Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu quẹt thẻ vào phòng.
Môi trường phòng xép rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn những bức ảnh thấy trên Internet. Cửa ra vào của phòng xép đối diện trực tiếp với ban công của căn phòng, ban công là lộ thiên, thậm chí không có cửa sổ, gió từ núi rừng cứ như vậy thổi vào.
Hôm nay gió đã mang theo chút ẩm ướt và mát mẻ, trong núi còn có chút hơi thở bùn đất, tràn ngập cả phòng khách. Ngay cả khi đứng trong phòng khách cũng giống như đứng trên một ngọn núi cao bao phủ bởi rừng rậm.
Mặt Đường Miểu bị gió thổi qua, gió núi thổi vào mặt, Đường Miểu đi tới ban công ngược gió. Ban công cũng không nhỏ, chung quanh có lan can bằng gỗ, Đường Miểu đi đến lan can, liếc nhìn phong cảnh bên ngoài ban công.
Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.
Cô đang đứng ở vị trí này, nhìn thẳng xuống như thế này, có thể nhìn ra toàn bộ thôn dân của người dân tộc thiểu số. Thôn trang mặc dù là tự mình xây dựng, dựng ở trên núi, nhưng là tầng tầng lớp lớp, trong bất quy tắc lại lộ ra chút quy tắc, nhìn xuống giống như một bức tranh khắc bằng gỗ. Chính giữa bức tranh khắc bằng gỗ là một dòng sông nước trong vắt chảy dưới chân cầu vòm, từ khoảng cách xa như vậy có thể nghe thấy tiếng nước chảy khi nhìn vào.
Nhìn lướt qua thôn làng, là chân núi. Chân núi bằng phẳng, thông với một con sông lớn, hai bên bờ sông có những ngọn núi cao chót vót, nhưng so với ngọn núi này thì dốc hơn rất nhiều.
Tiết trời u ám, núi rừng rậm rạp, ẩn hiện trong sương mờ, sông dài miên man, tựa như tiên cảnh viễn cổ.
Nhưng sau khi nhìn phong cảnh trước mặt, đứng trên ban công quay người lại nhìn về phía sau. Đó là ngọn núi nơi ngôi làng tọa lạc. Vì đã đến lưng chừng núi nên tầm nhìn rõ ràng hơn so với khi ở dưới chân núi. Màn sương chỉ có thể nhìn thấy ở chân núi trở nên rõ ràng khi tầm nhìn đến gần.
Đỉnh núi rõ ràng hiện ra trước mắt, trên đó cây cối rậm rạp, thảm thực vật đủ loại màu sắc bao gồm rừng cây rừng trúc, chồng chất lên nhau, thoạt nhìn kín gió nhưng không hề chật chội.
Đường Miểu đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn ngọn núi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thở ra một hơi, Đường Miểu nhìn đi chỗ khác, cười cười, trở lại phòng khách thu dọn hành lý.
...
Đường Miểu và Hạ Khiếu ở trong một phòng xép có hai phòng ngủ. Cấu trúc của ngôi nhà như một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ, hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.
Hai người khởi hành vào buổi sáng, mặc dù là du lịch tự túc nhưng dù sao cũng là ra ngoài vui chơi, đến nơi ở vẫn cần nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng xép, hai người lấy hành lý thu dọn, thay phiên nhau vào phòng tắm để tắm.
Sau khi tắm xong, cả hai về phòng nghỉ ngơi một lúc. Sau hai giờ chiều, Đường Miểu từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại, mở cửa đi vào phòng khách.
Khi đi đến phòng khách, cô phát hiện Hạ Khiếu đã tỉnh, đang đứng trên ban công không biết nhìn cái gì. Lúc Đường Miểu đi ra, Hạ Khiếu quay đầu nhìn lại, sau lưng anh là dãy núi phía xa tạo thành một phông nền dày đặc, bóng dáng của Hạ Khiếu tựa như được khắc họa giữa núi sông xa xa, nhưng không hề có cảm giác ngỗ nghịch.
