Thản Nhiên

Chương 74: Chương 74: Anh hối hận rồi




Edit+beta: LQNN203

Sáng hôm sau, Đường Miểu và Hạ Khiếu đi đến danh lam thắng cảnh mà họ đã định ngày hôm qua. Sau khi tham quan các danh lam thắng cảnh, trước bữa trưa, Đường Miểu và Hạ Khiếu đến khách sạn mà Tề Viễn đã đề cập hôm qua.

Xe dừng ở bãi đậu xe ngầm, Hạ Khiếu xuống xe, Đường Miểu cũng xuống xe ngồi vào ghế lái. Trước khi chia tay, Hạ Khiếu cúi đầu hôn Đường Miểu, Đường Miểu ôm cổ anh, hôn anh một lúc ở bãi đậu xe.

Cuối cùng, Hạ Khiếu rời khỏi bãi đậu xe, Đường Miểu nhìn anh đi lên thang máy. Sau khi cửa thang máy đóng lại, Đường Miểu mới thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Khiếu, mở cửa bước lên xe.

Sau khi tiễn Hạ Khiếu, Đường Miểu lái xe trở về nhà Tây.

Trong ngôi nhà Tây, lão phu nhân đã đợi cô ở nhà. Đường Miểu vừa về, hai người liền cười nói đi tới nhà ăn. Bữa trưa chỉ có hai người họ, nhưng vẫn được chuẩn bị chu đáo.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Miểu cùng bà cụ tỉa hoa trong vườn một lát, còn rửa sạch một ít cánh hoa để pha trà thơm.

Cả hai đều khá thích thú với việc pha trà thơm. Sở thích chung khiến Đường Miểu và bà cụ ở bên nhau không cảm thấy gò bó, ngược lại, bà cụ sẽ nói cho cô biết một số kỹ thuật pha trà thơm khác, Đường Miểu sẽ nói cho bà biết một số công thức trà thơm mới mà cô học được trên mạng.

Dù mới quen nhau ba ngày, và dù khoảng cách tuổi tác cách nhau hàng chục tuổi nhưng vì có chung sở thích nên cả hai cảm thấy như tri kỷ.

Lão phu nhân cùng Đường Miểu nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn bỏ qua thời gian ngủ trưa, sau khi chú Chu nhắc nhở bà cụ, Đường Miểu cũng cảm thấy bà nên nghỉ ngơi, lúc này bà cụ có chút không muốn trở về phòng.

“Lão phu nhân bình thường chợp mắt hơn một tiếng, tối hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay có thể ngủ thêm một chút.” Sau khi đưa bà cụ về phòng, chú Chu đi xuống lầu, nói với Đường Miểu một câu như vậy.

Nghe chú Chu nói xong, Đường Miểu cười chào hỏi.

“Cô có muốn nghỉ ngơi không?” Chú Chu hỏi Đường Miểu.

Chú Chu hỏi xong, Đường Miểu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã hơn một giờ chiều. Cô không thích hợp ngủ trưa lắm, ngủ lâu sẽ rất khó tỉnh, ngủ đến bốn năm giờ chiều, có thể sẽ làm chậm thời gian đón Hạ Khiếu.

“Không đâu ạ.” Đường Miểu nói với chú Chu, nói xong Đường Miểu cười nói: “Trong nhà có sách không ạ? Cháu ra vườn hoa đọc sách một chút.”

“Có, đều ở thư phòng.” Chú Chu nghe Đường Miểu nói xong, cười cười nói: “Tôi dẫn cô đi.”

“Cảm ơn chú Chu.” Đường Miểu nói cảm ơn.

Sau khi cô cảm ơn xong, chú Chu cười nói: “Sao lại khách sáo thế?” Nói xong, hai người cùng nhau đi vào thư phòng.

...

Thư phòng ở gác mái tầng 4.

Nói là thư phòng nhưng nó giống một Tàng Thư Các thì đúng hơn. Có những giá sách xếp chồng lên nhau bên trong, thậm chí còn có cảm giác như một thư viện nhỏ. Lão phu nhân từng được coi là nửa học giả, vốn dĩ chuyên ngành này sách học thuật rất nhiều, bà cũng thích sưu tầm. Một số cuốn sách đã được xuất bản trước đây và sẽ không được xuất bản lại bây giờ đều nằm trong thư phòng.

Đường Miểu trong thư phòng lấy ra hai quyển sách. Chọn xong, Đường Miểu và chú Chu cùng nhau xuống lầu, chú Chu đi làm việc, Đường Miểu cầm sách đi đến vườn hoa sau nhà Tây.

Sau khi đến Nam Thành vài ngày, thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Không khí có mùa thu, dù là vào một buổi trưa nắng, ánh nắng không gay gắt mà trong veo, sảng khoái.

