Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 48: Chương 48: Thỉnh Cầu Của Cao Bằng




Cao Bằng có chút líu lưỡi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm Liên Tử nổi giận như thế.

Qua việc tiếp xúc từ trước đến nay, hắn thấy Liên Tử là một “cô gái” có tính tình rất tốt.

Nằm trên mặt đất chính là thi thể của Vô Mao Huyết Linh Cẩu đã bị chia năm xẻ bảy, vũng máu màu đỏ sậm lan ra thấm xuống nền xi-măng, hình thành một mảng lớn màu đỏ.

Liên Tử lo lắng không ngừng đi tới đi lui một chỗ, trên mặt còn có chi chít vết cào nho nhỏ, miệng vết thương đã kết vảy, cứ không yên dậm chân mãi.

Những người vây xem xung quanh đều nhao nhao lui về phía sau, nhìn một màn này thật sự rất có tính uy hiếp, có thể nói vừa rồi cái kẻ cao to tàn bạo này đã khiến bọn họ nhìn thấy mà phát hoảng.

Lỡ như vô tình bị ngộ thương thì không hay chút nào, thân hình Liên Tử to lớn như vậy làm mọi người vây xem hết sức kiêng dè.

- Liên Tử.

Mục Thiết Anh gọi, lo lắng đi đến.

Huấn luyện viên đứng một bên muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng Mục Thiết Anh chỉ cười cười xua tay tỏ vẻ không cần lo lắng.

Liên Tử nhìn thấy chủ nhân liền chạy nhanh đến cọ cọ cái đầu to lớn vào Mục Thiết Anh, tiếng kêu phát ra đầy vẻ ngây thơ.

- Đã ổn rồi, không có việc gì nữa rồi.

Mục Thiết Anh đau lòng, vừa nói vừa vuốt vuốt đầu Liên Tử.

Đúng lúc này Cao Bằng đi tới, Liên Tử thấy có người lạ tới gần, đầu tiên là cảnh giác nhìn lại, sau đó dường như nhận ra người đến là Cao Bằng thì sự cảnh giác trong mắt mới thả lỏng mấy phần, cái mũi khịt khịt hai cái rồi không để ý hắn nữa.

- Có cần tôi gọi bác sĩ thú y không? Tôi có quen biết một vị thú y tư nhân có tay nghề không tồi.

Cao Bằng nhìn thoáng qua Liên Tử, chỉ nhìn bên ngoài thì không thấy vết thương của Liên Tử, cũng không biết rốt cuộc là do nguyên nhân nào khiến nó tức giận đến thế.

Cao Bằng cũng rất thức thời không hỏi đến cùng là bị thương ở đâu, có thể bức cho một kẻ vừa có tính tình tốt lại thành thật biến thành cái dạng này, thật khó tưởng tượng nổi.

- Không cần phiền phức vậy đâu, cám ơn ý tốt của bạn, nhà tôi cũng có bác sĩ thú y mà.

Mục Thiết Anh lắc đầu từ chối ý tốt của Cao Bằng, điều kiện trong nhà nàng không hề kém, cũng quen biết một vài bác sĩ thú y tư nhân, nếu không cũng chẳng nuôi nổi một con quái vật có cái dạ dày khổng lồ này lớn được như vậy.

- Ừm, vậy thì tốt.

Cao Bằng gật đầu, bởi vì công việc nên hắn có quen biết với một vài bác sĩ thú y tư nhân có nghiệp vụ, hai bên thường xuyên qua lại vì thế cũng khá quen thuộc.

Thấy đám đông vẫn còn vây xem xung quanh, huấn luyện viên bèn cất cao giọng quát:

- Còn xem gì nữa! Hôm nay Ngự thú của các người đã thách đấu và huấn luyện xong rồi sao? Nếu như có thời gian nhìn ngó người khác thì sao không tranh thủ đi huấn luyện đi? Tất cả cút về vị trí mau!

