Tô Cùng bĩu môi, nghiêm mặt trả lời: “Nó không có thành tinh, là anh ấy.”
“Vậy là tại gió thổi rồi.” Lâm Phục mặt dày vỗ vỗ sườn trước, “Ngoan, không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Cùng đứng yên tại chỗ, không yên tâm hỏi lại: “Vừa rồi anh có thấy gì không?”
“Cái gì?” Lâm Phục bình thản lắc đầu, vô cùng thành khẩn: “Anh không thấy gì hết.”
Thần nghèo ngây thơ tin anh, thở phào, ngồi lên sườn xe.
Lâm Phục quay xe đạp về nhà, được một lúc đột nhiên hạ thấp người kề môi
sát vào tai Tô Cùng, cười khẽ hỏi: “Bé cưng muốn về nhà thử giường mới
với anh phải không?”
“Ơ… Không phải… Là…” Thần nghèo bé đáng
thương bị chọc ghẹo choáng váng, ngồi trên sườn xe không trốn đi đâu
được, hơn nữa cánh tay vòng quanh người cậu còn co chặt thêm, Tô Cùng đỏ mặt lắc đầu liên tục, lắp bắp mãi muốn giải thích mà chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh.
Lâm Phục thấy cậu như thế sợ cậu sốt ruột, vội
đạp nhanh về nhà, vỗ vỗ đầu Tô Cùng, nói bằng giọng nhẹ nhàng như chẳng
có gì xảy ra: “Đến nhà rồi, chắc Tiểu Trương đang chờ trước cửa.”
“Vậy em lên mở cửa cho anh ấy trước.” Tô Cùng nhảy xuống xe rồi chạy trối chết lên lầu không một lần quay đầu.
Lâm Phục cười khóa xe, mang tâm trạng siêu tốt lên cầu thang.
Lúc Lâm Phục đến nhà thì giường đã được chuyển vào trong, hai nhân viên cửa hàng đang ráp.
Tiểu Trương đứng giám sát chặt chẽ: …
A, quả nhiên cái giường cũ bị.làm.sụp.
Sức hông của sếp Lâm nhà chúng ta thiệt phi phàm.
Tô Cùng ngồi một mình trên ghế kê ở góc nhà, hai chân gác trên thanh
ngang, để hộp bánh thiếc trên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn hai nhân công lắp
giường.
“Cho anh mượn xem chút đi.” Lâm Phục đi qua cầm lấy hộp
từ tay Tô Cùng, đưa ngón tay cẩn thận lùa xem mấy thứ bên trong. Tối qua quá bàng hoàng nên chưa kịp nhìn kĩ, trong hộp là mấy thứ đồ chơi Lâm
Phục không thích rồi bỏ đi khi dọn nhà, nhưng bây giờ nhớ lại đã không
còn là thích hay không thích nữa, mà tất cả đều là kỉ niệm thời thơ ấu.
Lâm Phục cầm thanh kiếm đồ chơi lên ước lượng thử, đáy mắt lóe sáng.
“Trước đây em cứ hay theo anh, mấy thứ này em nhặt được trong túi rác, tại anh không cần nữa…” Tô Cùng cuộn nắm tay, thấp thỏm nói: “Anh không giận em chứ?”
“Đương nhiên không.” Lâm Phục vén tóc Tô Cùng, hôn lên
trán cậu, dịu dàng nói, “Thật ra em đã biết anh lâu lắm rồi đúng không?
Kể cho anh nghe đi.”
“Lần đầu tiên em gặp anh…” Tô Cùng ngước mắt nhìn ra cửa sổ, ánh nắng bóng mây phản chiếu trong mắt cậu, khóe môi
luôn nhếch cao cười rạng rỡ, “Lúc đó anh mới năm tuổi.”
Địa điểm ở một công viên.
Thời gian là hai mươi hai năm trước.
Thần nghèo bé lần đầu tiên hạ phạm ngồi trên ghế đá công viên, tò mò nhìn quanh, thấy mọi thứ dưới trần đều mới lạ.
Mỗi lần có người đi ngang, Tô Cùng sẽ nghiêm mặt lại, ngồi thẳng lưng ngay
ngắn, người ta vừa đi mất là cậu tiếp tục hiếu kì nhìn đông nhìn tây.
Trong bồn cát cách Tô Cùng không xa có một cậu nhóc mặc quần yếm, đang cầm thùng với xẻng nhựa nghịch cát.
Bé con rất rất đáng yêu, mắt to tròn xoe, lông mi dài như cánh quạt, mũi
miệng nhỏ nhắn nhưng rất đẹp, không nhìn quần áo cứ nghĩ là bé gái. Ba
mẹ cậu bé ngồi trên ghế đá bên kia ngắm cậu chơi.
