Kết thúc một ngày làm việc, Tô Cùng về nhà.
Làm ở nhà hàng không
mệt chút nào, trưởng ca rất chiếu cố Tô Cùng, để xứng với tiền được trả, Tô Cùng đành phải giành việc mà làm.
Lúc vào nhà, Lâm Phục đang mở một thùng hàng rất to.
Mấy hôm nay Lâm Phục lục tục mua cho nhà Tô Cùng rất nhiều thứ, máy nước
nóng, điều hòa, tủ lạnh, lò vi sóng, thậm chí có cả bộ vi tính công ty
bỏ.
Lấy cớ tiện đưa đồ, Lâm Phục quang minh chính đại đánh cho
mình chùm chìa khoá nhà Tô Cùng, ra vào tự nhiên, chỉ kém dọn hẳn vào ở…
Để trải đường sẵn cho tương lai dọn vào sau này, hôm đó Lâm Phục mua hai cái gối mới đặt trên đầu giường Tô Cùng đầy ám chỉ.
“Tôi, tôi ngủ một mình…” Tô Cùng đỏ mặt, nửa mong chờ nửa kháng cự, lắp bắp nhắc.
“Anh biết.” Lâm Phục cười gian, “Đồ em thường dùng dễ hỏng, cái này để dự phòng.”
Vô cùng mưu mô xảo quyệt…
Không uổng công làm tổng tài nhiều năm.
Tô Cùng đổi dép lê mới, nhỏ giọng gọi “Tôi về rồi.”
Lâm Phục dịu dàng đáp lời, cả ánh mắt cũng cười.
Rất có cảm giác vợ chồng mới cưới… Thần nghèo bé hạnh phúc chìm đắm trong tưởng tượng.
Lúc này Lâm Phục đã lấy được gói to trong thùng giấy ra, là một cục vải
nhựa xanh, anh quệt mồ hôi trán, ôm cục nhựa với máy bơm hơi vào phòng
tắm, rồi gọi vô cùng tự nhiên: “Bé cưng qua xem nè, anh mua bồn tắm
phao.”
Tim Tô Cùng lại bất khuất đập điên cuồng, từ chữ thứ ba trở đi cậu chả nghe được gì cả.
“Sau này có thể ngâm mình.” Lâm-đại-tổng-tài cong lưng bơm hơi, xăn cao tay
áo, vạt áo dính bụi trên thùng, trán rịn mồ hôi, cười khoe hàm răng
trắng, đúng chuẩn nhân dân lao động cần lao, “Cái này rẻ lắm, 420 luôn
ship, tuyệt đối không hỏng đâu.”
“Ừm.” Mắt Tô Cùng sáng choang, “Tôi muốn hỏi…”
“Đi làm mệt không?” Lâm Phục cố ý đổi đề tài, thích thú thưởng thức vẻ sốt ruột lẫn xấu hổ của Tô Cùng.
“Không mệt.” Tô Cùng lắc đầu, ngập ngừng, “Vừa rồi anh…”
“Bơm xong rồi.” Tổng tài phúc hắc lại đánh trống lảng, “Anh cho nước nóng vào thử xem sao.”
Tô Cùng vốn cũng không nóng vội đến thế, nhưng bị Lâm Phục ngắt ngang hai
lần giờ trong lòng ngứa ngáy như mèo quào, thế là thần nghèo bé không
chờ nổi chạy lẹp chẹp tới trước mặt Lâm Phục, ngồi xuống, nhìn ngang vào mắt Lâm Phục, hít sâu bảo: “Vừa rồi anh gọi tôi…”
“Không rỉ nước, cũng không biến dạng.” Lâm Phục búng tay cái chóc, hưng phấn bảo: “Em đi lấy đồ ngủ vào đây, lát nữa tắm bồn.”
Tô Cùng u uất, “Anh cố ý…”
Lâm Phục ngây thơ, “Hả?”
Tô Cùng nheo mắt nhìn anh.
Sau vài giây im lặng, Lâm Phục không nhịn được, cười thành tiếng, chất
giọng trầm thấp vang vọng trong bốn bức tường nhà tắm chật hẹp, ý cười
càng lúc càng rõ.
Tô Cùng hờn dỗi nhìn anh: …
Lâm Phục cũng rũ mắt nhìn cậu, màu mắt đen như sâu thêm, đôi môi cong cong hé mở, nhẹ giọng gọi: “Bé cưng.”
Máu nóng xông não, Tô Cùng ngất ngư để hai chữ ấy tua đi tua lại trong đầu mình.
“Gọi em như thế được không?” Lâm Phục tiến sát, mũi anh gần như chạm vào mũi Tô Cùng, ánh mắt sâu sắc mà nghiêm túc, “Hay gọi là bé con đáng yêu?”
“Sao cũng được…” Tô Cùng ngồi chồm hổm xấu hổ cúi đầu, vùi khuôn mặt hồng như cánh hoa đào vào đầu gối, không sao kéo lên được.
Hình như hơi trêu hơi nặng tay… Lâm Phục lẳng lặng thu quân.
Kế hoạch “thuận thế hôn luôn” tuyên bố sẩy thai.
Đổ nước nóng đầy bồn tắm phao, dưới sự chào mời nhiệt tình của Lâm Phục, Tô Cùng đóng cửa tức tốc cởi đồ vào bồn nằm.
Cậu cởi siêu nhanh, chưa tới mười giây là xong.
Cho nên vào giây thứ mười một Lâm Phục đẩy cửa vào, Tô Cùng đã nằm ngay
ngắn trong bồn, nghe tiếng mở cửa lập tức co hai chân lên rút thành một
cục, bộ phận quan trọng bị cánh tay với chân che hết cả.
Sếp Lâm mưu đồ bất chính rất thất vọng: …
“Có việc gì sao?” Tô Cùng mất tự nhiên cuộn tròn trong bồn.
Đôi mắt đói khát của Lâm Phục quét qua quét lại trên cánh tay và chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài của Tô Cùng, cuối cùng dừng trên xương quai xanh
xinh đẹp và bờ ngực ẩn ẩn hiện hiện, lắc lắc chiếc bình nhỏ trong tay,
“Anh vào đưa muối tắm cho em, em thử xem.”
“Ừm.” Nở nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng yêu, Tô Cùng đưa một tay lên cầm lấy.
Lâm Phục bình tĩnh nhón chân nhìn xuống.
Tô Cùng không lấy muối nữa, mặt đỏ bừng rút tay lại che chỗ quan trọng, hàng mi dày thấm nước, trông càng ngây ngô.
Lâm Phục vui lắm, không trêu cậu nữa, mở nắp bình đổ muối tắm vào bồn, ngồi xuống ngang tầm mắt Tô Cùng, dịu giọng hỏi: “Ngâm bồn dễ chịu không?”