Huấn luyện xong đã là buổi chiều, cơ bản đám học sinh sở trường Ngự thú đặc biệt đều đã rời sân huấn luyện về nhà, chỉ có một số học sinh vẫn còn ở lại huấn luyện thêm.

Ngoài cổng trường, từng con từng con Ngự thú bị chủ nhân dắt đi, trông cảnh tượng có vẻ vô cùng đồ sộ. Bên cạnh mỗi người đều có một con Ngự thú lò dò theo sau, đám Ngự thú đủ hình đủ dạng quái gở kỳ lạ lúc này đều đặc biệt yên tĩnh. Tất cả bọn chúng bị huấn luyện cả buổi trưa nên giờ này chẳng con nào còn sức lực, đều uể oải ỉu xìu......

Người bảo vệ gác cổng bao lâu nay cũng đã sớm nhìn quen, dù cho Ngự thú có lượn qua lượn lại trước mặt nhiều hơn nữa cũng sẽ không khiến trong lòng hắn nổi lên chút gợn sóng nào.

Không phải chỉ là Ngự thú thôi sao, ông đây đã nhìn quen rồi!

Một con heo trắng to đùng, không ngừng lúc lắc cái mông đi ra cổng, trong lúc đi ngang qua bỗng đột ngột vươn đầu lưỡi lớn ra, nhắm ngay mặt người bảo vệ liếm mạnh một cái.

Tiếng nước bọt lướt qua da thịt vang lên không nhỏ.

Cái đầu lưỡi to lớn màu đỏ để lại trên mặt người bảo vệ một thứ chất lỏng sền sệt nửa trong suốt chầm chậm nhỏ xuống......

Đại Bạch Trư rụt đầu lưỡi lại, sau đó tiếp tục nhàn nhã lắc cái mông to rời khỏi cổng trường.

Người bảo vệ không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào chốt canh gác, lấy ra một cái khăn lau sạch chất lỏng không rõ trên mặt, sau đó đóng luôn cửa sổ lại, tránh trong chốt canh gác yên ổn uống trà.

Lại nói, ở một nơi khác, Cao Bằng đang dắt Đại Tử đi về phía dãy phòng học lớn, đến nơi thì buộc dây thừng vào một gốc cây dưới lầu.

Lúc này vẫn còn trong giờ học, hành lang vắng vẻ không chút tiếng động, chỉ văng vẳng một vài âm thanh từ phòng học gần đó truyền đến.

- Cái đề này tôi đã giảng biết bao nhiêu lần! Bao nhiêu lần rồi biết không hả? Vậy mà vẫn có người làm sai là sao? Trong đầu các cô cậu đều nhét toàn bã đậu hết đấy à......

- Tất cả mọi người đóng sách Anh văn lại, sau đó lấy vở bài tập ra cho tôi, đừng để tôi phát hiện ra có người gian lận! Hiện tại gian lận chính là các em tự lừa chính mình, nhưng đến lúc thi đại học các em sẽ không lừa được giám khảo đâu......

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Cao Bằng.

Cốc cốc cốc.

- Vào đi.

Mộ Dung Thu Diệp đang lúc chấm bài, vừa ngẩng đầu trông thấy người đến là Cao Bằng, trên mặt không nhịn được thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

- Huấn luyện buổi chiều xong rồi sao?

- Vâng ạ, em vừa mới huấn luyện xong, nếu chưa huấn luyện xong thì sao em có thể tới tìm cô được.

Cao Bằng đáp với nụ cười tươi rói.

- Nói đi, em tìm cô có chuyện gì?

Mộ Dung Thu Diệp cũng rất hiểu tính Cao Bằng, bình thường nếu chẳng có chuyện gì thì cũng sẽ không tới tìm mình.

- Thưa cô Mộ Dung, em muốn xin tham gia thi đại học năm nay.

Cao Bằng đi thẳng vào vấn đề.

Mộ Dung Thu Diệp chau mày lại:

- Hồ đồ!

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là cảm thấy Cao Bằng ăn nói lung tung.

