Dịch: Lâm Hy Ngôn
Biên: chungtolabengoan
Mạc Cửu Khanh quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt nàng là thân ảnh nghênh ngang của Quân Diễm Thần đang từng bước tiến đến, hắn cố kìm nén cơn tức giận trong lòng để nó không bộc phát.
Nam nhân đáng chết này thật đúng là không biết lựa lời, nàng sẽ xem hắn phản ứng kiểu gì, chọc giận một nữ nhân còn đáng sợ hơn đắc tội với kẻ thù.
“Cửu Khanh, ban nãy con ra ngoài có gặp được Ngũ vương gia không?” Đến lúc ngồi lên xe ngựa Mạc Cửu Khanh Hạo Thiên mới lên tiếng (đọc đoạn này em có nhận ra sự vô lý chủ thể hỏi không? Có thể là tác giả viết nhầm tên nhân vật, khi dịch mình sửa lại)
Mạc Cửu Khanh ngước mắt lên nhìn Mạc Hạo Thiên, giọng nhàn nhạt nói: “Lúc phụ thân quay về thì có gặp.”
Mạc Hạo Thiên nghe Mạc Cửu Khanh nói xong cũng đoán ra được mọi chuyện, suy cho cùng thì người sáng suốt đều có thể nhìn ra điều đó, hai người cùng nhau bước đi, còn có thâm ý tự quay sang nhìn nhau cứ như không thể không nghi ngờ cho được.
“Ngũ vương gia hành động khó lường, tuy có thể sống chung với hắn như với hắn có thể sống chung với bằng hữu nhưng dù sao thì nam nữ thụ thụ bất tương thân. Sau này nếu con có trông thấy thì nên đi vòng để tránh.” Nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Mạc Cửu Khanh, Mạc Hạo Thiên đành lên tiếng nói.
Đã sớm biết lời Mạc Hạo Thiên nói ra không có gì tốt đẹp nên Mạc Cửu Khanh không coi đó là chuyện quan trọng, (bỏ dấu phẩy trước những từ nối câu nhưng, bởi vì, nên, thì … vì đây là từ nối câu ghép, để dấu phẩy trong câu ghép là thừa) nhưng khi nghe Mạc Hạo Thiên nói như vậy, nàng chỉ lạnh lùng cong môi cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hạo Thiên, nói: “Phụ thân yên tâm đi, Cửu Khanh làm việc luôn có chừng mực, không cần phụ thân quan tâm vậy đâu.”
Dứt lời, nàng liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cho Mạc Hạo Thiên đang định nói tiếp.
Còn Mạc Hạo Thiên khi nghe Cửu Khanh nói như vậy cũng chỉ lạnh lùng thở ra, không khỏi nhướng mày nhưng vẫn cố nhịn xuống những buồn phiền trong lòng.
Suy cho cùng là do hắn mắc nợ đứa nhỏ này quá nhiều.
“Phụ thân không cần lo lắng, muội muội không còn là đứa trẻ nữa rồi, nó cũng biết là mình nên làm gì.” Mạc Uyển Uyển nhân lúc hai người đang im lặng, liền ra vẻ bộ dáng dịu dàng nói.
Mạc Cửu Khanh nghe Mạc Uyển Uyển nói xong lập tức giễu cợt mà liếc Mạc Uyển Uyển một cái, khóe miệng mang theo ý cười lành lạnh
Tâm tình Mạc Hạo Thiên vốn không tốt, sự việc chuyện của Mạc Uyển Uyển ở trong cung yến nếu không phải hắn phía sau xin tha đằng sau xin tha, thì chưa biết chừng bây giờ Quân Triệt Miểu đã đến đây trừng phạt rồi.
Nhưng vẫn chưa xóa được vết nhơ trong cung yến lần này. lần này cung yến vẫn chưa xóa được vết nhơ.
“Uyển Uyển, thường ngày ta thấy con là người hiểu văn hiểu nghĩa (có thể chuyển thành hiểu lễ biết nghĩa hoặc để nguyên thành ngữ là tri thư đạt lý), nhưng tại sao lúc trong cung con lại vô lễ như vậy? Chuyện lần này coi như cho con một bài học, nếu lần sau còn tái phạm thì con tự tìm cách mà giải quyết, ta sẽ không giúp con nữa đâu.” Mạc Hạo Thiên quay đầu nhìn Mạc Uyển Uyển, nghiêm mặt nói.