Cậu nhóc này chính là mục tiêu nhiêm vụ mà Tô Cùng hạ phàm, phiên bản nhi đồng của Lâm Phục, gọi tắt Lâm Tiểu Phục.
Tô Cùng chống cằm nhìn Lâm Tiểu Phục, mắt hơi mờ mịt.
Khiến cậu bé này bần cùng khốn khó cả đời có ý nghĩa gì chứ… Thần nghèo bé trăn trở suy tư.
Không biết có phải do Tô Cùng nhìn chăm chú quá không, Lâm Tiểu Phục cũng nhìn sang phía này mãi.
Nhìn một lúc, Lâm Tiểu Phục lon ton chạy qua, quần yếm và áo sơ mi trắng thắt nơ bướm đen dính đầy cát.
“A?” Tô Cùng tròn mắt nhìn Lâm Tiểu Phục chạy qua.
Lâm Tiểu Phục chống tay lên ghế đá, thoăn thoắt leo lên ngồi cạnh Tô Cùng, lanh lảnh chào: “Chào chú.”
Tô Cùng xị mặt xoa xoa khuôn mặt chỉ đầu hai mươi của mình, sửa sai: “Gọi là anh.”
Lâm Phục đảo mắt, nghe lời: “Anh trai nhỏ.”
Tô Cùng cười, “Ngoan quá.”
Lâm Tiểu Phục mở túi xách gấu con đeo chéo trên vai, bên trong có hai que
kẹo với một bình nước, Lâm Tiểu Phục lấy kẹo que ra đưa Tô Cùng một cây, tự cầm một cây, mắt sáng lấp lánh: “Anh trai nhỏ ăn kẹp.”
“Ơ, không cần đâu, em ăn đi.” Tô Cùng bối rối xua tay, cậu chưa từng ăn đồ của trần gian.
“Đừng khách sáo.” Lâm Tiểu Phục ép Tô Cùng cầm kẹo, cười hì hì, để lộ một cái răng cửa, bi bô nói: “Anh trai nhỏ đẹp quá đi.”
“… Cảm ơn…” Tô Cùng nhận kẹo, xé vỏ cho vào miệng, “Ngọt quá.”
Người ta mời mình ăn kẹp, mình lại sắp hại người ta phá sản… Thần nghèo bé ngậm kẹo ray rứt nghĩ.
Lâm Tiểu Phục nhìn Tô Cùng không chớp mắt một lúc rồi đột nhiên ngậm kẹo
nhảy xuống ghế, một tay đặt trên đầu gối Tô Cùng, một tay chống hông,
chân phải đứng thẳng, chân trái vòng qua chân phải, chống mũi chân xuống đất, cảm thấy mình rất đẹp trai, chớp mắt nói với Tô Cùng: “Anh trai
nhỏ, khi nào em lớn mình cưới nhau nha?”
Tô Cùng giật mình, trong lòng nghĩ sau này thằng bé lớn lên chắc chắn khó lường, bối rối lắc
đầu, “Không được không được.” Lâm Tiểu Phục ủ rũ quay đi, ngồi trong bồn cát tự chơi một mình.
Tô Cùng áy náy nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, đang nghĩ đến lúc phải đi rồi thì Lâm Tiểu Phục đột nhiên bưng thứ gì
đó bước nhanh lại chỗ Tô Cùng.
“Anh trai nhỏ, đưa tay.” Lâm Tiểu Phục thần bí bảo.
Tô Cùng ngơ ngác xòe tay ra.
Lâm Tiểu Phục thả gì đó vào lòng bàn tay Tô Cùng, là cái khuôn màu hồng
phấn, hình trái tim, Lâm Tiểu Phục nhấn nhấn lên rồi gỡ nhanh khuôn ra,
để lại hình trái tim bằng cát trên tay Tô Cùng, cát ẩm nên giữ nguyên
hình không rã ra.
“Cái này…” Tô Cùng ngẩn người.
“Tín vật đính ước.” Lâm Tiểu Phục cười xán lạn, khoe hàm răng sún.
Tô Cùng a khẽ một tiếng rồi không biết nói gì nữa.
“Cát không dính nên phải thêm chút nước tiểu.” Lâm Tiểu Phục nặng nề nói.
Tay Tô Cùng run run.
“Đùa anh thôi!” Lâm Tiểu Phục cười ha ha, lấy bình nước rỗng trong túi xách
con gấu ra lắc lắc, “Em đổ nước vào, anh trai nhỏ sao anh đáng yêu quá
vậy?”
Tô Cùng: …
Đường đường thần linh một cõi đã bị thằng nhóc con năm tuổi sún răng lừa như vậy đó.