Sau vườn có bàn ghế, dù che nắng, thường ngày lão phu nhân thích ở đây ngắm hoa đọc sách, uống trà chiều. Hôm nay lão phu nhân không có ở đây, Đường Miểu ngồi xuống chiếc ghế mây dưới tán dù, cầm một cuốn sách lên đọc.

Buổi chiều mùa thu ấm áp và lười biếng. Đường Miểu dựa vào trên ghế mây, đọc một hồi liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Chữ trên cuốn sách trong tay có chút gấp đôi, Đường Miểu ngẩn người nhìn. Trải qua một hồi như vậy, Đường Miểu tỉnh táo lại một chút. Sau đó, cô đặt cuốn sách xuống và đứng dậy ra khỏi vườn, chuẩn bị pha một tách cà phê.

Đường Miểu đứng dậy khỏi chiếc ghế mây trong hoa viên, sau khi đứng dậy đi tới cửa thông nhau giữa nhà Tây và hoa viên. Cô giơ tay vặn nắm đấm cửa, từ hoa viên đi vào nhà Tây, khi cô vào nhà Tây, cửa trước của nhà Tây cũng bị mở ra, có người xuyên qua cửa đi vào.

Đường Miểu đi vào nhà Tây, bởi vì bên ngoài có tiếng mở cửa theo bản năng mà ngẩng đầu lên. Cô còn tưởng rằng là Hạ Khiếu về sớm, cho nên trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa, ánh sáng trong mắt Đường Miểu hơi tối đi.

Cô nhìn Kỷ Tuấn Lâm đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh di chuyển, cuối cùng, cô và Kỷ Tuấn Lâm khẽ gật đầu, đi đến phòng trà pha cà phê.

Đường Miểu đi vào, Kỷ Tuấn Lâm cũng đi theo.

Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa kính của phòng trà chiếu xuống chiếc bàn trà trong phòng trà. Khung cửa sổ bằng kính cắt ánh sáng thành từng mảng, rõ nét. Đường Miểu đứng bên cạnh bình cà phê, một tay chống ở mép bàn trà, giơ tay tự pha cà phê.

Kỷ Tuấn Lâm đứng cách cô không xa, cứ như vậy nhìn cô. Trong mắt anh ta, bóng Đường Miểu từ xa đến gần, từ gần đến xa. Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, khiến anh ta nhớ tới Đường Miểu pha trà cho anh ta khi ở nhà thuê.

Và bây giờ, cảnh đó chồng lên cảnh hiện tại. Người vẫn là người ấy, anh ta vẫn là anh ta, nhưng mọi thứ lại khác.

Kỷ Tuấn Lâm đứng ở bên cạnh Đường Miểu, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như nhìn thấy rất nhiều, lại giống như không nhìn thấy gì.

Đường Miểu pha cho mình một tách cà phê. Hương cà phê nồng đậm, quanh quẩn trong phòng trà nhỏ, hơi nóng bốc lên cũng đánh tan sự lạnh lẽo vốn có của phòng trà, như mang theo chút pháo hoa yên tĩnh.

Sau khi pha cà phê xong, Đường Miểu cầm lấy cốc, hỏi Kỷ Tuấn Lâm đang im lặng không nói một lời.

“Uống không?” Đường Miểu quay đầu nhìn Kỷ Tuấn Lâm, nói.

Kỷ Tuấn Lâm bắt gặp ánh mắt của cô khi cô nhìn qua. Dưới ánh mặt trời, trên người người phụ nữ tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, dung mạo xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại giống như tối hôm qua, lộ ra bình tĩnh xa lạ, cũng bình tĩnh hỏi.

Nắng không quá gay gắt. Kỷ Tuấn Lâm cảm thấy ánh mắt Đường Miểu có chút chói mắt, anh ta chớp chớp mắt, liếc nhìn ly cà phê trong tay cô rồi nói.

“Uống một cốc đi.”

Anh ta nói xong, Đường Miểu hiểu gật gật đầu, làm cho anh ta một cốc.

Pha cà phê xong, Đường Miểu thẳng thừng đẩy cốc cà phê đã pha cho Kỷ Tuấn Lâm về phía anh ta. Đẩy xong, Đường Miểu bưng ly cà phê, chuẩn bị rời khỏi phòng trà, trở lại hoa viên tiếp tục đọc sách.

Cô vẫn chưa rời đi, thậm chí còn chưa có động tác rời đi, ánh mắt của Kỷ Tuấn Lâm chuyển từ cốc cà phê mà cô đẩy sang người cô.

“Em có khỏe không?”

Khi Kỷ Tuấn Lâm hỏi một câu hỏi như vậy, Đường Miểu dừng lại khi cô chuẩn bị rời đi. Cô dừng bước, đặt ly cà phê nóng trong tay sang một bên, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuấn Lâm.

Là Kỷ Tuấn Lâm cố ý tới tìm cô.

