Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 122: Chương 122: Vuốt Hổ




Người bên trong khốn trận không nhìn thấy tình hình ngoài trận, nhưng có thể nghe được thanh âm.

Lưu Mang chân nhân vốn dĩ đánh không lại Thanh Đồng, chỉ vì nơi này là vùng đất huyết sát, yêu thú sẽ chịu ảnh hưởng, giống như linh sủng của gã vậy, phản ứng chậm chạp, thế cho nên bị giết chết. Gã chính là ỷ vào điểm này mới dám bắt giữ Thanh Đồng, ai ngờ đâu ở trong này gặp được Thí Địa

Nếu Thí Địa đồng ý đứng về phía gã, vậy ít nhất có chín thành phần thắng, nhưng nếu Thí Địa không cùng nhóm với gã vậy liền phiền toái.

“Tôn giả, nếu……” Lưu Mang còn muốn nói cái gì, Thí Địa đã ra tay.

Thái Cực liệt chùy bỗng nhiên biến lớn nghênh diện mà đến, trực tiếp đập xuống đầu Lưu Mang, Lưu Mang chân nhân vội vàng cầm linh khí ra ngăn cản.

Đại sư tử chở Thanh Đồng lùi ra xa xa đứng, một chút cũng không hề có ý lên giúp đỡ.

“Ngươi không đi giúp hắn?” Thanh Đồng nắm nắm lông trên cổ đại sư tử.

“Nếu như gã ngay cả Lưu Mang cũng đánh không lại, còn cần gã làm gì chứ!” Đại sư tử vẫy vẫy cái đuôi, rống lên vài tiếng. May mà Thí Địa nghe không hiểu thú ngữ này, nếu là nói tiếng người, phỏng chừng sẽ trực tiếp ném lại đây một búa.

Luận thực lực cá nhân mà nói, Thí Địa trong vài ma tôn cũng là cường giả, đối phó Lưu Mang một chân không nói chơi.

“Sư muội, mau tới hỗ trợ!” Đại chùy cùng rìu liên tiếp đại chiêu, cây linh kiếm mảnh dẻ của Lưu Mang rất nhanh liền đỡ không nổi, kêu gọi Lưu Bích đứng một bên lên hỗ trợ.

Lưu Bích nâng nâng tay, nhìn nhìn đại sư tử cùng Thanh Đồng một bên như hổ rình mồi, lại nhìn nhìn Thí Địa đánh đến sảng khoái lâm ly, bỗng nhiên cao giọng nói:“Đoán Thiên, chuyện tới giờ lời ngươi từng nói còn tính hay không?”

Mạc Thiên Liêu đang ở bên ngoài giải trận, nghe nói như thế cười một tiếng nói:“Lời Đoán Thiên ta từng nói, tự nhiên sẽ giữ.”

Lưu Bích được lời cam đoan, thu hồi linh kiếm, nhàn nhã đứng ở một bên.

Lưu Mang chân nhân mở to hai mắt nhìn:“Lưu Bích, tên phản đồ nhà ngươi!”

“Ta sớm đã chịu đủ ngươi rồi.” Lưu Bích lấy tấm khăn xoa xoa khóe miệng, cười lạnh một tiếng. Lưu Mang bảo thủ, ngay lúc bắt giữ Thanh Đồng, ả liền biết Lưu Mang hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Núi Thái Huyền này quá mức quỷ dị, căn bản không giống bảo tàng, đến bây giờ mạng gần sắp không giữ được còn tầm bảo, quả thật đáng cười.

Lưu Mang chỉ có một chân, cần phải ngự khí liên tục mới có thể bảo trì tư thế chính xác, chân nguyên tiêu hao rất nhanh, không bao lâu liền bị Thí Địa đập ngã xuống đất.

Thí Địa cầm đao giết heo ra khoa tay múa chân một chút, cảm thấy thật sự tổn hại hình tượng, liền móc búa Khai Thiên.

“Đinh Hộ chết, yêu thú nuôi lại trốn, nếu không chiếm được bảo tàng, Lưu Vân Tông rất nhanh liền sẽ trở thành môn phái nhỏ!” Lưu Mang một tay chống đỡ, phun một búng máu ra.

“Chấn hưng một môn phái dựa vào ngoại vật căn bản vô dụng, cần là thực lực.” Thí Địa giơ lên rìu, nói lời thấm thía.

“Ngươi còn không phải dựa vào đào quặng!” Lưu Mang cuồng loạn nói.

Một rìu đi xuống, nháy mắt im lặng.

Thí Địa vẫy vẫy máu trên rìu, mắng một ngụm:“Mẹ, ai nói ông đây là dựa vào đào quặng?”

“Hắn nói cũng không sai.” Thanh âm Đoán Thiên đột nhiên vang lên ở bên tai, Thí Địa vừa nhấc đầu, liền thấy bức tường trùng chậm rãi rơi xuống, lộ ra Mạc Thiên Liêu mặt mang ý cười.

