Thần Nobita

Chương 44: Chương 44: Kết Thúc Và Rời Đi




Trên con đường rừng vắng vẻ, nơi mà thú dữ thường tấn công con người, hai bóng hình đơn bạc lại sóng vai vui cười đi trên con đường này, nơi hiểm trở rừng sâu núi thẳm lại bởi tiếng cười như chuông bạc của hai người mà thêm phần nhân khí.

Bỗng một con gấu gầm lên lao ra khỏi bờ rừng, hai người đó lại không có vẻ gì là sợ hãi mà vẫn cười cười nói nói.

“Công chúa của ta~~~~ Nàng có thích ăn tay gấu không vậy? Ta đảm bảo nàng sẽ ăn no căng hôm nay.”

Cười cợt không coi ai ra gì đứa bé trai quay về bên cạnh mình như một búp bê bé gái nói.

“Tay gấu nhiều dầu mỡ lắm, ăn vào sẽ mập a, chàng lại không thích thiếp mập..”

Bé gái không nói thì thôi, lời nói kinh nhân, mới tí tuổi đầu đã chàng chàng thiếp thiếp cmn chứ hai tư tuổi đầu tác giả mấy chục năm là sống ở trên thân cẩu mà qua sao???

Hai người chả là ai khác mà là tên đùa bức Nobita và mĩ nhân Chacha, đừng nói tác thiên vị trong vấn đề xưng hô, có ngon thì mày chuyển giới thành mĩ nhân tác sẽ cũng cho mày một biệt hiệu mĩ nhân chuyển giới a, tới a, lẫn nhau thương tổn a, độc thân cẩu là chân lí, FA muôn năm, thánh nữ vĩnh tồn nhất thống Japan anti virusst giới!

Kéo xa…. Từ hôm cùng nhau ngửa bài nói thật với nhau, hai người không những không giận nhau ngược lại càng thắm thiết, Chacha coi Nobita như chồng của mình vậy, không dấu diếm bất kì vấn đề nào, Nobita cũng vậy… không dấu diếm… à có chút chút, Nobita hứa chắc là chỉ chút chút dấu diếm mà thôi á, tóm lại tình cảm hai người ấm nhanh với một tốc độ kinh khủng khiến độc thân cẩu là tác có cảm giác Gato không biên giới.

Hai người quyết định về lại chốn đào nguyên Nobita đã thành lập để ở ẩn, và thế là hai người lại đi ngược lại hành trình Nobita đã từng đi, qua hết thiên sơn vạn thủy cuối cùng đã sắp đến nơi.

“Hôm nay mày may mắn lắm đó gấu!”

Nói đoạn, Nobita hất chân đá một cái vào bụng nó, thế rồi… không có thế rồi á, con gấu được, không huyền niệm khi cơ thể Nobita đã có đến năm chục điểm chiến đấu, có nghĩa là Nobita mạnh bằng năm chục người trưởng thành cộng lại, chịu một đá đó có là voi cũng gục chứ đâu chỉ gấu.

Trên đường đi Nobita thậm chí không thèm bí mật, cứ xông thẳng một đường đi như vậy nhưng chả thấy ma nào không có mắt chặn đường cả, bất kì nơi nào Nobita vào ăn đều khắp nơi im thin thít một chút tiếng động cũng không dám phát ra.

Lúc đầu Nobita cũng tò mò định bắt một tên lại hỏi han đôi chút, nhưng ngại vì Chacha trước mặt có thể mất hình tượng nên cuối cùng nhắm mắt cho qua.

Nobita không biết là lũ binh lính chạy trốn khỏi tay hắn miêu tả hắn như thế nào, ngoại trừ một số tử trung còn trở lại bẩm báo cho Hideyoshi còn lại đều sợ tội mà chạy tứ tán, kẻ nào cũng đinh ninh bản thân là kẻ duy nhất sống sót dưới tay Kiếm Thần, thế là càng nghĩ càng sợ hãi, sợ hãi dẫn đến tin đồn, nhiều tin đồn dẫn đến sự thật.

Nghe nói Kiếm Thần khi tức giận như là thiên nộ vậy, mây đen vần vũ dù trước đó trời vẫn nắng chói chang, có người nói Kiếm Thần chỉ đứng như thế mà câu hồn quỷ nghe lệnh lấy mạng người trong in lặng, có người nói đứng trước đại quân thiên thiên vạn vạn người Kiếm Thần chỉ để lại một câu “nói Hideyoshi đến gặp ta, nhưng ta không sẽ cho hắn trở lại đâu….” Thế là cả đại quân bỗng chết cả chỉ còn một kẻ còn sống chạy về hốt hoảng báo tin không lâu cũng sợ vỡ mật mà chết bất đắc kì tử.

