích tầng tầng nắm tay liền đánh vào gương mặt anh tuấn của hắn.

Thí Địa tuy rằng người thì không khôn khéo, nhưng sức lực chiến đấu cũng vào hàng tốt, nguyên bản Mạc Thiên Liêu nương theo các loại pháp khí nhỏ gây rối, có thể cùng Thí Địa đánh ngang tay. Nay Thí Địa có ba linh khí thượng phẩm, sức chiến tăng lên không chỉ một đoạn, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ba linh khí, đánh không lại một kiện thần khí kia.

Thí Địa xách đại chùy xông lên, Mạc Thiên Liêu đồng dạng biến hóa ra một đại chùy màu đồi mồi, hai người vung chạm vào nhau, oanh một tiếng chấn đến mức cổ tay sinh đau, ngay lúc tách ra, đại chùy màu đồi mồi nháy mắt biến thành đại đao, thừa dịp chém về phía Thí Địa

Thân hình cao lớn cường tráng linh hoạt tránh né, nhanh chóng xuất ra búa Khai Thiên, ở không trung vung mạnh xuống.

“Răng rắc!” Không khí tựa hồ đều bị vỗ nứt, cuồn cuộn linh lực bí mật mang theo mênh mông tê liệt, chém thẳng mà đến. Thái Thủy nhanh chóng hóa thành một tấm chắn bự, chẳng hề cố sức mà tiếp lấy một cú này, đồng thời ở bên trong tâm trí kêu to:“Óa, đau đau đau!”

Mạc Thiên Liêu không để ý tới nó, làm một thần khí ngay cả lôi kiếp đều có thể kháng, làm gì có thể bị một chiêu như thế bổ hư. Búa Khai Thiên sau một kích, cần phải nghỉ ba hơi mới có thể lại ra một búa tiếp. Ba hơi, đối với tu sĩ hóa thần mà nói thì không phải ngắn, đầy đủ chống lại trăm ngàn chiêu.

Người dưới đài thấy không rõ tướng mạo người bên trên, chỉ có thể nhìn đến đao quang kiếm ảnh. Thái Cực liệt chùy, Thái Cực Khai Thiên phủ, Thái Cực diệt trệ đao, ba linh khí thượng phẩm thay nhau ra trận, mọi người nhìn mà hô to đã nghiền. Chỉ là, ba thanh linh khí, cũng đánh không lại một thanh thần khí.

Mạc Thiên Liêu hóa Thái Thủy thành một thanh trường kiếm, ở trong không trung vung ra ngàn vạn bóng kiếm, sau đó chợt ra tay, ngàn vạn bóng kiếm kia nhất thời hóa thành kiếm vũ đầy trời, mang theo lực chân nguyên dư thừa gào thét xông tới.

Nguyên tưởng rằng mấy đường kia chỉ là ảo ảnh, lại không ngờ tất cả đều là kiếm thật!

Thí Địa trúng chiêu bị thương, vung đại chùy lên ngăn cản. Song mấy đường kiếm này dường như sống, ngăn một đường còn có đường khác, lại còn biết chuyển biến.

Mạc Thiên Liêu đứng ở một bên nhàn nhã nhìn, đợi đến lúc Thí Địa luống cuống tay chân, chợt phát chiêu, hỏa diễm đầy trời dường như đốt tới đám mây.

Hắc yểm sư muốn đi giúp chủ nhân, lại thoát thân không nổi, đối mặt với sát chiêu Thanh Đồng cái sau lợi hại hơn cái trước, có chút ngăn không nổi. Người ta là một tu sĩ hóa thần cùng một ma sủng, Mạc Thiên Liêu bên này lại là hai tu sĩ hóa thần, ai thua ai thắng không cần nói cũng biết.

Đại hội viên mãn kết thúc, Mạc Thiên Liêu thành công đoạt lại địa bàn sở hữu, ngoài ra còn thu hoạch cơ nghiệp Xích Tường khai sáng sau này, cùng với vui sướng mà đập Thí Địa một trận.

Thanh Đồng mang theo đại sư tử ỉu xìu trở lại bên cạnh Mạc Thiên Liêu, Thí Địa tự đắp linh dược cho mình xong, thò tay tiếp nhận đại sư tử khiêng đến trên vai mình.

