Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu sau khi rời khỏi thành cổ của Thanh Thành, liền trở về khách sạn.
Trở lại phòng khách sạn, Đường Miểu đơn giản thu dọn hành lý. Khi đến cô không mang theo nhiều thứ, khi rời đi cô cũng không có gì nhiều ngoài những đồ trang sức bằng bạc mà cô đã mua ở cửa hàng thợ bạc.
Thu dọn xong hành lý, Đường Miểu đi đến quầy lễ tân trả phòng. Sau khi trả phòng, Đường Miểu bắt xe taxi đến nhà ga đường sắt cao tốc ở Thanh Thành, lên đường sắt cao tốc trở về Hoài Thành.
Hôm qua đến Thanh Thành là buổi sáng, hôm nay rời Thanh Thành là buổi chiều. Sáng tới, đến rồi đi, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn vậy, nhưng lại mang một cảm giác khác.
Ngồi trên đường sắt cao tốc, tầm nhìn của Đường Miểu trải dài từ màu xanh lá cây đến màu xám xịt.
Hai giờ sau, Đường Miểu trở lại Hoài Thành.
Lúc Đường Miểu rời khỏi Thanh Thành mới hai giờ chiều, khi trở về cũng đã bốn giờ chiều. Đến nhà ga đường sắt cao tốc Hoài Thành, bắt taxi nửa tiếng về nhà, còn chưa đến năm giờ chiều.
Từ ga tàu cao tốc trở về nhà, Đường Miểu đặt đồ đạc xuống tắm rửa. Tắm rửa thay quần áo xong, Đường Miểu đi thu dọn hành lý.
Mặc dù không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng dù sao cũng đã ra ngoài một ngày, thay quần áo và đồ lót mỗi ngày, còn phải đặt đồ vệ sinh cá nhân và những thứ linh tinh trở lại chỗ cũ.
Làm xong những thứ này cũng đã gần năm giờ.
Mặt trời bên ngoài nghiêng về phía Tây, Đường Miểu đứng trên ban công phòng ngủ phụ, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ. Nhìn một hồi, Đường Miểu đi ra khỏi phòng ngủ phụ, rời khỏi nhà.
Sáng hôm qua liền chuẩn bị đến Thanh Thành, sau khi tan làm vào đêm hôm trước, cô thậm chí không có làm cơm, trong nhà không có nguyên liệu.
Sau khi Đường Miểu ra khỏi nhà, cô đến siêu thị bên kia đường mua một ít nguyên liệu. Sau khi mua sắm xong, Đường Miểu ôm một túi hàng về nhà.
Khi vừa trở về, tiểu khu vẫn còn hơi vắng vẻ, nhưng khi thời gian ăn tối đến gần, mọi người dần dần đông đúc hơn. Đường Miểu xuyên qua đám đông sôi nổi, trở lại tòa nhà đơn vị nơi cô vẫn ở một mình, bước vào thang máy của tòa nhà đơn vị.
Không phải là không có người dùng thang máy, nhưng phần lớn người đi xuống đều là người ở cùng tầng, bọn họ thường xuyên gặp mặt, gần như quen biết. Sau khi tình cờ gặp nhau trong thang máy, họ thỉnh thoảng chào hỏi vài câu.
Đường Miểu là người mới đến, cũng không phải là người hay chủ động trò chuyện, đối với cư dân tòa nhà này cũng không quen lắm. Vì vậy Đường Miểu chỉ nhìn con số trên màn hình thang máy chuyển thành 16 trong tiếng chào hỏi của những người khác. Sau đó cửa thang máy mở ra, Đường Miểu nói “Cho qua” với mấy người họ, đi ra thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, tiếng nói chuyện trong thang máy vẫn không ngừng. Một số người trò chuyện về các lớp học dành cho con em, nói vô cùng rôm rả. Không lâu sau, cửa thang máy đóng lại, chặn lại tiếng nói của bọn họ trong thang máy, thang máy tiếp tục đi lên.
Đường Miểu đi tới cửa nhà mình, tiếng nói chuyện trong thang máy dần dần im bặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.
...
Ngôi nhà vẫn như mọi khi.
Đường Miểu sau khi vào nhà, thay dép lê ở cửa. Làm xong những thứ này, Đường Miểu đi vào phòng bếp, đem nguyên liệu cho vào tủ lạnh. Đặt nguyên liệu xuống, Đường Miểu rửa tay, buộc tóc rồi thay quần áo.
