Thản Nhiên

Chương 69: Chương 69: Nhưng cô ta chỉ là một đại tiểu thư




Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu và Kha Di chào hỏi nhau ngắn gọn.

Bà nội nhìn thấy Đường Miểu và Hạ Khiếu đi tới, cười nói với họ: “Vừa rồi bà đang nói chuyện của hai đứa với Kha Di.”

“Nói gì ạ?” Hạ Khiếu hỏi.

“Còn gì nữa? Nói chuyện tùy tiện thôi.” Bà nội cười nói, “Cháu kết hôn, Kha Di lập tức đính hôn, còn không phải nói những chuyện này sao?”

Chuyện trưởng bối chú ý, vĩnh viễn là chuyện thành gia của tiểu bối. Hy vọng họ có được một nửa còn lại mà họ thích, hy vọng cuộc sống của họ ổn định, giàu có và khỏe mạnh.

“Cháu và Kha Di cũng trạc tuổi nhau, người trẻ tuổi bọn cháu có thể cùng nhau tán gẫu, sau đó có thể hẹn đi ăn cơm hay gì đó.” Bà nội nói xong, nói với Hạ Khiếu như vậy.

Trong khi bà cười nói, Kha Di vẫn luôn im lặng. Cuối cùng, Hạ Khiếu nói “Được“.

Hạ Khiếu và Đường Miểu gần như đã nghỉ ngơi ổn định, bây giờ cũng tới giờ cơm tối. Hạ Khiếu trả lời xong, bà nội cũng đứng dậy khỏi ghế mây, nắm lấy tay Kha Di bên cạnh, nói với Hạ Khiếu và Đường Miểu.

“Bà đã kêu phòng bếp nấu món các cháu thích ăn, đi ăn cơm trước đi.”

Bà nội nói xong lời này, mấy tiểu bối đáp ứng. Được bà nội cầm tay, Kha Di cũng hoàn hồn, mỉm cười với bà, sau đó đỡ bà cùng Đường Miểu và Hạ Khiếu vào nhà Tây.

...

Trong nhà Tây chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi sống, đầu bếp trong nhà cũng đã làm việc trong nhà Tây nhiều năm, tay nghề nấu nướng rất tốt. Có ba người trẻ cùng ăn tối, bà nội ăn ngon miệng hơn bình thường rất nhiều.

Bốn người ngồi trên bàn ăn, đều là người nhà, không có quá nhiều quy tắc lễ nghi, vừa ăn vừa tán gẫu.

Chủ đề trò chuyện không gì khác hơn là về người mới tới Đường Miểu, hay tiệc đính hôn của Kha Di. Nhưng có lẽ là bởi vì đã nói chuyện với bà nội trong hoa viên vừa rồi, dù là Đường Miểu hay chủ đề tiệc đính hôn của mình, Kha Di đều không có hứng thú.

Cô ta vừa ăn vừa xem điện thoại. Không có tin tức gì trên điện thoại, nhưng cô ta vẫn cầm lên để kiểm tra. Nhìn rồi đặt xuống, cuối cùng màn hình tắt.

Kha Di đã mất đi tính hoạt bát vào buổi chiều, bầu không khí trên bàn ăn cũng không hạ nhiệt. Mặc dù không có Kha Di sôi nổi, Đường Miểu vẫn luôn duy trì sự điềm tĩnh và bình đạm trước đây. Bà nội sẽ hỏi cô một số câu hỏi về hương vị bữa ăn, Đường Miểu cũng sẽ nói từng món một.

Nói đến đây, bà nội nói ngày mai sẽ nấu bữa sáng cô thích nhất, Đường Miểu cười cảm ơn bà.

Hôm nay bà nội và Đường Miểu lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì bà nội đối với Đường Miểu có ấn tượng tốt, hơn nữa trong giao tiếp với Đường Miểu, bà càng ngày càng thích cô. Cuối cùng, hóa ra hai người họ nói chuyện nhiều nhất trên bàn ăn tối.

Kha Di lắng nghe hai người nói chuyện qua lại, thời gian chạm tay vào điện thoại ngày càng thường xuyên hơn. Cuối cùng, cô ta chỉ đơn giản đặt điện thoại xuống và không quan tâm đến nó nữa.

“Kha Di không vội về sao cháu?” Sau bữa tối, bà nội cùng ba tiểu bối rời khỏi phòng ăn, định ra phòng khách uống trà.

Bà nói xong, Kha Di nhìn bà một cái, rồi lại nhìn Đường Miểu, cười nói: “Không vội ạ.”

“Vậy ngồi nói chuyện một lát đi.” Bà nội vẫn thích cảm giác con cháu quấn lấy đầu gối bà. Kha Di thỉnh thoảng đến đây, nhưng bà vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho những người trẻ tuổi. Huống chi, hôm nay Hạ Khiếu và Đường Miểu vẫn còn ở đây.

