Anh chàng kia đi thẳng đến đỉnh núi, nhưng điều làm cho ta kinh ngạc nhất
là hắn vừa đi thì quần áo của hắn cũng vừa thay đổi, đến khi hắn vững
vàng đứng trên đỉnh núi, một thân áo bào màu lam đã đổi thành màu đen
phiêu lãng, làn gió thổi tung bay vạt áo có thêu đám mây màu lửa đỏ.
Trong phút chốc đó, ta còn chưa kịp phản ứng thì anh chàng kia đã tháo rơi
phát quan bạch ngọc trên tóc xuống, tóc dài như mực của hắn phủ xuống
đôi bờ vai. Mà ta, đương nhiên cũng theo phát quan mà rời khỏi đỉnh đầu
của hắn.
Xem ra anh chàng kia đã tiêu diệt hết phản nghịch của Yêu tộc, công đức
viên mãn , vì thế hiện ra chân thân. Áo lam đã chuyển sang cẩm bào màu
đen, hắn cũng không cần phát quan, ta cũng sắp bị vứt bỏ.
Lòng ta không ngừng hò hét, vứt bỏ ta đi, mau vứt bỏ ta đi, ta đã thành công thoát khỏi Lan Hưu, lại được mở mang kiến thức khi đi chung một đoạn
với anh chàng kia, bây giờ là thời khắc ta rất quý trọng tự do của mình!
Không được, càng vào thời điểm này thì càng phải thận trọng, ta không thể vui quá mà quên hết tất cả khiến cho anh chàng kia phát hiện manh mối. Hắn
cực kỳ khó đối phó, vạn nhất phát hiện ra ta rồi giết ta như giết đám
người trong Yêu tộc thì thật không đáng.
Một cơn gió sớm thổi qua, gió thổi ngay vào ta khiến ta không thể không run rẩy, muốn từ trên phát quan nhảy xuống.
Nhưng mà. . . . . . thật đáng giận. . . . . . cái đợi chờ ta không phải là sự ôm ấp thân thiết của mặt đất, mà là một bàn tay ấm áp mà lại trắng nõn.
Ta của anh chàng kia đã đón được phát quan. Từ trên phát quan ta liếc mắt nhìn hồi lâu.
Lúc này ta mới nhìn rõ mặt của anh chàng kia, nhất thời quên mất tình cảnh của mình.
Nếu nói Lan Hưu là một con rắn thanh khiết dịu dàng, vậy anh chàng kia nhất định cũng được coi là hừng hực khí thế.
Khuôn mặt thon dài, dưới sống mũi cao thẳng là bờ môi mỏng tựa cười nhưng
không cười, da mặt hoàn toàn hợp với bốn chữ “Tuấn mỹ phi phàm”. Nếu đem hắn đến Ma giới chúng ta, chỉ sợ là lại tạo nên một làn sóng mới sau
làn sóng mà Lan Hưu tạo ra.
Ngay lúc ta đang phân tâm suy nghĩ, bỗng nhiên phát quan lắc lư hai lần, ta
cũng lắc lư qua lại. Chỉ nghe anh chàng kia tựa cười mà không cười nói:
“Bản quân hạ phàm để trừ yêu nghiệt, không ngờ lại nhặt được một thứ
tốt.”
Ý, anh chàng kia nhặt được thứ tốt từ khi nào vậy, sao ta không biết? Mắt
của ta sáng hơn anh chàng kia mà, nếu có thứ tốt thì ta mới là người
phát hiện ra đầu tiên chứ.
Ta còn đang suy xét nguyên nhân thì lại kinh sợ trơ mắt nhìn anh chàng kia vươn hai ngón tay thon dài đến, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn nhấc lên, ta liền bị kẹp giữa hai đầu ngón tay của hắn.
Thoáng chốc lòng ta run lên. Đồ tốt mà anh chàng kia nói đến. . . . . . không
phải là, không phải là. . . . . . là nói ta chứ? ! Ôi Phụ thân Ma tôn
của ta ơi, tuy ta là vật báu, nhưng ta không phải là vật mà hắn có thể
nhặt được!
Ta đang yên lặng đấu tranh với những ngón tay của anh chàng kia thì anh
chàng kia đã đặt ta vào trong lòng bàn tay ước lượng cân nặng của ta,
sau đó lại bỏ ta vào cái túi treo bên đai lưng của hắn. Ta vừa định ra
chui ra ngoài rồi trốn đi, chỉ đầu ngón tay của hắn không chút lưu tình
ấn lên đầu ta, ta lại lập tức bị nhấn xuống.
Thần thái bình tĩnh đến thản nhiên, thằng nhãi này. . . . . . Thì ra hắn đã
phát hiện ta ở trên phát quan của hắn từ sớm? Đến tột cùng hắn là loại
người nào chứ?
Sau đó, lúc ta vô cùng kinh ngạc, trơ mắt nhìn thấy tay hắn vươn lên trời
vẫy vẫy, lập tức có một đám mây lành hạ xuống. Hắn liền bước lên trên
đám mây lành kia, mang theo ta bay về phía chân trời.