Nhìn qua cửa sổ phòng nhà Mitsuo, Nobita thấy cậu ta đang gặm bút suy nghĩ từ ngữ để viết vào đơn từ chức siêu nhân, cơ mà có vẻ cái đầu óc thông minh của cậu ta không nhớ được chữ Kanji mấy chữ khó nên vẫn là mang từ điển ra rà lại.
Thấy vậy làm Nobita muốn phì cười, nhưng đã nhận lời nhờ vả của Sumire, Nobita cũng cần phải làm cho ra ngô ra khoai chứ.
Cùng Sumire đáp xuống phòng Mitsuo, Nobita cười khan bắt chuyện:
“Mitsuo-kun, lâu không gặp.”
Thấy Nobita đến Mitsuo cũng gác chuyện xem từ điển qua một bên rồi cười trả lời:
“Kage-kun à, sao hôm nay cậu đến đây?”(tên giả của Nobita là Hắc ảnh- kuro kage)
“Tớ nghe nói cậu định từ chức siêu nhân đấy à?”
Nobita đi thẳng vào vấn đề, mà hắn vốn cũng chẳng thể nói quanh co được thì thà thẳng thắn là tốt nhất.
Gật đầu một cái, Mitsuo ỉu xìu mà trả lời:
“Ừ, tớ cảm thấy bản thân thật kém cỏi, chậm chạp, luôn vướng chân các cậu. So với siêu nhân ú thì tớ tối dạ vô cùng, lại còn hay đãng trí…”
Nobita ngẫm lại thì ra siêu nhân ú là siêu nhân số 4 a? Hắn còn nhớ có lúc Sumire có kể về cậu ta, nghe nói cậu ta là một phật tử sống tại Oosaka, rất thông minh và có đầu óc kinh doanh, coi bộ cậu ta là thông minh nhất đám siêu nhân.
Khi cả đám cứ ngốc ngốc mà bay qua lượn lại cả ngày trên trời đi tuần rồi đói về nhà ngửa tay xin ăn bố mẹ thì cậu ta đã tận dụng sức mạnh và khả năng bay lượn của siêu nhân để làm ra tiền tự chi tiêu rồi.
Nobita cũng muốn gặp cậu ta một lần nhưng hắn lười quá nên vẫn chưa có dịp gặp. Nhìn vẫn đang trong tình trạng ỉu xìu Mitsuo, Nobita vỗ vỗ bả vai cậu ta mà nói:
“Cậu nghỉ siêu nhân là đúng lắm Mitsuo-kun! Nhưng cậu nói sai một điều rằng, không phải là cậu không xứng làm siêu nhân! Mà chính cái nghề Siêu nhân không xứng với cậu!”
Bị Nobita nói cho được vòng Mitsuo là một vẻ mặt mộng bức, tại sao bỗng nhiên đang nói đến chuyện bản thân chưa đủ lại chuyển thành là siêu nhân mới thật là không xứng đáng đây???
Vốn đã không mấy thông minh sáng dạ Mitsuo là triệt để mộng. Sumire mang Nobita đến để khuyên Mitsuo đi làm lại Siêu nhân cũng một mặt mộng bức:
“Là ta không chú ý hay thế giới biến đổi quá nhanh? Sao bỗng người đưa đến để khuyên bảo lại quay đầu tiếp tay cho giặc?”
Nhìn Mitsuo vẫn là chưa hiểu vấn đề, Nobita gãi gãi đầu mà nói:
“Được rồi! Nhanh nhất cũng là bớt việc nhất đó là thựuc tế kiểm chứng! Đi nào Mitsuo-kun! Mặc sáo trang siêu nhân đi với tớ!”
Tuy vẫn là không hiểu Nobita mục đích là gì, nhưung coi bộ Nobita không như những người khác chạy đến để khuyên bản thân nghỉ việc Siêu nhân nên Mitsuo cũng không chống lại mà là theo bản năng mặc sáo trang Siêu nhân vào rồi cùng Nobita ra đường.
Đi hết mấy trục đường phố xá sầm uất, đi qua khu dân cư các bà các mẹ đứng trên các nẻo đường buôn dưa lê, bán bát quái tin tức:
“Này này! Mấy bà nghe gì chưa? Siêu nhân lại triệt phá một băng đảng Yakuya khét tiếng nữa đấy!”
“Đúng thật nhỉ! Siêu nhân giỏi quá, loáng một cái đã dẹp tan lũ tội phạm.”
“A, siêu nhân kìa! Siêu nhân….”
Chạy trối chết trốn khỏi mấy người hâm mộ cuồng nhiệt, Nobita lại nói:
“Bây giờ cậu có thể cởi đi sáo trang mà đi cùng tớ.”
