Thần Nobita

Chương 117: Chương 117: Suýt chết bộ đôi hai người




Tại dưới đáy biển Thái Bình Dương đang diễn ra một hoạt động có thể khiến bất kì ai nhìn thấy sẽ bị lác mắt, đó chính là… Đốt lửa trại…

Đúng vậy! Tại dưới đáy biển chỉ toàn nước là nước, xung quanh áp lực nước đã có thể ép dẹp cả chiếc thuyền thì lại có một bữa tiệc đốt lửa trại vui vẻ của một nhóm người “đặc biệt” nhất tại trái đất hiện nay.

Nobita cảm thấy cuộc sống mới của bản thân tuy mới qua có một thời gian không phải quá dài, nhưng mức độ kịch tính của các việc trong đời thật sự là vượt mức kiếp trước không chỉ đơn thuần một tầng thứ.

Nội cái chuyện cắm trại dưới đáy đại dương đã nghĩ cũng không dám nghĩ rồi. Nhìn cả đám bạn cười cười nói nói ăn những xâu thịt nướng làm bằng phiêu sinh vật, cùng nhau chia sẻ niềm vui thì Nobita lại cảm thấy thật hạnh phúc.

Bạn bè hắn kiếp trước không phải ít, nhưng để trao tim cật như tại nơi đây thì nói thật là không có, dẫu cho bạn bè nơi đây nói thật Nobita cũng không trao được tim cật cái gì, chỉ có Shizuka là may ra… Doraemon thì ngoài một số chuyện khó giải thích ra thì cũng vậy.

Còn Jaian bạo lực cuồng và Suneo lẻo mép thì thứ cho Nobita nói thẳng, xin lỗi cũng muốn lắm nhưng giác ngộ chưa đủ a.

Đúng như Nobita nhận xét, vừa ăn uống vui vẻ không bao lâu Jaian và Suneo bắt đầu mở ra hốt du hình thức với mục đích không thể trần trụi hơn được.

Jaian bắt đầu mở ra việc kể chuyện ma, Suneo vô cùng nhanh chóng “chồng hô vợ hợp” mà vứt ra câu chuyện về “quỷ biển”.

“Tại khu “tam giác quỷ Beckmuda” được mệnh danh “tam giác quỷ vực”. Bởi nơi đây là nơi được ghi chép có nhiều vụ máy bay rơi và tàu chìm nhất trên Trái Đất. Cho đến nay người ta ước tính có trên 100 tàu bè máy bay và hơn ngàn người mất tích khi đi qua vùng biển thần bí đó. Người ta có rất nhiều phỏng đoán, trong đó phỏng đoán được giới chuyên gia đồng ý cao nhất đó là nơi đây có một luồng từ trường cực mạnh đã tạo nên những cơn sóng thần cuốn phăng đi mọi thứ.”

Coi bộ mọi người đã lâm vào trong câu chuyện của bản thân, Suneo cảm thấy “mọi việc đã chuẩn bị hết, chỉ chờ gió đông”, nên bắt đầu nói đếnmục đích của bản thân:

“Nhưng bên cạnh đó còn có giả thuyết rằng người ngoài hành tinh là lí do tạo ra tất cả điều này, nhưng ngày mai chúng ta sẽ đến đó và thấy rõ ràng sự thật.”

Doraemon giật mình mà nói:

“Cái gì? Ai bảo với cậu ngày mai chúng ta sẽ đến đấy?”

Suneo một mặt ăn chắc mà kích động nói:

“Tớ nói thế đấy! Tớ đề nghị chúng ta sẽ cùng nhau đi tới đó tìm hiểu sự thật!”

Doraemon lại lạ thường minh mẫn không bị Suneo hốt du mà nghiêm khắc quát lên:

“Các cậu có mà muốn tới đó tìm vàng thì có! Hãy dẹp ngay cái kế hoạch ngông cuồng đầy nguy hiểm đó đi!”

“Tớ mang các cậu tới đây thì cần đảm bảo sự an toàn của các cậu! Từ nay trở đi tớ cấm các cậu nhắc đến chuyện này nữa!”

Bực mình Doraemon không cho Jaian hay Suneo chút mặt mũi nào cả, nhìn đã biến sắc thành màu gan heo Jaian thì Nobita biết thừa sẽ không chỉ đơn giản mấy câu của Doraemon mà mấy cậu ta sẽ từ bỏ.

