(một) Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ta còn không kịp phản ứng chứ đừng nói gì đến con chim này.
Nhưng ta nghĩ, nàng có phản ứng hoàn toàn giống ta, là Hỏa Tịch đánh
nàng. Bằng không cớ gì mà nàng vẫn cứ đứng ngẩng ra như thế, xem ra có
lẽ chịu đả kích không nhỏ. Dù sao chuyện bị ta đánh với chuyện bị vị hôn phu của mình đánh hoàn toàn khác xa về mức độ chịu đựng.
Vốn dĩ một cái bạt tay ấy là ân oán riêng tư giữa ta và Họa Liễm, hiện
giờ xem ra, hình như trận chiến nảy lửa này đã lan dần lên một tầm cao
mới. Tên Hỏa Tịch này sớm không đến trễ không đến, lại cố tình đến ngay
lúc này, thật khiến cho người khác khó mà hiểu nổi.
Nhưng hắn thay ta tát Họa Liễm, mặc dù không thể làm cho ta cảm thấy
tay mình đã ghiền, nhưng cái lỗ tai cũng xem như được hưởng thụ một
phen.
Nghe rất hay.
Từ trước đến nay ta không hề biết cái gì gọi là mềm lòng, lúc nên
kiên cường ta sẽ kiên cường, lúc nên tàn nhẫn ta sẽ tàn nhẫn. Ví dụ như ở Ma giới khi ta đánh nhau với phụ tôn, ta chưa từng xem ông là phụ tôn,
không phải ông ấy đánh ta thì là ta bị ông ấy đánh còn có thời gian đâu
mà mềm lòng chứ.
Bởi vậy, lần này Họa Liễm không phải bị Hỏa Tịch tát thì nhất định sẽ
bị ta tát. Dù sao món nợ nàng thiếu ta vẫn phải trả. Chẳng qua nếu Hỏa
Tịch tát thì khó tránh khỏi cái giá phải trả sẽ lớn hơn so với việc ta
tát nàng.
Nói không chừng hai người sẽ vì yêu sinh hận, từ nay về sau cách trở đôi đường.
Ô, nếu cứ theo tưởng tượng ấy, Hỏa Tịch sẽ thiệt thòi chút xíu. Tạm thời hắn đang giúp Họa Liễm trả nợ rất tốt.
Họa Liễm lặng im một lúc lâu, gió trong Diễm Thải Cung hiếm khi lại
mang theo luồng khí lạnh lẽo mà không phải là luồng khí nóng. Âm cuối
run rẩy nâng cao dần: “Chàng đánh ta?”
Hỏa Tịch không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn nói: “Ngươi phá hủy Ngưng
Lộ Thảo do bản quân trồng, đánh đồng tử dưới trướng của bản quân, mà nay còn muốn đánh nữa, bản quân nhớ là chưa từng cho ngươi mượn lá gan lớn
như thế.” Nói xong liền bế ta đi vào điện.
Ta vùng giãy, Hỏa Tịch lại càng ôm ta chặt hơn. Ta chỉ muốn chỉnh cho
đúng, Ngưng Lộ Thảo kia không phải do Hỏa Tịch trồng mà là ta trồng. Tên kia chỉ dùng một câu đơn giản mà muốn nuốt trọn thành quả lao động cực
khổ của ta sao!
Phía sau Hỏa Tịch, Họa Liễm đã đánh mất đi dáng vẻ đoan trang thường
ngày, khóc nức nở hét to: “Vì một tên đồng tử không biết sống chết như
thế mà chàng lại đánh ta!”
Hỏa Tịch đừng chân một chút, nói: “Nơi này là Diễm Thải Cung của bản
quân cũng không phải là Lạc Ngô Cung của tiên tử. Sau này không có sự
cho phép của bản quân, không được bước vào viện này nửa bước.”
“Hỏa Tịch, nhưng ta chính là vị hôn thê sắp cưới của chàng!”
Cánh cửa đóng lại, chắn hết mọi âm thanh ở bên ngoài.