Nói xong Nobita cũng nhanh chóng thay cho bản thân một bộ đồ bình thường, đội mũ lưỡi trai lên hơi che điểm mặt. Thay đồ của Mitsuo thì đơn giản hơn nhiều, cậu ta chỉ đơn thuần tháo mũ và áo choàng là được, ngắm nhìn mặt Nobita mà nói:
“Tớ thật không ngờ cậu lại đẹp trai thế đấy Kage-kun.”
Nói thật là Nobita cũng cảm thấy vẻ mặt của bản thân càng ngày càng diễn biến theo phương hướng thẩm mĩ hóa, có vẻ như nó tự chủ diễn biến theo tiềm thức của Nobita với cái nhìn nhận về cái “đẹp” nên Nobita ngày càng trở nên đẹp trai ra.
“Điểm đó không quan trọng! Đi theo tớ!”
Nobita không muốn nhắc quá nhiều về chuyện cảu bản thân, nhanh chóng dẫn Mitsuo đi.
Đi qua một ngôi nhà hàng xóm của Mitsuo, Nobita ra hiệu cậu ta núp kĩ rồi gõ cửa. Chốc lát có một thím có thân hình khá là gầy ốm đi ra mở cửa, Nobita lễ phép mà cúi chào bắt chuyện:
“Cháu chào cô ạ! Cháu là bạn của Mitsuo, hôm nay cháu đến tìm cậu ta nhưng lại quên mất địa chỉ chính xác ạ. Cháu chỉ nhớ mỗi chuyện nhà cậu ấy nằm tại khu này…”
“A! người cậu muốn tìm là thằng con nhà bên kia ấy!”
Người phụ nữ nói một câu rồi định bụng đóng của lại. Nobita lại đâu có định chỉ làm thế, làm một vẻ mặt có lỗi mà nói:
“Xin lỗi bác ạ, cháu thực sự cũng không quá thân với cậu ấy, đường đột đến nhà không biết có sao không. Bác có thể giới thiệu cho cháu sơ qua về cậu ấy để cháu có thể chuẩn bị trước tâm lí có được không ạ?”
“Tâm lí cái gì chứ thằng Mitsuo đó ngày nào cũng đi học muộn, trên trường thì ngủ gục, về nhà thì bị mẹ la, ta mà có đứa con như thế chắc ta thắt cổ mà tự tử mất. Chẳng bù cho đứa con Sabo của ta, mới có lớp… đã…. Nó còn…. ( nơi đây tỉnh lược đi ngàn chữ về thổi phồng đứa con của bà).”
Chào tạm biệt bà hàng xóm “tận tình”, Nobita đi lại chỗ núp của Mitsuo mà nhìn cậu ta với vẻ mặt thâm ý xâu xa mà nói:
“Cậu có cảm nghĩ gì khi nghe những chuyện vừa rồi?”
Mitsuo lại nghĩ là Nobita muốn cười nhạo bản thân, nhưung thực sự không cso gì để phản bác nên cậu ta ỉu xìu mà nói:
“Tớ là một đứa trẻ hư, một người thất bại, tớ không xứng với chức siêu nhân.”
“Không không! Cậu sai rồi! Cậu không thấy mọi người vẫn vô cùng cảm kích cám ơn siêu nhân đó sao? Nhưng người đó lại không phải là cậu! Cậu vẫn là Mitsuo hậu đậu vụng về! Cậu vì thức đêm truy bắt tội phạm mà ban ngày bị phạt do ngủ gục, cậu vào sinh ra tử trong khi ai ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kẻ thất bại, đứa trẻ hư. Là cậu không đáng bị nhận cái nhìn đó từ xã hội chứ không phải cậu không đáng làm siêu nhân!”
Nobita cố gắng mà uốn nắn cái tư tưởng của Mitsuo cho về đường ngay, hay đúng hơn là tiêm nhiễm suy nghĩ của bản thân cho tâm hồn thuần khiết Mitsuo. Nghe Nobita lời lẽ hùng hồn đanh thép thì Mitsuo mới một mặt nhận ra mà vỗ tay nói:
“Đúng! Là thế giới sai chứ không phải ta sai!”
Cảm thấy kinh ngạc khi cậu ta có thể phán ra một câu kinh điển như vậy, nhưng Nobita vẫn là bỏ qua mấy thứ vặt vãnh đó mà một mặt “trẻ nhỏ dễ dạy” nói:
“Tất cả nguyên nhân chỉ là ở chỗ cậu không được người thân biết đến là siêu nhân mà gây ra! Tuy có nhiều người biết sẽ dẫn đến bí mật bị lộ, nhưng người thân đâu có thể bán đứng nhau? Hãy để lộ cho người thân cậu rằng cậu là siêu nhân đi! Cậu sẽ thật sự thoải mái!”