Nhưng biết thừa Nobita lại chả thèm đoái hoài, dẫu sao cũng cần đến sáng mai mới hết thời gian đèn pin thích nghi hết tác dụng, Nobita lại không đãng trí đến quên mất cánh cửa thần kì cái này Bug, đằng nào hai cậu ấy cũng không vấn đề gì, có thì cũng chỉ là hoảng loạn chút thôi, cho chừa đi cái thói ham tài lại không thích nghe lời đồng bạn.

]

Cả đám đi ngủ trong không vui, Nobita lại khác, đêm nay hắn ngủ tặc đã, ngủ một cái gọi là hương a…

Dẫu sao hắn cũng “hi sinh” giấc ngủ trưa của bản thân để cùng mọi người đi khám phá cái gì đại dương nên đêm nay hắn coi như ngủ bù, nên đã sáng sớm rồi mới chịu chậm rãi mà thheo tiếng hét của Doraemon mà dậy.

“Nobita! Shizuka! Dậy nhanh lên! Báo động! Nguy to rồi!”

Nhìn một mặt hoảng hốt Doraemon, Nobita không đáng kể vươn vai đánh một cái ngáp, Shizuka thì không vô tâm như Nobita, cô ấy quan tâm mà hỏi Doraemon:

“Có chuyện gì vậy Doraemon?”

Doraemon một biểu tượng ngày tận thế mà rên lên:

“Suneo và Jaian đã bỏ trốn cùng với chiếc xe rồi!”

Shizuka một mặt lo lắng, nhưng không biết nguy hiểm của hai người kia nên cô nàng vẫn còn có thể an ủi Doraemon:

“Hai cậu ấy muốn đi cứ để hai cậu ấy đi đi! Chúng ta lại không có cách nào khác.”

Doraemon một mặt “sinh không thể luyến” mà rên lên:

“Nhưng tác dụng c ủa đèn pin thích nghi chỉ có trong thời gian 24h! Nếu hết thời gian thì áp lực của đáy biển sẽ đè bẹp hai người cậu ấy!”

Nghe Doraemon nói vậy Shizuka cũng là cuống cuồng lên, một mặt lo lắng nhìn qua Nobita.

Cho dù không nói nhưng trong thâm tâm Shizuka không biết tự lúc nào đã coi Nobita như là tâm phúc vậy, bất kì khó khăn gì Nobita cũng đơn giản có thể giải quyết, cậu ấy luôn luôn là thần bí như vậy, rất giống một tên bug nào đó cái quái gì cũng làm được.

Nhưng nhìn qua thì Shizuka lại thấy Nobita một mặt không đáng kể đánh bài thể dục buổi sáng, là một bài quyền pháp cơ sở trong “quy tiên lưu cơ sở thức” được truyền thụ từ Songoku.

“Bây giờ cách thời gian hết hiệu lực còn có chừng 1h nữa là hai cậu ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng mà cậu vẫn có thể tỉnh bơ thế sao Nobita? Cậu không cảm thấy bản thân vô tâm sao?”

Shizuka một mặt thất vọng mà quay qua Nobita hét lên, nhìn hai mắt đã có nước mắt đảo quanh Shizuka, Nobita cũng không có hứng tập quyền nữa, vươn cái vai, Nobita tỉnh bơ nói:

“Còn chưa phải là có một tiếng nữa mà… Cũng đâu phải hai cậu ấy hết cứu, làm gì mà gấp lên thế!”

Ngắm Doraemon và Shizuka cho Nobita ánh mắt giết người, Nobita vẫn là “bất vi sở động” mà chậm rãi nói:

“Hai cậu ta đã sở tác sở vi chuyện này, cũng cần chịu chút đau khổ, nếu không đoàn đội chúng ta mỗi người một ý không ai nghe ai thì kết cục sẽ là tan đàn sẻ nghé. Lại như hôm nay vậy, hai cậu ta chủ động tách ra và sẽ có thể gặp điều không may bất cứ lúc nào.”

Cũng không đợi Doraemon phát tác, Nobita vẫn là cái giọng điệu không nhanh không chậm mà nói:

“Xe Baki cũng thật tệ hại, là một chiếc xe có đủ trí thông minh, có thể chủ động suy nghĩ, nhưng khi biết hai người kia quyết định sai lầm lại không chịu khuyên can, trái lại tiếp tay cho giặc, tớ khuyên cậu trả lại cho cửa hàng tương lai cho rảnh. Tớ lại không muốn sử dụng một cái bảo bối cứ luôn chống đối lại chủ nhân, hơn nữa sẽ không có sự trung thành.”