Hỏa Tịch tiếp tục đọc sách xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiếng kêu gào náo loạn bên ngoài của Họa Liễm trong chốc lát cũng yên
ắng hẳn. Chắc đã rời khỏi Diễm Thải Cung.
Thấy ta không lên tiếng, Hỏa Tịch lật sách một chút thì ngừng lại hỏi ta: “Nàng không có gì để nói sao?”
Ta suy nghĩ một lúc, nói: “Lần này không liên quan đến ta, là ngươi chủ động chạy đến đánh nàng.”
“Ừ.”
Ta nói: “Như vậy, ta sẽ tính hời cho ngươi một chút, ngươi thiếu ta một cái tát và ân dùng Ngưng Lộ Thảo cứu mạng, trả hết nợ rồi. Còn có…”
“Còn có cái gì?”
Ta cố lấy dũng khí nói: “Ngươi không thể không phân rõ phải trái, Ngưng Lộ Thảo kia rõ ràng là do ta trồng.”
Hỏa Tịch buông cuốn sách trong tay xuống, bỗng nhiên tiến gần lại,
ngón tay chạm nhẹ lên mặt ta, nói: “Vật của ta, không kẻ nào được động
đến.” Giọng điệu của hắn trầm ấm tựa như đang uy hiếp ta.
Nhưng hiện tại rõ ràng ta không muốn động đến vật của hắn mà là hắn
muốn động đến ta. Quả thật, mặc dù lúc nãy ta muốn động đến vị hôn thê
kia của hắn cũng bị hắn giành một bước làm trước rồi.
(NV: chỉ có thể nói là: “Ông nói gà bà nói vịt!”)
(Hai)
Ta ấp úng, uất ức nói: “Ngưng Lộ Thảo là của ta…”
“Lưu Cẩm, ta đói bụng.” Hỏa Tịch phủ cuốn sách lên mặt của ta, thình lình than thở một câu như thế.
Ta bật người chạy đi vào phòng bếp lấy ba đĩa điểm tâm đến. Sau đó
ngay trước mặt hắn, ta lấy nghiên mực lại cho đầy nước vào, kế tiếp đặt
Ngưng Lộ Thảo vào trong đấy, nói ra lời ngoan độc: “Đây là chút thú vui
còn sót lại của ta khi ở Diễm Thải Cung này. Nếu ngươi dám tranh giành
cây cỏ này với ta, ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi.”
Lúc còn ở Ma giới phụ tôn đã từng đích thân dạy ta cái gì gọi là
thuật khống chế người khác, đại khái giống như những gì ta đối xử với
Hỏa Tịch. Trước khi nói lời ngoan độc phải cho người ta ăn chút ngọt
ngào, nếu hắn không chịu ăn ngon ngọt, thì cho hắn ăn khổ.
Hỏa Tịch nhẹ nhàng cười hai tiếng, nói: “Chẳng qua nàng không có năng lực này.”
Ta bị tên này xem thường không phải là một hai lần, điều này làm cho
ta vô cùng mất mặt. Nhưng lúc trước thấy hắn đánh Họa Liễm, tiếng tát ấy dứt khoát tàn nhẫn vô cùng. Ta yên lặng rụt lui cổ, xuống giọng nói:
“Vậy làm sau người mới không giành cây cỏ ấy với ta.”
Hỏa Tịch nhàn tản đưa miếng điểm tâm lên miệng, nói: “Sau này, cố
gắng hết sức mắt nhắm mắt mở với Họa Liễm một chút. Nếu ra khỏi Diễm
Thải Cung thì phải đi cùng ta. Chớ để nàng ta có cơ hội đánh nàng.”
Ta liền vội đáp: “Thành giao thành giao, ta sẽ cố gắng hết sức tránh nàng ta không đánh nàng ta.”
Hỏa Tịch lặp lại nói: “Ta nói là chớ để nàng ta có cơ hội đánh nàng.”
Ta vỗ vỗ ngực nói: “Yên tâm yên tâm, muốn đánh cũng sẽ không đánh
cho nàng taquá thê thảm. Ta đánh nàng ta và nàng ta bị đánh, ngươi chọn
một trong hai.”