Thay xong quần áo, Đường Miểu đi vào phòng bếp làm bữa tối hôm nay.
Bữa tối vẫn đơn giản, nhưng hôm nay Đường Miểu làm nhiều một chút. Làm xong bữa tối, Đường Miểu chia bữa tối thành hai phần. Ăn một mình và đặt phần kia vào hộp cách nhiệt.
Sau khi cất đi, Đường Miểu ở trong nhà ăn ăn xong bữa tối. Sau bữa tối, Đường Miểu rửa chén bát, thu dọn phòng bếp, rồi mang một bữa tối khác trong hộp cách nhiệt đến cửa hàng piano.
Vừa lúc Đường Miểu đến cửa hàng piano, Dữu Nhã Nhã cũng vừa kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi tối. Dữu Nhã Nhã vui vẻ chào tạm biệt các em học sinh, bọn trẻ vui vẻ nói hẹn gặp lại ở lớp lần sau với Dữu Nhã Nhã. Sau đó, phụ huynh dẫn học sinh ra về.
Các học sinh và phụ huynh trong cửa hàng piano cũng biết một số giáo viên khác, đặc biệt là Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã có mối quan hệ tốt như vậy. Cho nên khi các học sinh nhìn thấy Đường Miểu khi đang đi ra ngoài, liền lễ phép gọi “cô Đường“.
“Chào em.” Đường Miểu cười chào.
Sau khi chào hỏi, Đường Miểu và ba mẹ của bọn trẻ mỉm cười gật đầu. Trong khi cô đang nói lời tạm biệt với các học sinh và phụ huynh, Dữu Nhã Nhã trong lớp học piano đã nhảy khỏi băng ghế piano và đi ra cửa.
Đi tới cửa, Dữu Nhã Nhã nhìn thấy Đường Miểu ôm hộp cách nhiệt đứng ở bên ngoài, hai mắt mở to.
“Chị thật sự về à?” Dữu Nhã Nhã kinh ngạc hỏi.
Lúc Dữu Nhã Nhã hỏi câu này, Đường Miểu đã mang theo một cái hộp cách nhiệt đi vào phòng học piano của cô ấy. Sau khi vào phòng học piano, Đường Miểu thoải mái ngồi trên ghế piano, đặt hộp cách nhiệt trong tay xuống, ngẩng đầu cười nhìn Dữu Nhã Nhã.
“Không về làm sao có thể gửi cho em bữa tối tình yêu được.”
“Oa! Chị làm bữa tối cho em à! Đúng lúc em chưa gọi cơm hộp! Em yêu chị quá đi! Ơ, sao chị biết em thích ăn đồ ăn chị làm!”
Dữu Nhã Nhã vốn định hỏi Đường Miểu, sau khi Đường Miểu nói một câu, tất cả sự chú ý đều bị Đường Miểu đưa tới bữa tối hấp dẫn. Dữu Nhã Nhã biết tay nghề của Đường Miểu, có đôi khi lớp học buổi tối không kín như vậy, nếu không cần gấp, buổi trưa Đường Miểu sẽ về nhà.
Mà nếu cô làm cơm, cô chắc chắn sẽ mang một ít cho Dữu Nhã Nhã.
Khẩu vị của Dữu Nhã Nhã không kén chọn, theo lời của Đường Miểu chính là dễ nuôi. Nhưng Dữu Nhã Nhã nói thức ăn do Đường Miểu nấu quá ngon.
Hương vị thức ăn của Đường Miểu không quá xuất sắc, nhưng giống như con người cô, ăn xong sẽ luôn nghĩ về nó.
Trong khi nói chuyện, Dữu Nhã Nhã đã đến chỗ ngồi và ngồi xuống, đồng thời mở hộp cơm. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Dữu Nhã Nhã thoả mãn nheo mắt.
“Rửa tay đi.” Đường Miểu thấy cô ấy trực tiếp ăn liền nhắc nhở.
Sau khi bị Đường Miểu nhắc nhở, Dữu Nhã Nhã cũng hoàn hồn, phản ứng rất nhanh, lập tức chạy đi rửa tay.
Cửa hàng đàn piano có nhà vệ sinh riêng nên Dữu Nhã Nhã chạy xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới để rửa tay. Rửa tay xong, Dữu Nhã Nhã trở lại phòng học đàn, nhớ tới vừa rồi hỏi Đường Miểu vấn đề.