Hôm qua là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi mỗi người có một thân phận khác nhau. Kỷ Tuấn Lâm có rất nhiều điều để nói, nhưng Đường Miểu đã ngắt lời anh ta trước khi anh ta có thể nói.

Tình hình ngày hôm qua thực sự không thích hợp để họ nói chuyện. Kỷ Tuấn Lâm đã không làm phiền Đường Miểu sau khi cô ngắt lời anh ta. Nhưng hôm nay Hạ Khiếu không có ở đây, anh ta biết buổi trưa bà nội sẽ ngủ trưa, Đường Miểu chỉ có một mình ở nhà, cho nên anh ta trực tiếp từ công ty đến đây.

Anh ta có rất nhiều điều để nói với Đường Miểu.

Đây là thời điểm rất thích hợp.

Nhưng sau khi anh ta nói xong như vậy, Đường Miểu nhìn anh ta như thể không hiểu những gì anh ta vừa nói, hàm răng bên má Kỷ Tuấn Lâm khẽ di chuyển, anh ta nói.

“Dạo này em thế nào?”

Kỷ Tuấn Lâm hỏi xong, Đường Miểu nhìn anh ta nói.

“Kha Di không nói cho anh sao?”

Đường Miểu nói xong, Kỷ Tuấn Lâm nhìn Đường Miểu lông mi run rẩy hai lần. Anh ta dường như rất nhanh nhớ tới cái gì, Đường Miểu sau khi nói xong, trong mắt anh ta dâng lên một tầng không khống chế được buồn bã.

Đêm đó, khi Kha Di về nhà, cô ta nói với anh ta. Nói rằng Đường Miểu và em họ của cô ta đã kết hôn. Quan hệ của bọn họ rất tốt, Đường Miểu cùng cô ta tán gẫu một hồi, nói cho cô ta biết, hiện tại cuộc sống của hai người rất tốt. Nếu không muốn đoạn tuyệt cuộc sống hiện tại thì cả ba người hãy quên đi mối quan hệ trước đây. Anh ta tiếp tục là bạn trai của Kha Di, chờ đợi để đính hôn với Kha Di. Đường Miểu sẽ tiếp tục là vợ của Hạ Khiếu, và cô sẽ xuất hiện trong tiệc đính hôn của anh ta và Kha Di để chúc phúc cho họ.

Kha Di có thể đã nhận thấy điều gì đó.

Vì vậy sau khi Đường Miểu nói chuyện với cô ta, cô ta không ngần ngại kể cho Kỷ Tuấn Lâm tất cả những gì Đường Miểu đã trò chuyện với cô ta. Còn như sợ Kỷ Tuấn Lâm không tin, ngày hôm sau còn dẫn anh ta đến nhà bà nội, để anh ta tận mắt chứng kiến ​​cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Đường Miểu.

Đường Miểu hiện tại quả thật rất hạnh phúc.

Cô có một người chồng rất trẻ và đẹp trai, tình cảm của họ rất tốt, trong mắt cô luôn có cậu ta. Trong mối quan hệ giữa cô và cậu ta, không hề có sự cân nhắc nào cả, chỉ có sự ấm áp và ngọt ngào mộc mạc của hai người.

Chồng cô cũng đối xử với cô rất tốt.

Cho dù đó là lời nói hay cảm xúc của cô, cậu ta đều quan tâm đến từng thứ một mà không thay đổi biểu cảm.

Hai người giống như một đôi vợ chồng mới cưới bình thường, có nền tảng tình cảm sâu sắc, họ yêu nhau, kết hôn và trong tương lai gần, họ sẽ có con.

Giống như ban đầu anh ta nói với Đường Miểu.

Kỷ Tuấn Lâm nhìn Đường Miểu đứng trước mặt anh ta. Hỏi xong câu trên, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh ta. Cô không quan tâm đến câu trả lời của anh ta, cũng không đợi câu trả lời của anh ta. Cô từng nhìn anh ta mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, khi nhìn anh ta lần nữa, cô đã coi anh ta như một người xa lạ bình thường.

Trong mắt cô không có tình cảm, không có cảm xúc, chỉ yên lặng nhìn anh ta như vậy.

Trong tâm trí của Kỷ Tuấn Lâm, ánh sáng và bóng tối của vô số cặp mắt lại bắt đầu chồng lên nhau. Trong vô số cặp mắt, có vô số cảm xúc, như hạnh phúc, vui sướng, thích thú hay kinh ngạc... Cuối cùng, vô số ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, đường nét của đôi mắt hoàn toàn phù hợp với đôi mắt trong veo của Đường Miểu.

Kỷ Tuấn Lâm nhìn Đường Miểu, như thể anh ta cuối cùng đã thở ra từ hoàn cảnh chết đuối. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng Đường Miểu không rời đi, cổ họng theo cảm xúc thăng trầm của anh ta khẽ run.

Kỷ Tuấn Lâm nói: “Anh hối hận rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.