Minh Yên mời mọi người tiến đến ma cung dự tiệc, Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng qua, khẽ thở dài một cái, mang theo y cùng tiến đến.

Tiệc rượu cũng chỉ có vài ma tôn đây, nói là tiệc rượu, nhưng không có người thật chỉ ngồi ở trong phòng uống rượu, mọi người có thể lén thương lượng chút vấn đề. Hình Nghiêu vốn không quan tâm đến mấy thứ này, cùng Minh Yên cáo từ một tiếng liền trực tiếp đi.

Minh Yên ngồi ở trong đại điện rộng lớn, nói vài chuyện với Thí Địa.

Mạc Thiên Liêu thì bị Phong Tố kéo đến bên ngoài.

“Đoán Thiên, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, thân phận mèo nhỏ kia của ngươi sớm hay muộn cũng chọc phiền toái,” Phong Tố nhìn nhìn móng tay thon dài diễm lệ của mình,“Ốc Vân Tông Thanh Đồng chân nhân, hóa ra là yêu thú Đoán Thiên ma tôn dưỡng, hơn nữa, hai người các ngươi, còn chưa ký kết huyết khế đi?”

Giọng nói êm ái, mang theo uy hiếp không cần nói cũng biết.

Mọi người đều biết, Đoán Thiên ma tôn không có ma sủng, trong lòng chỉ có mèo nhỏ coi như là bảo bối mà nuôi, tuyên bố chính mình chưa cùng yêu thú đính huyết khế, tất cả đều là dựa vào pháp khí bản thân nghiên cứu chế tạo hạ thấp tâm ma tu luyện — hàng ma quyển. Hàng ma quyển là thứ Đoán Thiên ma cung sản xuất nhiều nhất, cũng là thứ kiếm được tiền nhất, bởi vì trong thiên hạ chỉ có Mạc Thiên Liêu sẽ làm, mà tu sĩ không có yêu thú khắp nơi đều có, những người này muốn bình an tu luyện, như vậy thần đan củng cố tâm dược cùng hàng ma quyển đều không có thể thiếu.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhếch môi cười:“Ngươi làm sao biết ta không đính huyết khế với y?”

Phong Tố sửng sốt, trong đầu lóe qua Đoán Thiên làm đủ loại pháp khí gạt người, nhất thời không xác định. Lúc trước cô cho rằng mèo nhỏ kia chỉ là yêu thú bình thường, không nghĩ tới tư chất tốt như vậy, nhiều năm đối mặt với yêu thú tốt như vậy, cũng không tin Đoán Thiên có thể nhịn xuống mà không ký huyết khế, cái này căn bản không hề có ý nghĩa.

Mấy lời bịa đặt, bất quá, chỉ là vì kiếm tiền mà thôi.

Thực ra Mạc Thiên Liêu cái gì cũng chưa nói, chỉ nói một câu như vậy, Phong Tố cẩn thận suy nghĩ tất cả mọi chuyện một lần, oán hận cắn chặt răng, nếu như vậy, cô cũng không còn cái gì tốt để uy hiếp Đoán Thiên.

Mạc Thiên Liêu thò tay ra ngoài:“ Vườn thuốc của ta.”

Phong Tố bĩu môi, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một mảnh ngọc giản, ném tới trong tay hắn:“Nhân công sẽ đi trongvòng một tháng, nhanh tìm người tới tiếp nhận đi, bị người đoạt ta cũng mặc kệ.” Dứt lời, vung ống tay áo, xoay người liền đi.

Khổng Tước mặc lục y nhiều màu bất đắc dĩ lắc đầu, hướng Mạc Thiên Liêu ôm quyền hành lễ nhẹ, được đến Mạc Thiên Liêu gật đầu đáp lễ, lúc này mới vội vàng đuổi theo bước đi của Phong Tố.

“Chủ nhân, để cho ta nói một câu, ngươi cứ như vậy bước đi sẽ dẫm đến làn váy, một chút cũng không phong nhã.” Giọng nói dịu dàng của Khổng Tước vang vọng bên trong hoa viên rộng lớn của Minh Yên.

“Câm miệng, chim ngốc!” Phong Tố khó thở hổn hển nói.