Hideyoshi thậm chí còn không dám bước chân ra lãnh địa một bước, luôn luôn cao ngạo hắn lần đầu tiên biết sợ hãi một người lại kinh khủng như vậy.

Hideyoshi hành động lại càng chứng thực cho lời đồn, cho đến lời đồn càng lúc càng quá đáng, càng khó tin lại càng có người tin, nào là Kiếm Thần mang trên mình thanh kiếm dài 99 trượng rộng cũng 99 trượng, gặp đối thủ hắn nói câu “Ta cho phép ngươi chạy 98 trượng đấy”, có người lại còn nói Kiếm Thần có vợ bị Hideyoshi bắt đi nên mới “Nộ hồng nhan” mà đội mồ sống dậy đi cướp lại vợ chứ thực ra hắn đã chết trăm năm, hắn trăm năm trước vẫn thế, bây giờ cũng không khác thì không phải quỷ hồn thì là gì.

Xưa nay con người ưa thích là bát quái, biên vô tội vạ, nằm cũng trúng đạn Nobita không hiểu thấu “Úy” cứ tăng lên ầm ầm không biên giới, được “Úy” nuôi lớn mạnh nên “Uy” của hắn tuy hắn chưa thử dùng nhưng theo hắn tính toán thì ép sập mấy trăm con khủng long là dư xài, còn người a? Ép chết chứ sập đã là gì.

Đến cửa nhà Nobisaku, Nobita lại gõ gõ cửa ba lần rồi lui lại đứng chung bên Chacha đợi mở cửa, thế nhưng không ngờ cửa mở ra lại thấy một cô bé thanh tú ra mở cửa là cái gì quỷ???

“Xin hỏi đây có phải là nhà của Nobisaku không vậy ạ?”

Hơi không quá chắc chắn Nobita ngập ngừng hỏi cô bé, chứ trí nhớ của hắn vẫn dùng tốt a, tại sao có thể là dạng này???

“Mẹ ơi, có người đến tìm ông xã Nobi nhà ta nè…”

Quay đầu vào nhà, cô bé cất tiếng gọi vọng vào. Nghe lời nói cô bé Nobita được! Chacha cũng được! Hai người như hai pho tượng đứng như trời trồng.

Bên tai Nobita luôn vang lên văng vẳng: “Ông xã Nobi….. Ông xã Nobi…..”

“Tên khốn này mới tí tuổi đầu đã yêu với đương! Đáng đánh! Gặp được hắn ta phải “thân thiết” “hỏi han” tình hình sức khỏe hắn a…”

Nghiến răng nghiến lợi Nobita không nghĩ đến hắn cũng chỉ là con nít ranh không hơn không kém.

“A!! Sư phó! Ngài đã trở về… con nhớ người chết mất.”

Lâu ngày không gặp Nobisaku vẫn như thế, vui vẻ năng nổ nhiệt tình a, cơ mà hắn không biết là sư phó hắn đang lên kế hoạch tẩn hắn như thế nào đấy, nếu biết chắc chắn hắn sẽ chả vui vẻ như vậy a.

“Đi vào nhà ngồi đi.”

Nói một câu, Nobita dẫn đầu đi vào nhà, không giống khách ngược lại giống chủ nhân ngôi nhà hơn.

“Giới thiệu với sư phó đây là…. Hana-chan… cô ấy là…”

Nobisaku ngập ngừng giới thiệu Hana cho Nobita biết.

“Con Hana là vợ chưa cưới của Nobisaku-kun ạ, con xin chào sư phó, sư mẫu…”

Hana nhanh chóng cướp lời Nobisaku, nhìn khuôn mặt Nobisaku coi bộ thằng cu bị ép duyên a, nhìn dáng người mảnh khảnh, cử chỉ tinh ý, dịu dàng đoan trang Hana, lai nhìn hậu đậu vụng về, ngoài thân bản lãnh được Nobita busst cho còn lại chỉ số IQ lẫn EQ đều âm Nobisaku, Nobita biểu thị: “Sống trong phúc mà không biết hưởng phúc,”

Còn Chacha vì cái tiếng kêu sư mẫu mà cười không thấy ánh mặt trời, xem cô vợ của đứa đệ tử này là nàng nhận định, cho Nobisaku một ánh mắt thương mà không giúp được, Nobita hỏi về lai lịch cô bé kia.

Người ta nói một lần bị rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng a, Nobita mắc phải một lần rồi không muốn tổ tiên cũng dính á, vả lại Nobita tự tin bản thân đầy đủ thực lực bảo vệ nàng Chacha chứ Nobisaku thì theo Nobita còn kém một chút.

