Tôi còn nhớ rất lâu rất lâu trước đây có một giấc mơ, trong mơ là một cô gái khí khái hào hùng trừ gian diệt bạo tên có cái tên đậm chất giang hồ là Tư Đồ, mãi cho đến khi cô gặp được một nam yêu khôi ngô tuấn tú.
Nam yêu ở bên cạnh cô ba tháng, đây là thời gian dài nhất mà một con yêu quái như hắn có thể tồn tại trên thế gian mà không nhờ vào việc ăn hồn phách.
Cuối cùng vì hắn yếu sức mà chết dưới lá bùa của người nhà cô, cô đau đớn khóc thương rồi đem tay hắn đặt lên ngực mình.
“Ta đem trái tim ta cho huynh đó.” Cô cứ khóc cứ khóc mãi, nước mắt rơi trên gương mặt xanh xao tuấn tú của chàng trai, “Ta đem trái tim ta cho huynh đó. Nguyện vọng của ta là muốn huynh tiếp tục sống.”
“Huynh không ăn hồn phách của ta, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, ta đem trái tim ta cho huynh, sau này huynh hãy sưởi ấm cho ta.”