“Ngươi nói như vậy lại càng không phong nhã, ngươi phải nói ‘Ngậm miệng, tên Khổng tước không anh tuấn trí tuệ này.” Thanh âm một người một chim càng lúc càng xa, Mạc Thiên Liêu nhịn không được bật cười lắc đầu.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất đè, dù có thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ tốt Ốc Vân Tông.

Đợi Mạc Thiên Liêu xoay người về đại điện, vừa vặn Thí Địa đi ra.

Đại sư tử bị thương, có chút què, Thí Địa một bên mắng một bên nắm cái bờm xù khiêng tên khốn kia lên vai, vỗ vỗ mông sư tử:“Tự quặp cho vững, rớt ta cũng mặc kệ.”

“Nói qua bao nhiêu lần, không cho chạm vào mông ta!” Đại sư tử dùng huyết khế rống giận bên trong tâm trí Thí Địa, một ngụm cắn mông Thí Địa.

“Mẹ nó, bây phản rồi!” Thí Địa đang định ném đại sư tử xuống dạy dỗ một trận, liền đụng phải Mạc Thiên Liêu, nhất thời đứng thẳng thân thể,“Đoán Thiên, hai ta chưa xong.”

“Tiền mua thần khí ta trả cho ngươi.” Mạc Thiên Liêu nghiêm trang nói.

Lời mắng người còn chưa ra khỏi miệng liền lập tức nghẹn trong cổ họng, Thí Địa vội ho một tiếng, nghi ngờ nhìn hắn.

“Nhưng mà, ngươi phải trả tiền công làm Diệt trệ đao cho ta,” Mạc Thiên Liêu bắt đầu xòe đầu ngón tay cùng hắn tính sổ,“Bên trong Diệt trệ đao dùng ba trăm bốn mươi hai loại trận pháp, không tính số lẻ, hẳn phải trả ba mươi bốn vạn linh thạch thượng phẩm, trận pháp dùng đá Thông Minh vẽ muốn thu thêm hai thành, mặt khác còn có…… Tính xuống đại khái bốn mươi tám vạn năm ngàn linh thạch thượng phẩm, ngươi mua thần khí tốn năm mươi vạn, đây là một vạn năm ngàn, đưa cho ngươi.”

Nói thế, phóng một túi chứa linh thạch tới trong tay Thí Địa.

Thí Địa ngẩn người, đột nhiên thò tay vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Liêu, rất là cảm khái khiêng sư tử đi. Đại sư tử buông xuống hai vuốt, đã lười nói chủ nhân nhà mình, giá Đoán Thiên vẽ một trận pháp là một trăm linh thạch thượng phẩm, không phải một ngàn……

Mạc Thiên Liêu để nắm tay ở bên môi, giấu đi ý cười, đi vào đại điện Minh Yên.

Ma cung Minh Yên khắp nơi đều rất lớn, nóc đại điện chừng hai mươi trượng, sâu trong đại điện trống trải, đặt một bảo tọa, ma đạo đệ nhất tôn giả cứ như vậy không chút để ý nghiêng mình dựa, một tay tựa đầu, một tay kéo tay Thanh Đồng.

Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, cho rằng chính mình xem nhầm, lại nhìn, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng kia, đích xác đang nắm cổ tay Thanh Đồng, càng quan trọng hơn là, Thanh Đồng thế nhưng không có phản kháng. Ba bước thành hai xông qua, một tay ôm lấy Thanh Đồng về.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Mạc Thiên Liêu trừng Minh Yên.

Minh Yên chậm rãi nâng đôi mắt đen thâm trầm lên, băn khoăn ở trên tay Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng một lát, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước không thấy ý cười, rất là nghiêm túc nói:“Mèo này rất quý, về sau ngươi không nuôi, có thể cho ta.”

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Phần Đoán Thiên là thương nhân thành thật ]

Đại chùy: Đoán Thiên thật sự là người thành thật

Đại sư tử: Một trận pháp một trăm khối

Đại chùy: Cái gì?

Đại sư tử: Ba trăm bốn mươi trận pháp hẳn là ba vạn vốn đó ngu ngốc

Đại chùy: Mẹ nó, bây dám nói ta là thằng ngốc à!

Đại sư tử: Nói ngươi đó thì sao!

Đại chùy: Đánh ngươi!

Đại sư tử: Cắn mông ngươi!

Thợ Mộc:…… Trọng điểm dường như không phải cái này…… đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.