Trích từ “Tiểu trợ lý”, sếp Lâm đạp xe chở vợ đi lên khu du lịch suối
nước nóng trên núi, nhân viên công ty đã có mặt đầy đủ từ kiếp nào, giờ
hai vị mới hì hục đạp tới. (Trương Cẩn Ngôn là trợ lý Trương, Trương Dư
Xuyên chính là sếp Trương chủ nhà hàng)
Chiều, sếp Lâm và phu nhân đến khu du lịch suối nước nóng.
Khi hai người đến, Trương Cẩn Ngôn với các đồng nghiệp đã tắm một chập ăn một bữa no.
Trương Cẩn Ngôn cầm thẻ phòng của Lâm Phục, cùng giám đốc phu nhân áy náy ra
mặt dìu sếp Lâm đạp xe đến xụi chân vào phòng tổng thống VIP chí tôn.
Chậc, sếp nhà mình vì chơi tình-đầu-play mà liều mạng luôn.
…
Trương Dư Xuyên ngước lên nhìn Lâm Phục trong phòng, khuôn mặt anh tuấn lạnh
lùng không cảm xúc, đứng cạnh Trương Cẩn Ngôn cứ như hai cái núi băng
một cao một thấp.
“Cậu xây cái chỗ quỷ này xa vậy làm gì hả?” Lâm Phục tu ừng ực hết nửa chai tăng lực, xem như sống lại, cười chào hỏi,
vỗ vỗ lên vai Trương Dư Xuyên.
Trương Dư Xuyên bình thản nói: “Để cậu đạp xa một chút.”
Lâm Phục: …
Trương Cẩn Ngôn: …
Trích từ “Tiểu trợ lý”, sếp Lâm và phu nhân ngược FA.
Ba phút trước có một đồng nghiệp phòng tiêu thụ chụp lén tấm ảnh Lâm Phục
và Tô Cùng tay nắm tay cho chim ăn post vào hội, Lâm Phục anh tuấn hào
hoa, Tô Cùng ngây thơ đáng yêu. Tô Cùng xòe tay cho chim ăn, cặp mắt to
hưng phấn sáng lấp lánh, Lâm Phục dịu dàng nhìn cậu, khép mắt cười, vén
tóc lại cho cậu.
Hai vị tỏ rõ muốn chọc mù mắt toàn công ty.
Trích từ “Tiểu trợ lý”, lúc đi chơi về.
Lúc Trương Dư Xuyên đi ngang chiếc sườn ngang của Lâm Phục còn nghiêm mặt
như đang nói chuyện làm ăn: “Đồ đạc đắt tiền bị hỏng trong phòng tôi đã
ghi vào hóa đơn của cậu hết rồi.”
“Phắc, cậu keo kiệt vừa thôi chứ?” Sếp Lâm phẫn nộ kéo chuông xe kêu reng reng, “Có cái giường thôi mà?”
Trương Dư Xuyên liếc anh, lạnh lẽo nói: “Cả căn phòng gần như thành đống gạch vụn rồi.”
Mặt Tô Cùng đỏ phừng, xấu hổ nhìn nhìn Trương Dư Xuyên, “Xin lỗi…”
“Không sao đâu cục cưng.” Lâm Phục xoa mặt cậu, dịu giọng bảo: “Mấy hôm nay chơi vui đúng không? Đáng mà.”
Trương Dư Xuyên cất tiếng cười lạnh ngắt độc quyền: “Ha ha.”
Trích từ “Tiểu trợ lý”, sếp Trương đến đòi sếp Lâm nhượng Tiểu Trương lại cho mình, còn đòi giao người trong 3 ngày, sếp Lâm đang cố giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Ba ngày không được?” Trương Dư Xuyên hỏi.
“Không được.” Lâm Phục khoanh tay, dự định giữ gìn tôn nghiêm của tổng tài bá đạo.
Trợ lý không phải cậu muốn bắt là bắt được đâu.
Trương Dư Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, nhìn về phía Tô Cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi
trên ghế không nói tiếng nào, âm u kể: “Lâm Phục, hồi năm hai trung học, có lần cậu ăn bậy bị Tào Tháo rượt, trong tiết toán…”
Lâm Phục đen mặt, “Cậu câm ngay.”
Trương Dư Xuyên móc điện thoại ra, nhanh tay vuốt vuốt vài cái, nói: “Năm ba
học quân sự, tóc cậu dài đến cổ không chịu cắt, bị huấn luyện cạo trọc,
tôi còn giữ ảnh đây…”
Lâm Phục đập bàn cái rầm, “Trọc con khỉ, rõ ràng còn dài 2 mm!”
“Cậu Tô muốn xem không?” Trương Dư Xuyên bình thản chĩa điện thoại về phía Tô Cùng.
Tô Cùng cười thẹn thùng, “Tôi cảm thấy anh ấy như vậy cũng rất đẹp trai.”
Mặt Lâm Phục đỏ bừng, đứng lên giật điện thoại của Trương Dư Xuyên, căm phẫn nói: “Ba ngày thì ba ngày.”
Trích từ “Tiểu trợ lý”, Tiểu Trương tới nhà sếp Trương thăm mèo, gặp con mèo
Phú Quý nhà sếp Lâm ở đó, sẵn nhắc chuyện sếp Lâm với phu nhân.Trương Dư Xuyên bổ sung một câu khó hiểu thâm ý: “Cậu ta dẫn cậu Tô đi du lịch bụi bằng xe đạp trên Tây Tạng.”
Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, suýt chút cười thành tiếng: …
Sếp Lâm ngài mắc nợ chiếc xe đạp hay sao vậy sếp Lâm!?
Rồi ngay lập tức cậu nhớ đến bộ ảnh rất nổi tiếng trên mạng: Thay đổi không thể tin được của trai xinh gái đẹp sau chuyến du lịch xe đạp lên cao
nguyên Tây Tạng.
Nghĩ tới dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn không chịu nổi gió to của Tô Cùng, Trương Cẩn Ngôn không khỏi toát mồ hôi thay cậu:…
Trích từ “Tiểu phượng hoàng”, công thụ trong truyện này là thần thú, chim sẻ
tinh công Liên Phong với phượng hoàng thụ Sao Chổi Nhỏ, lần đầu gặp nhau nhờ cùng đến ăn gạo ở bệ cửa sổ nhà Tô Cùng, đoạn này cả hai con về
thăm chốn cũ.
Bệ cửa sổ quen thuộc ấy vẫn bày một hàng bình không đựng thóc lúa, cửa sổ mở, không kéo rèm, nhìn qua màn lụa mỏng có thể
thấy được cảnh tượng bên trong, bây giờ trong nhà trông khác hẳn cảnh
bốn bức tường rách ngày trước, tuy đồ đạc không thể nói là xa hoa nhưng
rất ấm áp dễ chịu, người chủ mấy năm trước vẫn còn đó, vẫn là cậu thiếu
niên xinh đẹp dịu dàng, dung mạo gần như không thay đổi, đang nằm trên
giường đọc sách.
Sao Chổi Nhỏ thì thầm với Liên Phong: “Chíp chíp.” Thật ra cậu ấy là thần tiên đó, thần nghèo.
Liên Phong gật đầu: “…”
Thật ra mấy năm nay tu vi tiến bộ, anh có thể thấy được tiên khí lượn lờ quanh người cậu ấy rồi.
Tô Cùng lật sách, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Một con phượng hoàng với một con chim sẻ tinh đang đậu trên cửa sổ tò mò nhìn mình.
Tô Cùng cười ôn hòa với chúng nó, đôi mắt sáng trong hấp háy ý cười như sóng gợn, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Không lâu sau, Lâm Phục đi làm về.
Vì không thể ở nhà to, nên hai người vẫn ở trong căn hộ cũ, nhưng đã tân trang lại, sống rất thoải mái.
“Anh về rồi.” Tô Cùng bỏ sách xuống, đi qua ôm chầm lấy anh, rồi ra kéo màn cửa sổ.
Sao Chổi Nhỏ rất thân thiện: “Chíp, chíp.” Cậu còn nhớ tớ không, tôi tên Sao Chổi Nhỏ.
Liên Phong: …
“Đương nhiên là nhớ, lâu rồi cậu không đến.” Tô Cùng cười xoa đầu nó, rồi ngẩng mặt lên huýt sáo.
Tiếng vừa dứt thì một chấm sáng xuất hiện cuối chân trời.
Chấm sáng tức tốc bay tới gần Tô Cùng, càng lúc càng chói mắt, như mặt trời
nhỏ giáng trần, hiển nhiên cũng là loài chim lửa cháy khắp người.
Sao Chổi Nhỏ phản ứng như siêu mẫu quốc tế gặp ngôi sao Hollywood, chớp mắt đã vào thế khoe dáng đọ sắc, khinh thường “Chíp chíp”. Hừ, quạ ba chân.
Hình tượng lửa cháy quanh thân của quạ ba chân khá giống phượng hoàng, nhưng hình thể to lớn oai phong hơi phượng hoàng một chút, không thon dài tao nhã như phượng hoàng, lửa của phượng hoàng thuộc dạng rực rỡ, màu sắc
phong phú, quạ ba chân thì chỉ thuần một màu vàng, tuy đơn giản nhưng độ chói mắt thì hơn hẳn, ai cũng có vẻ đẹp riêng, luôn khó phân cao thấp
trong “Bảng xếp hạng nhan sắc” của giới thần điểu.
Tô Cùng vẫy tay với quạ ba chân, “Bên này.”
Quạ ba chân bay vọt vào nhà, vững vàng đáp xuống.
“Đói rồi đúng không, ăn cơm đi.” Tô Cùng lấy thịt bò cắt sẵn trong ngăn đá
tủ lạnh ra đút cho quạ ba chân, nó ăn rất hăng say, Tô Cùng đưa đĩa thịt cho Lâm Phục bảo: “Anh cũng đút nó đi, bồi đắp tình cảm với nó.”
Lâm Phục nhận lấy, cầm thịt đút nó, vừa đút vừa mơ đến tương lai tươi sáng, “Ăn nhiều một chút, lớn rồi phải ngoan ngoãn cho bọn tôi cưỡi, biết
chưa?”
Quạ ba chân rất hào phóng: “Chíp!” Đương nhiên!
Lâm Phục ngơ ngác hỏi Tô Cùng: “Nó nói gì vậy?”
Tô Cùng phiên dịch: “Nó nói đương nhiên.”
Lâm Phục cảm động nước mắt đầm đìa, “Cuối cùng cũng thoát được kiếp đạp xe rồi…”
Tô Cùng mím môi cười, nhân lúc Lâm Phục tập trung cho chim ăn, nhón lên hôn chụt lên má anh một cái thật nhanh.