Hỏa Tịch thản nhiên liếc nhìn ta, lấy khăn gấm lau tay, bình thản nói: “Quên đi, cũng là nàng bị đánh cho xong.”
Sau một loạt đối thoại nãy giờ, đột nhiên ta phát hiện một chuyện cực kỳ quái dị.
Hỏa Tịch, hình như lửa của hắn bị tắt rồi.
Không nên mà, thật là không nên.
Ngày trước, ta và hắn nói chuyện với nhau không quá hai ba câu thì lúc nào hắn đều hét lên với ta. Sau khi bị thương, sao hắn lại trở nên
yên lặng như thế. Sự yên lặng ấy khiến ta có chút bất an.
Ánh mắt sắc bén của ta nhìn thấy Hỏa Tịch tiếp tục nâng sách lên
nên tò mò liếc nhìn qua, trên đó vẽ chi chích những ký tự mà ta đọc
chẳng hiểu gì cả, càng ngày càng cảm thấy không ổn, nói: “Hỏa Tịch, gần
đây người đặc biệt thích đọc kinh Phật.”
Hỏa Tịch ngẩng đầu lên, khoảng cách rất gần ta, mắt phượng sâu thẳm
nhìn ta một lúc lâu, ta kinh hãi: “Này chẳng… Chẳng lẽ ngươi muốn xuất
gia à? !”
Hỏa Tịch nhắm mắt hít sâu, cuối cùng vẫn xách ta quăng thẳng vào bức tường.
Ta từ trên bức tường trượt xuống, giận dữ: “Hỏa Tịch ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết xem chút kinh Phật là rất giỏi giang, ngươi xuất gia
thì xuất gia chứ, sao lại quăng ta đi làm gì?!”
Hỏa Tịch bước từng bước chậm rãi tiến đến, mỗi một bước chân đều
khiến cho can phế của ta dường như co rút, người cũng lùi dần về phía
sau. Đợi đến lúc lùi đến chân tường có muốn lùi tiếp cũng chẳng được,
Hỏa Tịch đứng ở trước mặt ta, dáng người cao ráo như ngọc, làm cho ta
chợt ý thức ra chiều cao của ta và hắn có khoảng chênh lệch rất lớn.
(Ba)
Ta vội sửa lại, nói: “Không đúng, ta thấy ngươi xuất gia sớm như vậy
thì không hay lắm… Không phải người còn một vị hôn thê… sao.”
Hỏa Tịch lại cách ta hai bước: “Xem kinh Phật thì nhất định cho xuất gia à, tu thân dưỡng tính không được sao?”
“”Thân tính” của ngươi vốn đã như vậy rồi… Ngươi muốn “tu dưỡng” thì có thể “tu dưỡng” được chắc…” Ta sờ sờ cái mũi, than thở.
“Nàng đứng lên cho ta!” Hỏa Tịch nổi giận.
Tiếng quát to thình lình vang lên khiến cho ta bỗng dưng sinh ra một cảm giác đã lâu chưa từng xuất hiện. Quả thật đã rất lâu, ta nhịn không được run run, cố gắng trấn định nói: “Ta đang đứng mà.”
Hỏa Tịch nắm lấy cổ áo phía sau của ta xách lên, vòng ngọc trên cổ
tay rơi xuống, khiến cho ta và hắn đứng ngang hàng nhau, nhưng bàn tay
hắn đang nắm cổ áo ta chưa hề nới lỏng.
Hỏa Tịch nhìn ta, thấy lòng ta run sợ. Hắn bình tĩnh nói với ta:
“Lưu Cẩm, bản lĩnh khiến cho người khác nổi giận của nàng quả thật không nhỏ. Nhưng ta chưa hề so đo với nàng, xem kinh Phật tu thân dưỡng tính
chính là không muốn nổi giận với nàng, muốn cưng chiều nàng.”