“Chả là tháng trước con đi vào rừng săn thú, đi mãi không có con mồi, bỗng nhiên con gặp nàng ấy đang hốt hoảng bỏ chạy đến, và lại vấp phải đá mà ngã cách con không xa, con mới lại đỡ nàng dậy a, bỗng có một con gấu xuất hiện, con cảm thấy nàng rõ ràng là phúc tinh của con a, đang đói bỗng có nàng dẫn đến con thú,

hôm đó con ăn được một bữa tay gấu no nê, cảm ơn của nàng nên con mời nàng về cùng ăn a, thế rồi cứ đi săn mang nàng theo thì không có gấu xuất hiện cũng sẽ có lợn lòi a, hổ a, báo a, lao ra làm bữa ăn cho nhà con,

mẹ con cũng quý nàng lắm định nhận nàng làm con nuôi, nhưng nàng nhất quyết không chịu, cứ bảo cái gì mà không lấy con không thể a, con cũng không biết á..”

Nobisaku kể về hành trình gặp gỡ và quen biết của hai người Nobita cảm thấy vi diệu vô cùng, Hana cô nàng thì cảm nắng trước pha anh hùng cứu mĩ nhân của Nobisaku, anh chàng này thì coi sự hút hết tai nạn lại bên mình của Hana là Phúc Tinh mới ác chứ lại.

Vận mệnh a, Nobita thậm chí đã suy ra tại sao bản thân lại đen đủi đến vậy, rõ ràng là di truyền từ tổ tiên xuống a..

“Ta phải đi một khoảng thời gian, Chacha nàng sẽ ở tại ngôi nhà trước kia ta làm, có rảnh rỗi ngươi hãy giúp đỡ nàng đợi ta về nghe chưa?”

Nobita vốn đã nói trước bản thân cần rời đi một thời gian không quá dài, Chacha cũng đồng ý sẽ ở tại nhà của Nobita làm lúc trước chờ hắn về.

“Vâng! An toàn của sư mẫu cứ giao cả cho con!”

“Hôm nay có món heo rừng thịt, mẹ con đang nấu dưới kia, mời sư phụ, sư mẫu ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, may mà có Hana a.”

Nobisaku hồn hậu thật thà đáp.

Khóe miệng Nobita giật giật nói:

“Ừ, may mà có Hana a.”

Sắp xếp xong xuôi Chacha tại ngôi nhà hẹn nàng hai hôm nữa sẽ trở lại rồi Nobita đi lên cỗ máy thời gian trở về hiện thực.

Nobita đã từng tin tưởng bản thân dù có thay đổi cái gì lịch sử thì cũng sẽ chẳng thể bị cảnh sát thời gian mời đi uống trà, nhưng lần này không giống, Chacha là nữ nhân có ảnh hưởng to lớn trong lịch sử Nhật Bản, nếu vì Nobita nhúng tay mà lịch sử bị cải biến to lớn thì không chắc có bị cảnh sát thời gian ghé thăm không.

Nobita chưa đủ sức mạnh mà đối đầu với cả lực lượng cảnh sát thời gian a, lo lắng suốt đường đi, cuối cùng Nobita lại chẳng thấy ma nào chặn đường thợ sửa ống nước cả, thở phào nhẹ nhõm bước ra từ ngăn bàn, Nobita nhanh chóng lại bên giá sách.

Rút ra quyển “Lịch sử Nhật Bản toàn thư” bắt đầu rà soát thời chiến quốc, thấy gần như chả thay đổi gì, Chacha vẫn là Yodo-dono, vẫn bị thế nhân phỉ nhổ là kẻ gây ra sự sụp đổ cho nhà Toyotomi.

“Thế này là thế nào??? Chả lẽ sau khi bản thân li khai lũ Hideyoshi lại có gan đến bắt Chacha???”

Lòng nóng như lửa đốt Nobita định chạy ngay đến quá khứ, nhưng rồi lại dừng lại, quá khứ muốn trở lại lúc nào cũng được, nhưng lần trước là cái đầu nóng lên không để ý hậu quả mà cứu Chacha khỏi tay Hideyoshi khi bản thân chưa đủ lực lượng chống lại cảnh vệ thời gian.

Bây giờ chỉ khi bản thân có thể giây thiên giây địa giây không khí rồi hẵng tính đến chuyện chọc đến thay đổi lịch sử a.

Hô thở ra một hơi, Nobita đi xuống nhà, du lịch quá khứ là lâu nhưng hiện tại chỉ qua có một tiếng đồng hồ mà thôi, mỗi lần lên cỗ máy thời gian đi rồi dừng lại trong hầm thời gian là thời gian trôi qua ở hiện tại lại qua 5’.

Đi xuống nhà đi qua phòng khách bỗng Nobita nghe được bố Nobi đang nghe tin tức trong ngày.

“Cuộc phát hiện này đang làm điên đảo giới sử học toàn Nhật bản, hiện nay đang nổ ra rất nhiều tranh luận trên toàn đất nước của các chuyên gia sử học hàng đầu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.