Đường Miểu nhìn một chút, ánh mắt vừa động, tim ngừng đập, trước tiên rót cho mình một ly nước, nhân tiện hỏi Hạ Khiếu một câu.
“Anh muốn uống không?”
Hạ Khiếu lắc đầu.
Đường Miểu rót một cốc nước, uống xong liền đi đến lan can ban công.
Trời vẫn còn nhiều mây. Nhưng mây trời trên núi không giống mây trời dưới núi. Khi trời nhiều mây dưới chân núi, mây dày đặc, bóng tối như nén chặt cả không gian, rất khó chịu. Mà trên núi đầy mây, người cũng ở trong mây. Không có mây tích tụ, nó chỉ là sương mù do hơi nước tụ lại, ngược lại làm cho mọi thứ trở nên rõ ràng và dễ chịu.
Đường Miểu và Hạ Khiếu đứng trước lan can, nằm sấp nhìn xuống. Thời tiết không nóng lắm, nhiều mây, sau hai giờ, trong thôn lần lượt có người đến.
Mặc dù là mùa ế ẩm nhưng luôn có vài khách du lịch. Các du khách đứng thành tốp năm tốp ba trò chuyện, chụp ảnh và cười đùa.
Đường Miểu cúi đầu nhìn một hồi, Hạ Khiếu hỏi: “Đói bụng chưa?”
Hai người đã ăn sáng khi khởi hành vào buổi sáng, nhưng ăn sớm, đã quá giờ ăn trưa, vì vậy cũng đã đói. Anh nói xong, Đường Miểu nghiêng đầu liếc anh một cái, cười đáp.
“Một chút.”
“Em muốn đi ăn không?”
“Ăn gì?”
“Đi xem một chút.”
Hạ Khiếu mặc dù là người Hoài Thành, nhưng đây là lần đầu tiên tới nơi này, cho nên không quen thuộc. Hai người nghỉ ngơi một lát, lại có chút đói bụng nên đi ra ngoài, ăn xong vừa vặn đi dạo bên ngoài.
Sau khi Hạ Khiếu vu vơ nói xong, Đường Miểu cười với anh, gật đầu nói “Được“. Nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn trời nói, “Không biết trời có mưa không.”
“Anh mang theo ô.” Hạ Khiếu nói.
“Ừm.”
Hai người trò chuyện ngắn gọn như vậy một lúc, nắm tay nhau rời khỏi khách sạn.
...
Cảm giác bên ngoài homestay cũng giống như trên ban công.
Nhưng dù sao phía sau ban công cũng có một gian phòng, trong thôn cho dù vào núi không có che chở, trong không khí mát mẻ càng thêm trong suốt, càng thêm thoải mái.
Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu rời khỏi nhà trọ, hai người nắm tay nhau tùy ý đi dạo trong thôn.
Ngôi làng này được bảo tồn tốt, thực sự có cảm giác bầu không khí của ngôi làng dưới một bộ lọc u ám. Đi trong làng, ngoài du khách đôi ba người trên đường, còn có người dân trong làng. Cư dân nói ngôn ngữ dân tộc địa phương, làm cho bầu không khí của ngôi làng mạnh mẽ hơn nhiều.
Thậm chí có những du khách đi ngang qua đường, nghe dân làng trò chuyện sẽ kéo theo chụp ảnh linh tinh. Đối với những điều này, dân làng cũng rất hợp tác và thân thiện.
Những con đường trong làng không phải là loại đường láng xi măng hay đường nhựa mà là những con đường đất đá bình thường. Rêu mọc trên phiến đá do ẩm ướt lâu năm, bùn đất không hề có cảm giác hối hả, vững chắc, mang theo chút hơi nước bị giẫm lên trên mặt đất, không cứng cũng không mềm.