“Đoán Thiên, muốn đánh nhau có phải hay không?” Thí Địa một phen nắm lấy tà áo Mạc Thiên Liêu.

“Sao lại chỉ có mỗi mình ngươi? Thủ hạ đâu?” Mạc Thiên Liêu đẩy gã ra, ôm lấy mỹ nhân đang ngồi trên lưng sư tử.

Thanh Đồng ghét bỏ dưới đất nơi nơi đều trùng, không muốn đi đường, liền biến thành mèo chui vào trong lòng.

“Ai, một lời khó nói hết.” Thí Địa thở dài, vừa đi vừa nói.

Thủ hạ gã tới tìm bảo, Thí Địa cảm thấy chơi tốt nên cũng cùng đến. Lúc ấy mật tàng Thái Huyền vừa mở ra, chỉ riêng mở cửa động đã tốn không ít sức, sau này mở ra xong, lực hút cực lớn hút tất cả những người gần đó vào, trên vách động tất cả đều là trùng Xi Vưu, tử thương vô số.

Thí Địa ỷ vào pháp lực cao cường thêm vô số linh bảo, mới không thụ thương, đợi đến khi tất cả trùng Xi Vưu đều ăn no, lại mở ra sát trận đáng sợ…… Tóm lại, một đường gập ghềnh đi xuống, lần này thủ hạ đến đều chết sạch, chỉ còn lại hai người hắn cùng hắc yểm sư, bị nhốt bên trong khốn trận đây gõ gõ đánh đánh tìm tìm nơi nơi kiếm đường ra.

“Từ khi vào động này ông đã bắt đầu hối hận, sớm muốn đi ra ngoài.” Thí Địa theo Mạc Thiên Liêu ra động, thở dài một hơi.

“Vậy sao ngươi không đi ra ngoài?” Mạc Thiên Liêu tà tà liếc hắn.

“Mẹ, nếu ta nhớ rõ đường đi thì ta đã đi ra rồi!” Thí Địa giơ chân nói, nhiều ngã rẽ như vậy, gã căn bản không biết đi hướng nào, hắc yểm sư cũng không nhớ đường, một người một thú giương mắt nhìn nhau.

Mạc Thiên Liêu không rảnh cười nhạo gã, vẫy tay ý bảo gã có thể lăn, rồi sau đó lại bắt lấy gã: “Đợi đã, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút về linh trí thiên địa.”

“Sao thế, ngươi cũng tìm linh trí thiên địa à?” Thí Địa hồ nghi nhìn hắn, lúc trước Minh Yên thả ra tin tức khiến khắp nơi tìm kiếm, sao giờ Đoán Thiên cũng tìm?

“Ta là vì chí tôn,” Mạc Thiên Liêu trừng hắn,“Ngươi ở mỏ cẩn thận tìm xem, ở nơi càng đầy đủ linh khí càng dễ dàng sinh ra linh trí.”

“Các ngươi tìm linh trí làm gì?” Thí Địa không thèm để ý,“Liên quan gì đến ta?”

“Sự tình liên quan đến yêu thú phi thăng,” Mạc Thiên Liêu nhìn hắc yểm sư đang dùng chân sau gãi cổ,“Nếu không có thứ này, qua vài năm ngươi phi thăng thì hắc yểm sư đành phải một mình lưu lại nhân gian, chậm rãi thoái hóa thành sư tử bình thường.”

“Nói bậy……” Thí Địa muốn nói tư chất ma sủng gã rất tốt, nhất định có thể cùng gã phi thăng, nhưng nhìn gương mặt Mạc Thiên Liêu nghiêm túc, lại nhìn hắc yểm sư mà theo trong lòng gã, tư chất còn tốt hơn cả mèo nhỏ, trầm mặc thật lâu sau, chậm rãi nói,“Ta đi tìm xem.”

Hai người tách ra, đều tự quay về ma cung của mình.

“Ầy, ngươi thật không thể phi thăng sao?” Thí Địa ngồi ở trên thuyền bay, dùng chân chọt chọt đại sư tử.

Hắc yểm sư biến thành hình người, vỗ bàn chân thối của Thí Địa một bàn tay:“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói tới.”

“Tìm linh trí ngươi liền có thể phi thăng sao? Thiên Đạo có phải ghét bỏ ngươi rất ngốc hay không!” Thí Địa vỗ đầu, dường như hiểu rõ cái gì.

“Ngốc như ngươi vậy cũng có thể phi thăng, Thiên Đạo nhất định sẽ không vì điều này mà ngăn trở ta.” Hắc yểm sư trả lời lại một cách mỉa mai.

“Ngươi dám nói chủ nhân mình ngốc!”

“Nói ngươi đó, thì sao!”