“Chị về thật à? Không ở đó chơi thêm một ngày nữa sao? Ngón tay của chị thế nào? Ngày mai không đi làm đúng không?”
Dữu Nhã Nhã hỏi thêm ba câu hỏi nữa ngoài câu hỏi đầu tiên.
Cô ấy hỏi xong, ánh mắt dán chặt vào ngón tay của Đường Miểu. Cho dù có bao nhiêu vấn đề, điều quan trọng nhất vẫn là ngón tay của cô.
Khi Dữu Nhã Nhã nhìn ngón tay của mình, Đường Miểu nhấc lên để cô ấy nhìn kỹ hơn, nói: “Đã giảm sưng rồi, hiện tại chị không thấy khó chịu nữa.”
Khi Đường Miểu rời đi vào ngày hôm kia, ngón trỏ của cô bị sưng lên. Sau khi nghỉ ngơi hơn một ngày, không đến hai ngày, ngón tay đã khôi phục lại năng lực như trước. Ngoài ra, cô còn đồng thời nhéo các ngón tay của mình, nhìn Dữu Nhã Nhã.
Sau khi nhéo, Đường Miểu cười với Dữu Nhã Nhã, nói: “Không đau nữa.”
“Không đau cũng đừng nhéo.” Dữu Nhã Nhã ngăn cô lại, nói xong, Dữu Nhã Nhã liền cầm lấy đũa vừa ăn vừa nói: “Chị vừa mới thoải mái lại đi làm, chờ nó khỏe hơn lại nhéo không được sao?”
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu nở nụ cười.
“Mặc dù không còn khó chịu nữa, nhưng nói không chừng sẽ tái phát, ngày mai chị nên tịnh dưỡng tiếp đi.” Dữu Nhã Nhã nói.
“Ừm.” Đường Miểu đáp.
Mặc dù đã trở lại nhưng cô không có kế hoạch quay lại làm việc vào ngày mai.
“Có chườm nóng đàng hoàng không?” Sau khi Đường Miểu trả lời xong, Dữu Nhã Nhã liền hỏi Đường Miểu giống như giáo viên chủ nhiệm kiểm tra bài tập về nhà.
“Có làm đàng hoàng.” Đường Miểu cười đáp.
“Cũng không tệ.” Dữu Nhã Nhã hài lòng và một ngụm cơm.
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu không nói gì nữa, muốn để Dữu Nhã Nhã yên tâm ăn uống. Dữu Nhã Nhã và cô đã không gặp nhau một ngày, mặc dù đã trò chuyện trên WeChat nhưng sau khi gặp Đường Miểu, họ vẫn có rất nhiều điều muốn nói.
Dù sao trong phòng học piano chỉ có hai người bọn họ, nên không cần lo lắng về cách cư xử. Dữu Nhã Nhã nói chuyện với Đường Miểu như một chú thỏ con, đại khái là nói về những chuyện đã xảy ra trong cửa hàng piano ngày hôm qua.
Cho dù chuyện giống nhau nhưng nếu Dữu Nhã Nhã nói lại thì có vẻ hơi khác.
Thực ra cuộc sống con người cũng vậy.
Dù cho cuộc sống nghìn bài một điệu, người ta vẫn sống khoan khoái, chắc là vì cảm giác này.
Khi Dữu Nhã Nhã đang nói chuyện, Đường Miểu chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng hưởng ứng với cô ấy vài lời, điều này khiến Dữu Nhã Nhã rất vui.
Không lâu sau, Dữu Nhã Nhã đã kết thúc bữa tối trong bầu không khí vui vẻ như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Miểu đưa cho cô ấy trang sức bạc lần này mua ở Thanh Thành.
Trang sức bạc mà Đường Miểu mua cho cô ấy là một chiếc vòng bạc và một chiếc nhẫn bạc. Hai thứ này là Đường Miểu đeo vào buổi sáng và chụp ảnh cho cô ấy.
Nhưng bây giờ Dữu Nhã Nhã đã nhìn thấy đồ thật, thấy đồ thật trông còn đẹp hơn ảnh chụp.
Sau khi Đường Miểu lấy đồ trang sức bằng bạc ra, Dữu Nhã Nhã nhìn vào đồ trang sức bằng bạc, cảm thán.
“Oa! Thật là đẹp!”