“Được ạ.” Kha Di đáp ứng, đi tới ôm cánh tay bà nội.

Sau khi nói chuyện với bà nội, Đường Miểu buông tay bà nội ra, cùng Hạ Khiếu đi theo hai người họ vào phòng khách.

...

Trong phòng khách, chú Chu đã pha trà xong.

Người già nên uống một chút trà hoa và trà trái cây vào buổi tối để không bị mất ngủ. Hương trà phảng phất trong phòng khách, tỏa ra mùi thơm nhẹ.

Cả nhóm ngồi xuống, Hạ Khiếu bưng một chén trà đưa cho Đường Miểu. Đường Miểu nhận lấy, nếm thử, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra vài tia kinh ngạc.

“Ngon quá.” Đường Miểu nói.

“Những bông hoa này là bà hái trong sân, tự mình phơi khô, được lắm đúng không.“. Đam Mỹ Hài

Nghe Đường Miểu nói trà thơm rất ngon, bà cụ cười nói với cô lời này.

“Ngon lắm ạ.” Đường Miểu nhìn bà nội cười khen.

Cô không nói chuyện to, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng khi cô nói điều gì đó, có một loại chân thành trầm lặng, khiến mọi người bất giác cảm thấy tốt hơn vì lời khen ngợi của cô.

Sau khi Đường Miểu khen như vậy, bà cụ thật sự rất vui vẻ, cười nói mấy ngày nay cô có thể uống nhiều hơn, khi về Hoài Thành có thể mang theo một ít.

Khi Đường Miểu cảm ơn, Hạ Khiếu nói rằng lần này Đường Miao cũng mang theo trà trái cây của chính mình.

“Ngon lắm ạ, bà có thể uống thử.” Hạ Khiếu nói.

“Thật không? Vậy thì ngày mai bà sẽ thử.” Bà nội cười nói.

Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu quay đầu nhìn anh cười, mới nói mấy câu liền bàn luận về chủ đề uống trà. Phòng khách có một bầu không khí ấm áp, giống như cảnh các gia đình bình thường trò chuyện sau bữa tối.

Ba người họ nói chuyện câu được câu không, nhưng Kha Di có vẻ thờ ơ. Bà nội cũng dần dần nhận thấy Kha Di không được hăng hái lắm, bà nhìn cháu gái hỏi: “Cháu không khoẻ ở đâu sao?”

“Không có ạ.” Bà nội hỏi xong, Kha Di có chút thất thần khôi phục lại. Cô ta nhìn bà nội trước, sau đó nhìn Đường Miểu và Hạ Khiếu. Sau khi nhìn thấy hai người, môi cô ta hơi hé mở, sau đó nhìn Đường Miểu nói: “Cô có mang son bóng không?”

Kha Di nói xong lời này, Đường Miểu hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu: “Có mang.”

“Bây giờ cô có màu cô đang son không?” Kha Di hỏi.

“Có.” Đường Miểu nói, “Có cái mới.”

“Vậy cho tôi mượn dùng một chút đi.” Kha Di nói.

Sau khi Kha Di và Đường Miểu nói vài câu, bà nội đã hoàn hồn, bà nhìn Kha Di, cười nói: “Sao đột nhiên cháu lại tô son bóng làm gì?”

Nghe bà nội nói, Kha Di đứng dậy khỏi sô pha, theo sau là Đường Miểu đi lấy son bóng.

“Lát nữa cháu đến công ty, cháu lại tô son bóng, ăn xong bị trôi mất, không son trông không có tinh thần ạ.” Kha Di nói với bà nội như vậy.

Sau khi Kha Di nói, bà nội cằn nhằn: “Muộn như vậy cháu đến công ty làm gì, ban ngày thì không gặp.”

Sau khi bà nội nói, Kha Di cười: “Bà xem, cháu không đi bà cằn nhằn cháu, cháu đi bà cũng cằn nhằn.”

“Được được.” Bà nội nghe cô ta nói vậy liền cười ha hả, cười nói: “Vậy các cháu đi đi.”

Bà nội nói như vậy với Đường Miểu, Đường Miểu cũng cười gật đầu.

Sau đó, Đường Miểu liếc nhìn Hạ Khiếu, anh cũng gật đầu để cô muốn làm gì thì làm. Cứ như vậy, Đường Miểu đưa theo Kha Di cùng đi đến phòng cô và Hạ Khiếu.

Hai người lần lượt vào phòng. Sau khi vào phòng, Kha Di thản nhiên đóng cửa lại, khi cô ta đóng cửa, Đường Miểu đã đi vào phòng tắm. Túi trang điểm của cô được đặt trong phòng tắm. Buổi chiều rời giường cô mang vào rửa mặt liền để ở đây.