Đường Miểu và Hạ Khiếu ra ngoài ăn cơm, nhưng sau khi ra ngoài cũng không vội tìm chỗ ăn, mà chỉ đi hướng mình muốn đi, sau khi xoay người đến địa điểm ăn cơm, hai người lúc này mới đi vào.
Mặc dù chính phủ không cố ý phát triển ngôi làng này, nhưng vì có các dự án du lịch ở đây, ngành du lịch sẽ tự nhiên phát triển.
Trong làng sẽ có các homestay, nhà hàng ăn uống, ngoài ra còn có một số điểm bán các sản phẩm đặc sản của dân tộc. Tuy nhiên, so với các khu du lịch khác, ở đây ít cửa hàng hơn, tất cả đều do người dân địa phương mở.
Cửa hàng không lớn, về cơ bản là kinh doanh tại nhà mình, tuy không lớn nhưng sạch sẽ ngăn nắp, so với đến cửa hàng còn giống như đến nhà người cùng thôn hơn.
Nhà hàng mà Đường Miểu và Hạ Khiếu tìm thấy cũng là do chính họ mở. Nó ở tầng một của căn gác, có cả một sảnh với rất nhiều bàn. Lúc này không có nhiều người đến ăn.
Trong nhà hàng do gia đình mở ra, món ăn cũng rất bình dân, không có thực đơn, muốn gọi gì cũng được. Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu đi vào, bà chủ đang ngồi đan thứ gì đó trên chiếc bàn vuông xung quanh không có ai liền đi đến chào đón.
Sau khi hỏi khẩu vị, bà chủ đi ra bếp sau nấu vài món dọn ra cho hai người. Sau khi cả hai cảm ơn, họ ăn bữa trưa muộn tại bàn ăn.
Nơi này mặc dù của dân tộc thiểu số, nhưng cũng là dân tộc thiểu số ở Hoài Thành, hương vị đồ ăn tương đối giống Hoài Thành. Đặc biệt, bữa ăn này do chính bà chủ nấu, rất giản dị, ăn rất ngon.
Hai người ngồi ở đại sảnh, nhàn nhã ăn cơm trưa, cùng bà chủ nhàn rỗi tán gẫu. Ai mở nhà hàng, kinh doanh ăn nói khá ổn. Bà chủ cũng là người nói nhiều, hỏi gì họ cũng nói, thậm chí không cần hỏi.
Khi nghe nói nghề nghiệp của Đường Miểu là giáo viên piano, bà chủ thậm chí còn cười nói.
“Con gái học đàn tốt lắm, học đàn thì rất xinh đẹp.”
“Nhưng ở một làng quê hẻo lánh như làng quê của chúng tôi, có trường học đã khó, học được nhạc cụ gì, huống chi là piano.”
Sau khi bà chủ tùy ý nói như vậy xong, Đường Miểu cũng nở nụ cười.
Trò chuyện với bà chủ rất vui vẻ, sau khi hai người ăn tối xong thì thanh toán tiền ăn. Tất cả đều là rau nhà trồng, dầu nhà làm, giá cả các bữa ăn rất phải chăng.
Thanh toán tiền xong, Đường Miểu lại nhìn bà chủ một cái, sau đó cùng Hạ Khiếu rời đi.
...
Sau khi ăn xong, chuyến đi vốn đã lười biếng lại càng trở nên lười biếng hơn khi bữa trưa kết thúc.
Khi hai người ra ngoài đã là ba giờ chiều, ăn cơm xong cũng đã hơn bốn giờ chiều. Hôm nay không có mặt trời, nhưng thời gian trôi qua, bầu trời dường như trở nên tối hơn. Mặc dù trời tối nhưng không có dấu hiệu mưa.
Đường Miểu và Hạ Khiếu quanh quẩn trong thôn một hồi, không lâu sau, lúc năm giờ, buổi biểu diễn dân tộc thiểu số trong thôn bắt đầu, hai người đi đến địa điểm biểu diễn.