Doraemon một mặt tan vỡ mà rên lên:

“Tớ biết rồi, biết rồi! Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là nên làm sao cứu hai người bọn họ mới đúng a???”

Nobita bị Doraemon cắt ngang diễn thuyết có chút xíu bực mình, nhưng cũng biết là Doraemon lo lắng, dẫu sao Doraemon cũng được các ông bố bà mẹ của nhóm tin cậy cho phép mang con cái họ đi chơi mà, bởi vậy Nobita cũng không đài dòng nữa mà nói:

“Cậu chả phải còn có cánh cửa thần kì mà, nói một câu tôi muốn đến chỗ Jaian và Suneo chả phải là xong? Hai cậu ấy lại cũng không chạy được xa quá mười năm ánh sáng đi “thám hiểm”.”

Nghe câu nói của Nobita, Shizuka và Doraemon như nghe tiếng chuông đánh tỉnh người trong mộng:

“Đúng a? Tại sao lại có thể quên được cái bảo bối thường xuyên sử dụng này được cơ chứ?”

Nhìn Doraemon có xung động lôi ngay cánh cửa ra thì Nobita vội vã chặn lại mà nói:

“Đến thời gian ánh đèn hết tác dụng vẫn còn tận một giờ nữa kia mà, hãy đến khi chỉ còn năm phút chúng ta lại đến, phải cho hai cậu ấy biết được sợ thì sau này mới không có chuyện này xảy ra nữa chứ!”

Doraemon mất đi luống cuống cũng không phải ngốc như khi hoảng loạn, ý đồ xấu cũng không ít, nhanh chóng cùng Nobita “thông đồng làm bậy” lên, thấy hai người… ách! Một người một mèo máy cười âm hiểm, Shizuka cũng chỉ có thể quát cái trán: “Sao đau đầu thế này… hai người thật là.”

Nhưng cũng biết hành động nguy hiểm của Jaian và Suneo là cần được chấm dứt, đối với chuyện này Shizuka cũng không phản đối, nên vẫn mặc cho hai người xấu cùng nhau ác thú vị một lần đi.

……………………………………….

Khác với ba người tại nhà nhàn nhã, Jaian và Suneo bây giờ là hoảng loạn lên, dẫu sao đứng trước tử vong thì có là quát tháo phong vân một thời hoàng đế như Tần Thủy Hoàng cũng nhuyễn cơ mà.

Bao nhiêu thời đại đã qua, có mấy ai là có thể coi cái chết như sợi lông hồng, lại có mấy ai biết bản thân sắp chết mà vẫn bình tĩnh? Có lẽ đâu đó vẫn có, nhưng đó chắc chắn không phải là Jaian và Suneo.

Nghe được Baki máy móc trả lời rằng bản thân chỉ còn có thể sống một tiếng đồng hồ nữa đã khiến hai người triệt để hoảng loạn.

Bắt đầu công cuộc đùn đẩy trách nhiệm lên nhau, từ đổ lỗi cho Baki đến chỉ mặt nhau mà trách cứ, lúc này phải nói là cái đen tối trong mỗi con người bộc lộ hoàn toàn.

Baki thì vẫn một mặt “ta không liên quan” “ta chỉ là một chiếc xe vô can” mà mang ra triết lí đạo nghĩa ra răn dạy một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vứt luôn chuyện rằng nó có thể đơn giản đình công không chấp nhận sự mạo hiểm của hai người sự thật.

Một tiếng này quả là một tiếng dài như một năm, Jaian và Suneo là bắt đầu từ đổ lỗi cho nhau cho đến kêu cha gọi mẹ, khóc một cái phải nói là người nói thương tâm người nghe rơi lệ a…

Khi mà bộ đếm tử vong chuyển dần về chỉ còn lại có năm phút thì bỗng phía trước xe xuất hiện một cánh cửa và mở ra, bước ra lại chính là hai người mong mỏi từng giây từng phút Doraemon.

“Hai cậu đã biết sai hay chưa hả?”

Tiếng nói đầy nghiêm khắc và tức giận của Doraemon bây giờ lại không khác gì tiếng trời cả, Jaian và Suneo là nước mắt nước mũi tèm lem mà gật đầu lia lịa, có trời biết chứ đây có lẽ là lần duy nhất trong đời hai người ấy nhận sai nhanh đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.