Cô tìm một thỏi son bóng mới từ trong túi trang điểm, vừa định xoay người rời đi, Kha Di từ bên ngoài phòng tắm đi vào, đóng cửa khóa lại, đẩy Đường Miểu đến bên bồn rửa mặt, cảm xúc cô ta đè nén hơn một tiếng đồng hồ, đã hoàn toàn bộc lộ hết khi chỉ còn lại cô ta và Đường Miểu.

Cô ta không thể tưởng tượng được đồng thời tức giận, còn mang theo một tia uy hiếp và chán ghét, cô ta cau mày, nhìn thẳng vào Đường Miểu trước mặt, từ cổ họng ép ra một âm thanh vặn vẹo.

“Cô muốn làm gì?”

...

Đường Miểu biết Kha Di nhất định sẽ một mình đi tìm cô, cho nên cô ta như vậy cô cũng không quá kinh ngạc. Cảm xúc của cô không dao động, ánh mắt nhìn Kha Di mà không có bất kỳ gợn sóng nào.

Kha Di hỏi xong, Đường Miểu trầm mặc một hồi, cuối cùng nói với Kha Di.

“Khi tôi vừa thức dậy vào buổi chiều, A Khiếu nói với tôi rằng Kha Di đến, Kha Di là chị họ của anh ấy. Lúc đó tôi cũng rất sửng sốt, nhưng tôi không nghĩ nhiều, nghĩ chỉ là trùng tên, không nghĩ tới thật sự là cô.”

Đường Miểu nói xong lời này, Kha Di có chút khó chịu mà cười lên. Cô ta nhìn Đường Miểu, con ngươi trong mắt khẽ lay động, nhất thời cảm xúc rối rắm phức tạp, cô ta cũng không biết mình bây giờ đang có tâm trạng gì.

Bất kể tâm trạng của cô ta là gì, Kha Di chỉ biết Đường Miểu nên được xử lý ngay lập tức.

“Cô lập tức rời đi cho tôi.” Khóe miệng Kha Di có chút run rẩy.

Cô ta nói xong lời này, trong mắt hiện lên một tầng tức giận, Đường Miểu nhìn cô ta, nói: “Tôi không đi.”

“Cô đã nhận tiền!” Kha Di áp chế cảm xúc bùng nổ, đè thấp giọng gầm lên một tiếng với Đường Miểu.

Cô ta như một con thú bị mắc bẫy muốn nổi giận nhưng lại không biết trút giận vào đâu, không gian trong phòng tắm quá chật hẹp khiến cô ta có chút thở không thông.

Nhưng sau khi cô ta nói xong lời này, Đường Miểu cũng không bị cô ta tức giận vô cớ làm cho kinh ngạc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Kha Di, nói.

“Đó là cái giá để rời khỏi Kỷ Tuấn Lâm.”

Sau khi Đường Miểu nói xong, Kha Di nhìn Đường Miêu với đôi mắt đỏ như máu.

Cô ta tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ vô hại phúc hậu, nhưng lại có tâm hồn đáng sợ, sau khi Đường Miểu nói xong, trong mắt Kha Di tràn đầy cáu kỉnh, chán ghét cùng tức giận càng thêm vài phần sợ hãi.

Nhưng cô ta vẫn luôn kiêu ngạo, đồng thời nỗi sợ hãi này vừa được sinh ra, nó đã biến mất ngay lập tức. Thay vào đó là một nụ cười khinh bỉ.

“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Kha Di nhìn Đường Miểu hỏi, “Hạ Khiếu giá bao nhiêu?”

“Tôi mặc kệ là bao nhiêu, Đường Miểu, lập tức rời khỏi em trai tôi!” Kha Di nói.

Lời nói của Kha Di đầy sự điên cuồng tuyệt vọng và bất lực, cô ta nóng lòng muốn giải quyết mọi chuyện trước khi mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng phụ thuộc vào ý muốn của cô ta. Lần đầu tiên cô ta có thể bỏ ra 10 triệu để mua chuộc tình yêu mười năm của một cặp tình nhân, nhưng lần thứ hai cô ta sẽ không thể chi thêm 10 triệu để mua chuộc cuộc hôn nhân giữa em trai và bạn gái cũ của người yêu.

Nhưng cô ta chỉ là một đại tiểu thư, dường như không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu tiền.

Đường Miểu nhìn Kha Di, lúc nói lời này, trong lòng không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào. Cô luôn bình tĩnh, và cô bình tĩnh hơn Kha Di rất nhiều trong tình huống hiện tại.

Sau khi Kha Di nói điều này, mắt cô ta đã đỏ hoe. Đường Miểu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, hỏi.

“Cô còn muốn đính hôn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.