Chuyên gia diệt chuột tiến hành công tác diệt trừ tẩy trùng suốt đêm,
không có gì ngoài dự đoán xảy ra thì sau này các loại côn trùng có hại
sẽ tuyệt tích khỏi chỗ này. Sau hôm đó, Lâm Phục còn dành hẳn hai ngày
để dọn dẹp lại nhà của Tô Cùng, bổ sung đầy đủ những thứ còn thiếu.
Tường dán giấy đơn giản tao nhã, đổi rèm cửa, trải thảm… Tuy đều là đồ
rẻ nhưng bỏ công sắp xếp nên căn hộ nhỏ vốn đơn sơ trông vừa ấm áp vừa
dễ chịu.
Những ngày chung sống của hai người chính thức bắt đầu.
Lâm Phục chưa từng ngại công khai quan hệ của mình và Tô Cùng trước mặt
người khác, hai người ngọt ngào vô cùng, người khác còn đỡ, Tiểu Trương
thân là trợ lý thân cận ngày nào cũng bị ép nuốt trọng mấy ký đồ ăn cho
chó, bị ngược tới không làm nổi nữa.
Giờ nghỉ trưa, trong văn
phòng tổng giám đốc, trước mặt Lâm Phục và Tô Cùng chất cả loạt đồ ăn bỏ hộp, cả căn phòng thơm nức, hiển nhiên hai vị đang ăn trưa.
Lâm Phục gắp miếng tôm bọc phô mai âu yếm bảo: “Bé cưng, a…”
Tô Cùng ngoan ngoãn há miệng chờ đút, “A…”
Lâm Phục đút tôm cho cậu, ánh mắt dịu dàng đến chảy nước, “Ăn nhiều một chút, buổi sáng vất vả rồi.”
“Nhưng em chỉ ngồi chơi cạnh anh thôi mà, đâu có làm gì…” Tô Cùng nói nhỏ, nắm ngón tay Lâm Phục.
“Sao lại bảo là không làm gì được?” Lâm Phục cưng yêu véo mũi cậu, “Em là linh vật của anh.”
Dùng thần nghèo là linh vật, công ty của Lâm Phục nhất định là chốn độc nhất vô nhị trên thé giới…
Tô Cùng mím môi, cười ngọt ngào với Lâm Phục, hai mắt sáng long lanh như nước.
Lâm Phục cũng mỉm cười đáp lại, “Anh yêu em lắm.”
Tô Cùng nhẹ giọng trả lời: “Em cũng vậy.”
Cửa văn phòng chỉ khép hờ, Tiểu Trương ôm giấy tờ đứng ngoài cửa suýt chút cắm đầu xuống đất: …
Chết tiệt, mình bắt đầu khao khát yêu thương rồi.
Lâm Phục liếc thấy Tiểu Trương đang khó xử đứng ngoài cửa, khuôn mặt mới
giây trước còn tình nồng ý đượm thoắt cái nghiêm lại, “Có chuyện gì?”
Tiểu Trương thở phào, “Sếp Lâm, đây là hồ sơ dùng cho cuộc họp chiều nay.”
Lâm Phục tỏa mùi tinh anh, “Ok, mang qua đây cho tôi xem.”
Tiểu Trương lẳng lặng để giấy tờ xuống, bước nhanh ra ngoài.
Lâm Phục lật xem soạt soạt, áy náy nói: “Cục cưng, chiều nay anh phải họp,
nhưng ngày mai có thể rảnh cả ngày, anh dẫn em đến trại ngựa chơi nha?”
“Được.” Tô Cùng cười cong cả mắt.
Vì Tô Cùng đang chịu gấp nhiều lần số nghèo lẽ ra sẽ ứng vào Lâm Phục, cho nên trước khi Lâm Phục sống hết tuổi thọ kiếp này, Tô Cùng vẫn sẽ bị
thần lực ảnh hưởng.
Vì chuyện này, để thần nghèo bé xinh nhà mình ngày nào cũng được vui vẻ, Lâm Phục vắt óc khai phá đủ loại hoạt động
vui chơi Tô Cùng có thể tham gia, chẳng hạn như cưỡi ngựa, đi bơi, triển lãm tranh, biểu diễn ca nhạc, quần vợt, câu cá… Ngoài ra, Lâm Phục lo
lắng sợ hôm nào đó nhà lại có chuột dùng “anh không có nhà em sẽ cô đơn” làm lý do mua cho Tô Cùng con mèo Ragdoll siêu xinh đẹp, tuy là con mèo được đặt tên Bé Phú Quý này kén ăn kinh hoàng, căn bản không biết bắt
chuột, nhưng tâm hồn sếp Lâm cũng được an ủi phần nào…
Lâm Phục
cúi đầu đọc văn kiện một lúc rồi tựa ra ghế vươn vai, bỗng anh ngồi
thẳng lên, đá mắt với Tô Cùng, giọng sặc mùi âm mưu: “Bé cưng, anh vất
vả cả buổi sáng, chiều còn phải họp, vất vả lắm.”
“Ừm… Anh vất vả quá.” Tô Cùng gật đầu.
“Cho nên…” Lâm Phục cúi người xuống, hôn nhanh lên môi Tô Phục, “Em có nên chiêu đãi ông xã một chút không?”
Tô Cùng xấu hổ cúi đầu, đứng lên khỏi chiếc ghế nhựa, nhón chân chạy ra
khóa cửa, khóa xong ngoan ngoãn đứng cạnh Lâm Phục, “Ở đâu…”
Lâm Phục đứng lên, vỗ vỗ ghế giám đốc của mình, “Ở đây.”
Ghế tựa da thật loại cao cấp, lưng ghế có chức năng mát xa, có thể thả thẳng ra… Ghế này, cũng hơi đắt.
Nhưng sếp Lâm đang sôi sục sắc dục hoàn toàn không rảnh nghĩ tới mấy chuyện
đó, đầu anh bây giờ toàn là bé ngoan Tô Cùng khỏa thân nằm trên ghế, hai cẳng chân trắng trẻo nhỏ nhắn gác trên tay ghế, cảnh đẹp bên dưới lộ rõ trước mắt, rõ ràng đã bị ăn hiếp đến nước mắt lưng tròng nhưng lại sợ
người bên ngoài nghe thấy mà không dám lên tiếng, chỉ biết đỏ mặt cắn
môi chịu đựng…
“Cởi quần ra, bé cưng.” Lâm Phục nóng bừng cả người, giật cà vạt, cổ họng nuốt ừng ực, hai mắt nóng bỏng, “Rồi tự nằm lên đi.”
Tô Cùng ngoan ngoãn nằm lên theo lời Lâm Phục, để sếp Lâm muốn gì làm nấy một hồi.
Làm xong, Tô Cùng thẹn thùng mặc đồ tử tế, vuốt vuốt tóc, về nhà cho Bé Phú Quý ăn đồ hộp.
Bé Phú Quý ăn giỏi lắm, trông màu mỡ vô cùng, không hề làm mất mặt cái tên Phú Quý…
Phim heo trong đầu thành hiện thực hoàn mỹ, Lâm Phục no nê hôn gió với bóng
lưng của Tô cùng rồi tươi roi rói ngồi xuống ghế, ngả lưng…
Có
tiếng rắc rắc, chiếc ghế giám đốc bị thần nghèo nằm gần một tiếng lão
hòa bằng tốc độ ma kinh quỷ khiếp, thời khắc này nó đã đi đến tận cùng
sinh mệnh, cả phần lưng dựa gãy ngang, ngã ngửa ra sau cùng sếp Lâm tội
nghiệp…
Ầm!!!
“A…!”
Hết