Tích cực hốt du Mitsuo đi theo tư tưởng sai lệch, Nobita không cảm thấy chút nào có lỗi ngược lại cảm thấy vốn là nên thế. Nhưng Mitsuo ngược lại chần chờ lên mà nói:
“Nhưng chú siêu nhân bảo không được cho ai xem mặt thật của siêu nhân nếu không sẽ biến tớ thành động vật…”
Nghĩ đến bị biến thành động vật thì Mitsuo lại rùng mình, đầu vốn đang bị Nobita mấy câu kích động như bị một gáo nước lạnh xối cái thông thấu, rùng cả mình. Nobita lại không quan trọng mà nói:
“Không sao! Lão ta lại không đánh lại tớ! Chuyện đó tớ sẽ “thân mật” cùng chú siêu nhân của cậu nói chuyện rõ ràng. Nhưng cậu chỉ có thể nói bí mật của bản thân cho một người thôi! Cậu nên biết tai vách mạch rừng a, thêm một người biết là thêm một tầng nguy cơ bại lộ, mà bại lộ thì không chỉ chú siêu nhân không tha cho cậu mà chính bè lũ tội phạm cũng không tha cho cậu đâu!”
Nghe Nobita nói vậy Mitsuo cũng lãnh tĩnh lại, nếu là quan hệ đến sự an toàn của mọi người thì cũng thật sự nên giữ bí mật thật tốt, lại nghĩ đến mẹ vẫn thường hay tán phét với mấy bà hàng xóm, Mitsuo cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên cho mẹ biết thì vẫn hơn.
Lại nghĩ đến bố, Mitsuo vẫn là sợ bố, nếu bố cấm bản thân đi làm siêu nhân thì sao? Suy nghĩ Mitsuo quên bẵng mất mục đích ban đầu của cậu ta là xin nghỉ, bị Nobita kéo đông kéo tây xong quên bẵng mất, ngược lại suy nghĩ đến người để chia sẻ bí mật đi.
“Tốt! Tớ đã quyết định được người cùng chung bí mật với bản thân là ai! Cám ơn cậu Kage-kun. Còn việc nói lại với chú siêu nhân thì nhờ cậu đấy!”
Quyết định xong, Mitsuo một mặt rạng rỡ mà quay qua Nobita cười nói. Nói xong cậu ta không kịp chờ đợi mà đội vào sáo trang siêu nhân bay đi, coi bộ là đi tiết lộ bí mật a.
Nobita thì đơn giản cười một tiếng rồi khóa chặt “khí” của chú người dơi, cũng là chú siêu nhân ngoài hành tinh rồi… “póc” Biến mất tại chỗ.
………………………………………………………………………
Trên một nóc nhà cao ốc, Siêu nhân người dơi đang một mặt bực mình ngồi đấy, Nobita xuất hiện cũng khiến hắn giật mình một chút rồi lại không thèm để ý mà quay đầu sang một bên.
Nobita đi lại mép tòa nhà mà ngồi lên rồi bắt chuyện như là hai người bạn lâu năm vậy:
“Tôi biết anh có gắn máy nghe lén trong huy hiệu của bọn nhóc, có nghĩa là cả quá trình nói chuyện của chúng tôi anh cũng đã biết cả. Sao? Anh định làm gì?”
Khóe miệng chú siêu nhân giật giật, hắn là muốn lắm một phát súng biến Nobita thành con gián mà dẫm đạp thỏa sức lắm chứ. Khổ nỗi hắn đánh không lại a…
Đánh lại đánh không lại, nói lí lại nói không qua ba tấc lưỡi của Nobita, Siêu nhân người dơi cũng là khổ a. Đã qua bao nhiêu lần đi mọi nơi tìm kiếm nhân tuyển đi là cu li… í nhầm, đi làm siêu nhân, nhưng hắn lại chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này.
Thường thì hắn sẽ tìm hết cách ngăn cản hành động tiết lộ bí mật của mấy nhóc siêu nhân kia, và hắn có khả năng để làm được, nhưng khổ nỗi bây giờ là khác thường á. Hắn cũng đâu ngờ tại Trái Đất xa xôi này lại tòi đâu ra tên biến thái Nobita, không có bộ sáo trang hay vũ khí mà có thể mang bản thân treo lên đánh.
Ngang dọc khắp các tinh hệ Siêu nhân nay lại bị đánh thành đầu heo, siêu nhân cũng tuyệt vọng lắm a… Mãi mới có thể rặn ra một câu:
“Theo lời ngươi!”