Cao Bằng tỏ ra áy náy, giải thích:

- Thưa cô, dù sao em cũng lên lớp mười một rồi. Năm nay cứ coi như để em thích ứng với bầu không khí thi đại học trước, nếu như thành tích thi đại học không tồi em sẽ tốt nghiệp luôn, ngược lại nếu thành tích không được lý tưởng, cùng lắm thì em lại tiếp tục học lên lớp mười hai thôi.

Mộ Dung Thu Diệp trầm ngâm không đáp. Nàng cũng không phải loại người ngoan cố bảo thủ, chỉ là trong cuộc đời dạy học nhiều năm như vậy, học sinh mới lớp mười một mà đã đòi tham gia thi đại học đúng là không có mấy ai, dù có thì cũng chỉ là từ lớp mười nhảy lên lớp mười hai mà thôi.

Nhưng Cao Bằng có thể xem như một ngoại lệ. Thành tích của Cao Bằng quả thật rất tốt, duy nhất cần phải lo lắng chính là cuộc thi sở trường Ngự thú năm nay.

Thế nhưng sau đó Mộ Dung Thu Diệp lại nghĩ đến học sinh sở trường Ngự thú cũng là một chính sách mới xuất hiện trong năm nay, trước kia hoàn toàn không có loại cách nói này. Vì vậy, trên thực tế học sinh sở trường Ngự thú năm hai và năm ba hẳn là chênh lệch không lớn.

Hơn nữa thực sự cũng giống như lời Cao Bằng nói, nếu như thành tích kém cùng lắm là lại học thêm một năm.

Cao Bằng hoàn toàn không hề nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà trong đầu cô chủ nhiệm ngồi ở sau bàn công tác kia lại hiện lên nhiều ý nghĩ như vậy......

- Em có thực sự nắm chắc không?

Mộ Dung Thu Diệp ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.

- Vâng, em nắm chắc ạ!

Cao Bằng gật đầu xác nhận.

Cao trung đã không có gì để hắn tiếp tục học, vả lại ở cao trung hắn cũng không có bạn bè gì, nên việc bắt hắn tiếp tục tẻ nhạt chờ một năm quả thật vô cùng khó chịu.

Bởi do đã mất đi cha mẹ nên so với những bạn cùng lứa khác Cao Bằng càng thêm trưởng thành hơn.

Đây là chuyện tốt, đồng thời cũng là chuyện xấu.

Tình hình trong trường đại học có khả năng không khá hơn bao nhiêu so với cao trung, rốt cuộc khoảng cách tai biến với hiện tại cũng chỉ mới ba năm mà thôi, tất cả mọi người đều còn trong quá trình thích ứng nên căn bản chưa thể hình thành một hệ thống hoàn mỹ chân chính, nói không chừng học sinh lớp Ngự thú có khả năng so với giáo viên còn mạnh mẽ hơn.

Nhưng điều chân chính hấp dẫn Cao Bằng chính là bầu không khí tự do và tiến bộ của đại học.

Rốt cuộc, đối với một học sinh cao trung mà nói, bất kỳ ai cũng luôn tràn ngập khát khao với cuộc sống đại học.

Mộ Dung Thu Diệp không trả lời Cao Bằng ngay, trầm tư tự hỏi thật lâu mới chậm rãi gật đầu nói:

- Chuyện này cô sẽ báo lại với chủ nhiệm khối, cụ thể phải thực hiện thế nào thì còn cần báo cáo lên nhà trường, nhưng mà vấn đề hẳn sẽ không lớn.

- Em cảm ơn cô Mộ Dung nhiều lắm!

Cao Bằng thực lòng biết ơn.

- Được rồi, em cứ về trước đi. Cũng sắp hết giờ học rồi, em đừng ở đây làm ảnh hưởng các bạn học khác, bọn họ còn có tiết tự học buổi tối nữa.

Mộ Dung Thu Diệp nhanh chóng vẫy tay bảo Cao Bằng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.