Ta liếc nhìn cánh tay hung ác của hắn, rồi lại liếc nhìn hắn: “Ngươi
không muốn nổi giận với ta, vậy ngươi còn tức giận túm chặt lấy ta làm
gì…”
“Lưu Cẩm nàng có nắm được trọng điểm không vậy? !” Hỏa Tịch từ từ tiến sát lại, cơn tức giận lại tăng lên.
Ta suy nghĩ đôi chút, vẫn liếc nhìn cánh tay kia, nói: “Ngươi còn túm lấy ta…” Đây là trọng điểm.
Chẳng ngờ Hỏa Tịch đột nhiên tiến lại gần hơn, bàn tay túm lấy cổ áo
sau của ta chuyển sang giữ lấy gáy ta, hạ giọng nói một câu: “Trọng điểm không phải ta túm chặt lấy nàng, mà là ta muốn cưng chiều nàng.” Dứt
lời tay hắn đã dùng chút lực khiến cho người ta lảo đảo bổ nhào về phía
hắn.
Thắt lưng bị hắn ôm chặt, trong phút chốc da mặt của hắn phóng đại trước mắt ta.
Bờ môi lưu luyến xúc cảm mềm mại, hơi thở mang theo làn hương lành lạnh nhàn nhạt.
Ta chưa bao giờ tinh tế ngửi mùi hương thanh lạnh ấy. Bây giờ có thể
tinh tế ngửi mùi hương ấy có chút giống như mùi hương nhàn nhạt của
những hóa hoa sen trên mặt hồ nước trong Diễm Thải Cung.
Trong phút chốc ngây người ấy, ta đã quên giãy dụa. Mặc cho Hỏa Tịch
tiến quân thần tốc xông vào trong miệng ta, cuốn đi toàn bộ sức lực của
ta.
Ta mềm nhũn như một bải bùn không cách nào đứng tựa vào tường
được nữa. Hắn nâng ta tựa sát vào tường, một tay giữ lấy gương mặt ta,
một tay siết chặt thắt lưng ta, không để cho ta thoái lui.
Trong lúc ấy, nghe hắn thì thầm bên tai ta: “Lưu Cẩm… Nếu như nàng
tin tưởng, dù lên trời xuống đất ta vẫn luôn yêu thương nàng. Chỉ một
mình nàng.”
Thế nào gọi là tin tưởng?
Chung quy ta cảm thấy lúc ấy Hỏa Tịch đã nói ra một câu rất khủng khiếp.
Ở Diễm Thải Cung, Hỏa Tịch đã tát cho Họa Liễm tiên tử cao quý đoan
trang một bạt tay, mặc dù ngoại trừ hai tiên tỳ mà Họa Liễm mang đến thì không còn ai biết được chuyện này, Họa Liễm tiên tử cũng chẳng muốn
mình mất mặt, nhưng Thiên Hậu lại biết được chuyện ấy.
Có lẽ Thiên Hậu không hiểu biết nên làm chủ cho Họa Liễm tiên tử cao quý đoan trang như thế nào?
Vì thế ngày hôm đó, thời tiết rất tốt. Tiên cô hầu hạ bên cạnh Thiên Hậu tiến đến Diễm Thải Cung, đích thân mời Hỏa Tịch đi Dao Trì, còn bảo Hỏa Tịch mang theo kẻ gọi là “Tên đồng tử không biết sống chết” —— ta.
Khi tiên cô đến Diễm Thải Cung, Hỏa Tịch đang uống thuốc.
Ban đầu ta cảm thấy rất buồn bực, sáng sớm hôm nay Hỏa Tịch dường
như bị động kinh là chuyện gì mà ta chẳng hiểu nổi, trước đó vài ngày
chưa từng thấy hắn uống thuốc, hôm nay lại bảo tiên tỳ sắc một chén
thuốc đen như mực!
Nhìn màu sắc và mùi hương của chén thuốc kia liền có cảm giác thuốc ấy có vị rất đắng.
Thấy mặt Hỏa Tịch thản nhiên nâng chén thuốc lên, ta liền nắm chặt
mũi hỏi: “Ngươi thành thật khai báo rõ ràng, có phải ngươi bị bệnh gì
nghiêm trọng không tiện nói ra?”