Các dân tộc thiểu số ở đây có thể tập hợp lại với nhau và trở thành một quốc gia, tự nhiên có một số di sản văn hóa. Và những gì họ biểu diễn là văn hóa của họ.
Những người biểu diễn đều là dân làng được tổ chức tại làng, các tiết mục đều đã được tập dượt. Vở diễn như một vở kịch ngắn mang tính thần thoại về thế hệ của dân tộc này.
Quy mô của buổi biểu diễn không nhỏ, phải có hàng chục người biểu diễn, xen kẽ giữa buổi biểu diễn sẽ có một số bài hát và điệu múa của dân tộc mình, rất thú vị.
Đặc biệt, trang phục của họ rất thống nhất, đều mang trang phục của dân tộc mình. So với các dân tộc thiểu số khác, trang phục của dân tộc này trông đơn giản và nhẹ nhàng hơn, nhưng lại đẹp lạ thường.
Buổi biểu diễn của họ diễn ra trong một không gian mở trong làng, một số bệ đá sinh thái nguyên bản không đều được dựng bên ngoài không gian mở để khách du lịch xem biểu diễn.
Các bệ đá xếp thành từng hàng, có bảy tám hàng. Nhưng bởi vì bây giờ trái mùa, người xem biểu diễn cũng không nhiều, nếu tụ tập một lúc cũng đủ ngồi thành ba bốn hàng.
Nhưng như vậy vừa phải, không cần chen lấn, cũng không cần lo lắng không xem được biểu diễn, tầm nhìn phía trước rộng rãi, Đường Miểu cùng Hạ Khiếu xem được biểu diễn ngay từ đầu.
Sau màn trình diễn là phần hạ màn của các nghệ sĩ biểu diễn. Sau phần hạ màn, khán giả vỗ tay và rời đi. Các diễn viên rời sân khấu hạ màn đi vào hậu trường, khán giả còn chưa thỏa mãn, tán gẫu về tiết mục trong lúc rời đi.
Sau khi khán giả ở hàng sau rời đi, Đường Miểu và Hạ Khiếu cũng từ khán đài đứng dậy, hai người đi theo người phía trước, Đường Miểu nhìn khán giả đang tán gẫu phía trước, không biết có đang nghe họ nói hay không, hay là vì chuyện khác, Đường Miểu có chút thất thần.
Hạ Khiếu nắm tay cô, dắt cô từng bước một đi lên, tránh cho Đường Miểu thất thần vấp ngã. Sau khi rời khỏi khán đài, khán giả phía trước tản đi, Đường Miểu nhìn theo bọn họ rời đi, Hạ Khiếu hỏi.
“Em có muốn thử?”
Hạ Khiếu bên cạnh đột nhiên lên tiếng, Đường Miểu sửng sốt một lát sau mới hoàn hồn, quay đầu nhìn Hạ Khiếu, lúc này trời đã tối, nhưng ánh mắt của cô vẫn sáng ngời, cô nhìn Hà Tiêu một cái, mỉm cười hỏi.
“Cái gì?”
“Quần áo.” Hạ Khiếu nói.
Đối tượng Đường Miểu vừa rồi nhìn là các cô gái, tất cả đều mặc trang phục dân tộc thiểu số này. Thực ra, Đường Miểu bắt đầu chú ý đến trang phục dân tộc khi cô cùng anh đến khu dân tộc nhận phòng, nhìn thấy những bức bích họa về phong cách dân tộc trên vách tường khách sạn.
Sau đó khi đến nhà hàng, bà chủ nhà hàng cũng mặc trang phục dân tộc, Đường Miểu trong khi ăn cũng quan sát thêm vài lần. Từ trước đó đến lúc này, trong lúc biểu diễn, ánh mắt của cô luôn hướng về phía các nghệ sĩ biểu diễn, sau khi biểu diễn xong, cô bị thu hút bởi một vài cô gái trong trang phục dân tộc.
