Nghe đâu tướng quân cùng hoàng đế ầm ĩ một trận.
Nghe đâu đêm đó tướng quân đến quần áo cũng không mặc xong, xanh mặt ra khỏi cung.
Nghe đâu đêm đó hoàng đế ở trên giường ngồi một đêm.
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết này một đôi bơi trong mật ngọt làm sao đột nhiên lại lạnh xuống.
Trong triều đình, hoàng đế chậm chạp không đến, quần thần đều âm thầm đưa ánh mắt về phía tướng quân.
Tướng quân mặt không hề cảm xúc, như là không có phát giác chúng thần đánh giá.
Mãi đến tận huynh trưởng thấp giọng hỏi hắn: “Ngươi và bệ hạ...”
“Bệ hạ nhất thời hoang đường.” Tướng quân không muốn đối mặt huynh trưởng, lui một bước sang bên cạnh lạnh giọng nói, “Bây giờ thanh tỉnh mà thôi.”
Mọi người không biết đêm đó trong tẩm cung đã xảy ra chuyện gì, tướng quân biết.
Nếu hắn đã biết người hoàng đế nhất kiến chung tình cũng không phải thật sự là hắn, vậy còn có lý do gì không buông tay?
Đêm đó tướng quân rời khỏi long sàng, quỳ một chân trên đất, xưng chính mình không xứng thu được hoàng đế chân tâm. Thỉnh bệ hạ thả xuống chấp niệm trong lòng, tìm tình yêu khác.
Trong lòng hắn khổ sở, cũng biết việc này liên quan đến khi quân, quyết không thể đem huynh trưởng liên luỵ vào.
Trên long sàng người nửa ngày không có động tĩnh, tướng quân hầu kết lăn một cái, ngẩng đầu lên ——
Dấu răng, dấu tay, dấu hôn... Những thứ này đều là tướng quân lưu lại trên người hoàng đế.
Mang theo đầy người vết tích, hoàng đế sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nhắm mắt lại: “Lăn.”
Hoàng đế cùng tướng quân ầm ĩ, toàn bộ triều đình đều không dám thở mạnh.
Tâm ưu chưa trừ, hoạ ngoại xâm đã đến.
Khải vương đóng giữ biên quan —— nhị hoàng tử điện hạ tới báo, tái ngoại Man tử xâm lấn, thỉnh triều đình điều binh trợ giúp.
Tướng quân thỉnh chỉ nguyện đi.
Hoàng đế ngón tay sít sao nắm chặt tay vịn long ỷ, khi cảm thấy được đau đớn, mới để cho âm thanh không run rẩy: “Chuẩn tấu”
Biên quan bão cát rất lớn.
Lúc này tướng quân rời kinh đã một tháng có thừa, người Man khó chơi, chạy tới đánh, đến liền chạy, đáng ghét cực kì.
Tướng quân vai trúng một mũi tên, hai má bị địch cắt qua một đao, để lại vết sẹo.
Khải vương ung dung đi vào lều trại, quan sát đệ phu mặt lạnh.
Tướng quân không phản ứng.
Bởi vì vị Nhị ca này, có chút quá bát quái.
Vừa tới biên quan, Khải vương thấy hắn, hỏi câu nói đầu tiên là: “Ngươi cùng ngốc đệ đệ, ai trên ai dưới, ai công ai thụ?”
Tướng quân mắt lạnh.
Khải vương hiểu rõ: “Xem ra, là Chiêu Lang.”
...
Tướng quân không nghĩ sai, Khải vương chính là đơn thuần đến bát quái.
Hắn hỏi: “Ngươi và tứ đệ cãi nhau?”
Tướng quân hừ một tiếng.
Khải vương thở dài: “Tứ đệ ngốc đến choáng váng, nhưng đối với ngươi là toàn tâm toàn ý.”
Nghe nói như thế, tướng quân phiền đến làm gãy một cây bút.
Phiền ngày đó chính mình trúng thúc tình hương, phiền vì giữa chừng không tiến cung nữa, phiền vì nhờ huynh trưởng thay mình đi gặp hoàng tử, càng phiền chính mình sau khi biết được mọi việc lại không dám nhìn thẳng nội tâm của mình——
Khải vương lại nói: “Năm đó tứ đệ giả bộ bệnh trốn võ khoa, chạng vạng mới biết được người tới là ngươi. Gấp đến độ giày cũng không mang liền chạy tới, nhưng vẫn là đã muộn, đến cái bóng cũng chưa thấy...”
Tướng quân ngẩn ra, đột nhiên đứng lên, thẳng tắp nhìn về phía Khải vương: “Lặp lại lần nữa!”
Khải vương đem lời vừa nói lập lại một lần, nghi hoặc hỏi: “Làm sao?”
Tướng quân trong lòng nổi lên sóng gió.
Hoàng đế hôm đó chưa thấy huynh trưởng.
Hoàng đế cũng không phải đối với huynh trưởng nhất kiến chung tình.
Hoàng đế rất sớm đã yêu thích hắn.
Vậy y vì sao nói dối nhất kiến chung tình là lúc dạy học? Chân tướng là gì?
Tướng quân căng thẳng, cầm đao ra khỏi lều trại —— hắn muốn thắng trận đấu này, tự mình đi hỏi Chiêu Lang!
Ba ngày sau.
Biên quan truyền tin chiến thắng đến triều đình.
Người Man quy hàng, Khải vương khắc phục hậu quả, tướng quân một người một ngựa hồi kinh.
Hoàng đế mấy ngày ngủ không ngon, có chút mệt mỏi, bất tri bất giác nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi. Hôn hôn trầm trầm, chỉ cảm thấy được mình bị khiêng lên ném tới giường nhỏ ở ngự thư phòng.
Hoàng đế đôi mắt mới vừa mở liền cảm thấy cái mông mát lạnh, một nguồn sức mạnh đem y đẩy ngã.
Hai mắt tướng quân đỏ đậm áp ở trên người hoàng đế, hôn mặt của y, đến miệng, đến cằm. Tướng quân đã động tình, nhưng là không nỡ chân chính tổn thương y, hô hấp loạn mang theo hơi gió ngoài quan ải: “Chiêu Lang... Chiêu Lang!”
Hoàng đế tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, chống đỡ thân thể muốn mạnh mẽ cho hắn một cái tát, nhìn thấy hai má còn chưa khỏi hẳn thương tổn liền đau lòng, ngậm lấy nước mắt cắn một cái lên xương quai xanh của tướng quân: “Làm sao, tại sao lại lăn trở lại!”