Đường Miểu nghe xong lời Dữu Nhã Nhã nói lại cười. Cô lấy chiếc vòng tay, rồi đưa chiếc nhẫn cho cô ấy, nói: “Cả hai đều có thể tùy chỉnh, vừa vặn chị không biết kích thước cổ tay của em và kích thước của nhẫn.”
Loại trang sức tùy chỉnh này rất tốt, có thể điều chỉnh lớn nhỏ, có thể mang được bởi bất kỳ kích cỡ nào.
Trong khi nói, Dữu Nhã Nhã đã đeo vòng tay và nhẫn vào.
Chiếc vòng tay và nhẫn vốn đã đẹp đẽ dường như còn đẹp hơn sau khi được đeo trên tay của Dữu Nhã Nhã. Dữu Nhã Nhã đeo xong, giơ tay lên, Đường Miểu nhìn tay Dữu Nhã Nhã, cười nói.
“Đẹp lắm.”
“Em phải chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè mới được!” Dữu Nhã Nhã vừa nói vừa lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp ảnh tay của mình.
Khi con gái chụp ảnh, luôn phải chụp ảnh từ mọi góc độ, sẽ không kết thúc ngay được.
Thấy Dữu Nhã Nhã vui vẻ chụp ảnh bằng điện thoại di động, Đường Miểu cũng cười theo cô ấy, Dữu Nhã Nhã nhất thời không kết thúc được, Đường Miểu lấy di động ra.
Kể từ buổi ký tặng ngày hôm qua, chiếc điện thoại trông giống như điện thoại của một ông già của Đường Miểu đột nhiên hoạt động. Mỗi khi cô mở điện thoại lên, sẽ luôn có tin nhắn WeChat nhắc nhở.
Những tin nhắn này thường được gửi bởi fans hâm mộ âm nhạc.
Đối với những tin nhắn mà fans hâm mộ âm nhạc gửi đến, ban đầu cô không có ý định trả lời. Sau đó lại cảm thấy có hơi không ổn nên trả lời ngắn gọn, nói mình đã trở về rồi, không ở cùng Vang Bóng Một Thời. Và sau khi nhận được câu trả lời này từ cô, fans hâm mộ âm nhạc bình thường đã ngừng trò chuyện với cô.
Nhưng Giảo Giảo đó vẫn rất nhiệt tình sau khi đọc tin nhắn mà cô gửi. Biết cô sẽ không đến Lễ hội âm nhạc ở Phổ Thành, cô ấy thậm chí còn nói rằng sẽ chụp một bức ảnh của Vang Bóng Một Thời gửi cho cô.
Ngoài ra, cũng nói rằng sau này sẽ đến Hoài Thành để xem buổi biểu diễn live của Vang Bóng Một Thời, đến lúc đó sẽ liên lạc với cô.
Đối với những lời này, Đường Miểu chỉ là khách sáo đáp lại.
Mở điện thoại tới đây, lại có một số fans hâm mộ âm nhạc đặt câu hỏi, Đường Miểu chọn ra một vài câu trả lời. Trong khi cô đang trả lời, một tin nhắn khác đến.
Nhưng lần này không phải là fans hâm mộ âm nhạc mà là tin nhắn của nhóm.
Hôm qua khi cùng nhau ăn cơm ở quán ăn khuya, Cát Bang nói đùa muốn mời Đường Miểu biểu diễn cùng họ tại lễ hội âm nhạc, sau khi cô từ chối, Tề Viễn nói rằng cô có thể biểu diễn ở livehouse, lúc ấy Đường Miêu đồng ý ngay.
Sau khi đồng ý, Cát Bang nói sẽ thêm cô vào nhóm ban nhạc của họ, nói rằng cô cũng là một phần của ban nhạc.
Nhưng Đường Miểu từ chối.
Tuy nhiên cô đã không từ chối lòng tốt của Cát Bang, sau khi từ chối tham gia nhóm của họ, cô đã mở một cuộc trò chuyện nhóm khác và thêm bốn người Vang Bóng Một Thời vào.
Kỳ thực cách làm này là một cách tương đối an toàn.
Bởi vì hiện tại họ có mối quan hệ tốt, cô thậm chí còn bị kéo vào cuộc trò chuyện nhóm của họ. Nhưng nếu sau này quan hệ giữa cô và Hạ Khiếu không tốt như vậy, cô ở trong nhóm của bọn họ, nói chuyện với nhau sẽ không thoải mái.
Hơn nữa, nhóm của bọn họ vốn dĩ chỉ nên có bốn người, đó là nơi bốn người có thể thoải mái nói chuyện, hơn nữa cô chẳng là gì cả.