Ở các làng đồng bào dân tộc thiểu số, trang phục dân tộc thiểu số có thể được coi là một sản nghiệp, du khách đến tham quan có thể mua tại các cửa hàng. Và điều này dường như có thể áp dụng cho tất cả các làng dân tộc thiểu số, đặc biệt là trang phục của nhóm dân tộc này thực sự rất đẹp.
Nó không nặng nề hay phóng đại, mà gọn gàng và phóng khoáng, đường cắt may đơn giản nhưng rất có họa tiết.
Đường Miểu có hơi thích.
Nhưng lúc đầu cô chỉ cảm thấy nó đẹp, khi nhìn thấy sẽ nhìn lại lần nữa, nhưng Hạ Khiếu đã trực tiếp hỏi cô có muốn thử không.
Nếu ban đầu chỉ muốn nhìn, ai đó thuyết phục thử, thì thực sự sẽ có ý tưởng thử.
Hơn nữa ý tưởng không nhất thiết phải thực hiện, sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liếc nhìn cô gái mặc chiếc váy này, nói: “Không biết có hợp không.”
“Mua thử xem.” Hạ Khiếu nói
Phù hợp hay không thì phải thử mới biết được.
Hạ Khiếu lại nói như vậy, lòng Đường Miểu nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn Hạ Khiếu cười nói: “Vậy thử xem?”
“Đi thôi.”
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu nói như vậy, nắm tay cô đi về phía trước.
...
Hai người đến cửa hàng bán trang phục dân tộc.
Trang phục của các dân tộc thiểu số ở đây rất đẹp, không trách được vừa rồi Đường Miểu vẫn luôn nhìn. Trang phục dân tộc ở đây bên trên là một chiếc áo được thiết kế riêng, phía dưới là một chiếc váy quấn. Nói chung, màu sắc của hai kiện quần áo phù hợp với nhau, chất liệu là vải lanh, mặc rất thoải mái. Đồng thời, trên quần áo sẽ thêu một số hoa văn vật tổ của dân tộc, hình thêu đó cũng là của riêng dân tộc đó nên khi mặc vào sẽ rất đặc biệt.
Sau khi Đường Miểu và Hạ Khiếu rời đi, Đường Miểu chọn một bộ màu đỏ trơn trong cửa hàng.
Màu đỏ trơn này không quá chói, đặc biệt phù hợp với chất liệu cotton và vải lanh, màu đỏ đá thì đậm hơn một chút, áo bên trên và váy bên dưới được thêu hoa văn đơn giản liên tục, trông trang nghiêm và khéo léo.
Sau khi Đường Miểu chọn xong bộ này, cô vào phòng thử đồ thay đồ. Thay xong, Đường Miểu nhất thời không ra ngoài, giơ tay kéo vạt áo trên.
Bên ngoài nhân viên bán quần áo hỏi có thích hợp không, Đường Miểu liền đáp lại, đi ra ngoài.
“Thích hợp.” Sau khi Đường Miểu đi ra ngoài, nhân viên bán hàng sáng mắt khen ngợi.
Lời khen có đôi mắt sáng không lừa được người, có nghĩa là thực sự đẹp. Đường Miểu nghe cô ấy khen ngợi cười cười, nhưng vẫn hỏi một câu.
“Cái áo này có kiểu dài không? Có phải hơi nhỏ không?”
“Không dài, nên lộ ra một chút.” Nhân viên bán hàng nói.
“Được.” Đường Miểu cười cười, không nói gì.
Khi họ đang nói chuyện, Hạ Khiếu cũng đi tới. Đường Miểu liếc nhìn anh, ánh mắt Hạ Khiếu lướt trên người cô, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của cô, nói.
“Đẹp lắm.”
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nở nụ cười.
Là thực sự rất đẹp.
Bộ đồ này đặc biệt thích hợp với Đường Miểu.