Mạc Thiên Liêu nhìn thuyền bay không ngừng lay động của Thí Địa, lắc lắc đầu, cầm ra ngọc giản Minh Yên đưa, dán đến trán xem xét.

“Huyền Giám là thần khí thông thiên triệt địa. Văn tự thượng cổ có lưu, tiên khí sinh linh hồn hóa thành thần khí, thần khí phân nam nữ……” Lông mày Mạc Thiên Liêu nhảy dựng, cái thứ nhìn như huyền bí lại cực kỳ tào lao này sao lại quen mắt như vậy? Nhíu mày nhìn tiếp, dưới một mớ lý luận thừa thãi không dưới một vạn chữ bay ra một hàng chữ lớn,“Nhưng mà, những thứ kể trên đối với việc luyện chế Huyền Giám mà nói, không có gì quan trọng cả.”

Nếu là luyện khí sư khác nhìn thấy ngọc giản luyện chế thần khí này, nhìn đến chỗ này phỏng chừng muốn hộc máu, Mạc Thiên Liêu lại là thở dài một hơi, mở mắt ra liền hoảng sợ, thấy Thanh Đồng đang ngồi ở đối diện, trán tiếp xúc với y, hiếu kỳ nhìn ngọc giản.

“Thứ này thật hữu dụng sao?” Thanh Đồng nhíu mày, hiển nhiên cũng thấy được thứ gì đó bên trong ngọc giản.

Mạc Thiên Liêu cười cười, thuận thế hạ xuống một nụ hôn đôi cánh môi nhạt:“Ngọc giản này là lão khốn kiếp viết.”

“Sư phụ ngươi?” Thanh Đồng ngồi ngay ngắn, hơi hơi nhíu mày,“Nói cách khác, một ngàn năm trước, sư tôn từng tìm sư phụ ngươi luyện chế Huyền Giám.”

Mạc Thiên Liêu gật gật đầu. Núi Thái Huyền năm đó tất nhiên cũng hung hiểm giống như bây giờ, lấy trình độ trận pháp của lão khốn kiếp, toàn người toàn đuôi đi ra cũng không phải không có khả năng, tự nhiên sẽ bị Minh Yên phát hiện. Cho nên, năm đó lão khốn kiếp thổi phồng lão ở mật tàng Thái Huyền chiếm được bao nhiêu bảo vật rất có khả năng là Minh Yên cho hắn.

“Sư phụ ta tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng trên phương diện luyện khí là quỷ tài, cái gì lão cũng đều dám dùng, có chút lý luận nhìn như không đáng tin nhưng nếu thật tìm được nguyên liệu tương ứng, liền có thể luyện thành.” Mạc Thiên Liêu giơ tay lau một cái, dựa theo thủ pháp của Hỗn Độn Đại Sư tiêu trừ ấn ký trên ngọc giản, từ ngữ bên trong lập tức hiện ra.

“Nguyên liệu làm vỡ không gian cần phải dùng vuốt Bạch Hổ, vảy Thanh Long, lông Chu Tước, ba cái hợp nhất có thể làm vỡ hàng rào không gian……” Sau dó lại có thêm một đống lời thừa, chứng minh cái này có thể làm, chỉ tiếc lão không có ba thứ này.

“Vuốt Bạch Hổ……” Mạc Thiên Liêu nhìn thấy ba chữ này, tim không khỏi nhảy lên, hẳn là không thể dùng một bàn tay Thanh Đồng chứ!

“Một ngàn năm trước ta còn chưa phá xác, tự nhiên tìm không được vuốt Bạch Hổ.” Thanh Đồng ngáp một cái, vươn ra một bàn tay thon dài, bắn ra năm móng vuốt sắc nhọn, “roẹt roẹt” mài mài trên cánh tay Mạc Thiên Liêu, nhất thời xé hư ống tay áo hắn, ở trên cánh tay lưu lại rất vết cào trắng.

Mạc Thiên Liêu bị cào, hiểu ra, giống như những thứ sau đó như vảy Thanh Long, lông Chu Tước vậy, chỉ cần một chút móng tay là Bạch Hổ là được:“Quá tốt bảo bối, chúng ta có thể luyện thành Huyền Giám!” Nói xong, bắt lấy thân thể của móng vuốt kia, lập tức thu hoạch vết cào đầy mặt.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Tu sĩ giáp: Oa oa, ta nhặt được bảo điển luyện khí của Hỗn Độn Đại Sư. Điều đầu tiên: Thu thập một vạn chủng loại nguyên liệu luyện khí

Tu sĩ ất:[ thu thập ngàn năm ] hô hô, thu thập tốt

Điều thứ hai: Thu thập một viên linh hỏa thiên địa

Tu sĩ bính:[ vết thương đầy rẫy ] tìm được

Điều thứ ba: Nhưng mà làm méo gì có tác dụng, muốn luyện khí thành thì ta tự mình dạy.

Tu sĩ giáp ất bính: Phụt

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.