Đối với cách làm của cô, Cát Bang cảm thấy đều như nhau, Tề Viễn lại rất thích, cảm thấy cô gần gũi và đúng mực.
Dù sao, bất luận như thế nào, Đường Miểu cùng bốn người bọn họ đã có một nhóm.
Về phần nhóm của họ, bởi vì năm người họ luôn ở cùng nhau, nên kể từ khi được thành lập vào tối hôm qua, không ai lên tiếng.
Bây giờ, bốn người Vang Bóng Một Thời đã đến Phổ Thành, Đường Miểu trở lại Hoài Thành, có tin tức để gửi cho nhóm.
Tin nhắn này được gửi bởi Cát Bang.
Đó là một video cậu ta tự quay. Bìa của video, giống như trong một nhà hàng âm nhạc. Phong cách của nhà hàng là kín đáo và thanh lịch, rất có hương vị.
Đường Miểu nhìn bìa video, đặt ngón tay lên nút phát, nhấn phát.
Video được quay bởi Cát Bang.
Buổi sáng sau khi đến Phổ Thành, bọn họ ở trong khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều mới ra ngoài.
Lễ hội âm nhạc ở Phổ Thành diễn ra vào ngày mai, Vang Bóng Một Thời không có công việc. Nhưng không có việc làm không có nghĩa là họ sẽ suốt ngày nhàn rỗi trong khách sạn, mà họ cũng sẽ ra ngoài ăn uống, giao lưu.
Chương trình hôm nay là buổi liên hoan của ban nhạc.
Ngoài Vang Bóng Một Thời, các ban nhạc biểu diễn tại Lễ hội âm nhạc ở Phổ Thành vào ngày mai, hôm nay cũng lần lượt đến Phổ Thành. Ngay từ trước, một số ban nhạc khác không tham gia Lễ hội âm nhạc ở Thanh Thành nhưng có mối quan hệ tốt với Vang Bóng Một Thời đã hẹn trước với Vang Bóng Một Thời, nói muốn dùng bữa cùng nhau.
Chính là bữa ăn lúc này.
Vì là liên hoan ban nhạc nên đương nhiên là ở một nơi quen thuộc. Nhà hàng âm nhạc này được mở bởi ca sĩ chính của một trong những ban nhạc. Việc kinh doanh của nhà hàng âm nhạc không tồi, ông chủ cũng không thu tiền các ban nhạc cùng nhau ăn tối. Nhưng các ban nhạc nói rằng sẽ không ăn thức ăn của ông chủ miễn phí, khi ăn trong nhà hàng, họ cũng sẽ lên sân khấu và hát một vài bài hát.
Đó là một buổi hát live khá lớn.
Nhưng bầu không khí của nhà hàng này khác với quán bar. Quán bar ảm đạm và ái muội hơn, trong khi nhà hàng sáng sủa và thư thái hơn nhiều. Các nhạc công của ban nhạc quây quần bên một chiếc bàn, mọi người ăn uống, trò chuyện rôm rả, đều là một nhóm thanh niên có cùng sở thích và niềm tin, bầu không khí thực sự rất tuyệt.
Đoạn video nhỏ này được quay bởi Cát Bang, là cảnh họ đang ăn.
Lý do tại sao cậu ta làm một video ngắn như vậy cũng là vì cậu ta thích bầu không khí hiện tại. Sau khi quay, cậu ta sẽ gửi cho nhóm.
Sau khi Cát Bang quay xong như vậy, Hạ khiếu, người đang ngồi đối diện, liếc nhìn cậu ta.
“Làm gì vậy?” Hạ Khiếu hỏi Cát Bang, người đang cúi đầu.
“Hả? Em quay một video, đăng trong nhóm để mọi người xem.” Cát Bang nói. Cũng có thể xem như là một món quà lưu niệm.
“Chúng tôi đều ở đây, có thể nhìn thấy bằng mắt, ai sẽ xem video của cậu?” Tề Viễn nói.
“Có những người không thể nhìn thấy.” Hạ Khiếu nói.
Sau khi Hạ Khiếu nói xong, Tề Viễn và Cát Bang nhìn anh.
Hạ Khiếu dựa lưng vào ghế, khi họ nhìn sang, anh nhướng mắt liếc họ một cái, nói.
“Đăng vào nhóm mới lập hôm qua ấy.”