Nước da của Đường Miểu rất trắng, thuộc loại trắng sữa nên rất thích hợp với màu đỏ trơn này. Chiếc áo cánh bằng vải lanh màu đỏ trơn và chiếc váy dài làm nổi bật nước da trắng ngần như béo của cô, đồng thời cũng làm nổi bật mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng của cô.
Sau khi thay quần áo, nhân viên bán hàng giúp cô buộc tóc miễn phí, sau đó ghim một chiếc kẹp tóc bằng gỗ. Mái tóc đen dài dày của Đường Miểu được búi lên, để lộ chiếc cổ thon thả trắng ngần. Cổ nối liền với sống lưng, giấu vào trong đường viền cổ màu đỏ trơn, mang một nét quyến rũ khác biệt.
Sau khi nhân viên thu dọn xong xuôi, Đường Miểu cúi đầu chỉnh lại còng tay. Trong lúc thu dọn, nhân viên bán hàng cầm gương đi tới, nhìn Đường Miểu một cái.
Đường Miểu ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, hơi sửng sốt. Trong lúc cô còn đang bàng hoàng, người bán hàng mỉm cười, thì thầm vào tai cô.
Cô ấy nói xong, Đường Miểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ấy. Sau đó, cô định thần lại và mỉm cười, sau đó cúi đầu và nhìn đi chỗ khác.
...
Sau khi thử quần áo, Đường Miểu cũng không cởi ra.
Trong khi nhân viên bán hàng đang kẹp tóc của cô, Hạ Khiếu đi đến quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn. Thanh toán hóa đơn xong, anh đến tìm Đường Miểu, nhìn thấy Đường Miểu vấn tóc, đôi mắt bình tĩnh của Hạ Khiếu khẽ động.
Đường Miểu ngồi ở chỗ đó nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”
Hạ Khiếu men theo vành tai cùng gò má Đường Miểu, rơi xuống trên cổ của cô, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nói.
“Trông càng đẹp hơn.”
Sau khi được Hạ Khiếu đánh giá, Đường Miểu cười nói: “Không còn tính từ nào khác sao?”
Nghe Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu cũng cười theo, nói: “Không có.”
Ngắn gọn đơn giản.
Dù lời nói có hoa mỹ đến đâu thì ý nghĩa thể hiện cuối cùng vẫn là ý nghĩa đó.
Đường Miểu nghe xong lời nói của Hạ Khiếu, liền cười nắm lấy tay anh, hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng.
...
Sau khi thử quần áo, ngôi làng đã tối, những ngọn đèn quấn quanh những tảng đá bên đường lần lượt được bật lên, chiếu sáng cả ngôi làng khá rực rỡ.
Đường Miểu không biết cách nhìn thôn trang vào ban đêm từ xa, nhưng bây giờ, bọn họ đi trên con đường thôn, đi trong ánh đèn bật sáng, giống như đi trong dải ngân hà lấp lánh.
Đường Miểu và Hạ Khiếu nắm tay nhau đi dạo trong ngân hà này, cô cúi đầu nhìn đường đi, lúc đi bỗng khẽ mỉm cười.
Hạ Khiếu đi bên cạnh cô, cô đột nhiên cười, Hạ Khiếu liếc nhìn cô. Sau khi nhìn qua, anh nói.
“Cười gì vậy?”
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu cúi đầu cười liền ngẩng đầu nhìn anh. Nhìn Hạ Khiếu, Đường Miểu cũng không thu lại nụ cười, nhìn Hạ Khiếu nói.
“Không có gì, em chỉ nhớ những gì nhân viên cửa hàng đã nói với em.”
Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu vẫn nhìn cô. Thấy anh nhìn mình, Đường Miểu lặp lại lời nhân viên nói với cô.
“Là lúc anh đi thanh toán, cô ấy buộc tóc cho em, làm tóc xong, cô ấy lấy gương cho em soi.”
“Cô ấy nói em mặc bộ đồ này rất đẹp.” Đường Miểu nói.
“Có thể trực tiếp làm cô dâu.”