Ban đầu Mạc Uyển Uyển định lợi dụng việc này để lấy cớ giảng hòa cho mình, nhưng lại không ngờ Mạc Hạo Thiên vì chuyện này mà để bụng, lại có thể trách móc nàng ngay trước mặt tiểu tiện nhân Mạc Cửu Khanh.
“Lần này lại để cho thụ phân thất vọng, nay Uyển Uyển trở về là để tự nhận hình phạt, hi vọng phụ thân có thể tha thứ cho những lỗi lầm của Uyển Uyển.” Mạc Uyển Uyển ngẩng đầu, đã sớm chuẩn bị một chút nước mắt long lanh ngay tại viền mắt, rồi lại chậm rãi không chảy xuống.
Bộ dạng như vậy, dù ai thấy cũng không thể không đau lòng.
Nhưng Mạc Hạo Thiên không phải người thương hoa tiếc ngọc, lần này Mạc Uyển Uyển làm ra những chuyện ngay trước mắt tất cả quan thần, bảo người đời sẽ nhìn và đối đãi hắn ra sao.
Người sáng suốt cũng có thể nhận ra điều này, người nhà bọn họ đã từng có nhiều người kỳ thị ngốc tử Mạc Cửu Khanh
“Đừng có khóc sướt mướt cả ngày như vậy, chuyện lần này là một bài học rất đáng, cho dù con làm chuyện gì thì cũng phải động não suy xét, không phải một mực muốn chém thì chém muốn giết thì giết làm hủy hoại danh tiếng như vậy.”
Mạc Hạo Thiên nhìn thấy nước mắt rơm rớm trong mắt Mạc Uyển Uyển mà thấy phiền lòng, trước kia khi thấy nước mắt của hai mẹ con họ thì hắn cảm thấy thật đáng thương, thật muốn che chở. Nhưng giờ, chuyện gì xảy ra cũng khóc khiến cho hắn cảm thấy phiền muộn.
Mạc Cửu Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không nói chuyện làm cho không gian bên trong như thu hẹp lại, chỉ có Mạc Uyển Uyển đang cố nén tiếng khóc thút thít, nghe quả thực rất phiền.
Bây giờ xem như đã muộn, gió lạnh thổi bay màn xe ngựa, đem theo hơi lạnh khiến cho Mạc Cửu Khanh càng thêm tỉnh táo.
Mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào, nhưng nhìn chung cung yến lần này không hề uổng phí, ít ra Hoàng Đế cũng phải thừa nhận thân phận của nàng, và chỉ cần có được điểm đó thì con đường đi của nàng cũng đã khá lên nhiều rồi, dù sao cũng đã bớt đi được vài con kiến thích khiêu khích.
Bên tai là tiếng tự trách của Mạc Uyển Uyển, còn phía bên ngoài là ngọn đèn dầu sắp tàn, bất giác xe ngựa đã chạy về tới phủ tướng quân
Vừa xuống xe ngựa, Mạc Cửu Khanh liền thấy lão Liễu quản gia lo lắng đi tới đi lui trước của phủ, nhưng không nhìn thấy Tử Tô và Hồi Oanh, trong lòng nàng bỗng cảm thấy bất an
Lão Liễu quản gia vừa nhìn thấy Mạc Cửu Khanh liền bất chấp nghi lễ, đi tới nói: “Nhị tiểu thư, người đã trở về, Tử Tô sắp không qua khỏi rồi! Người mau trở về nhìn hắn lần cuối đi.”
Mạc Cửu Khanh nghe lão Liễu nói xong, trong lòng liền trở nên căng thẳng, đôi mắt hẹp dài mà đào hoa nhíu lại nói: “Dẫn đường cho ta.”
Nghe lão Liễu nói xong Mạc Cửu Khanh liền xuống xe ngựa, nàng vẫn cảm thấy nghi ngờ, vừa định hỏi lão đã xảy ra chuyện gì thì lão đã dẫn Mạc Cửu Khanh nàng đi xa.
Bất đắc dĩ Mạc Cửu Khanh cũng nhanh chóng đi theo, Mạc Uyển Uyển nhìn thấy vậy, khóe miệng lạnh lùng mang theo ý cười, ánh mắt thì u ám một cách kỳ quái
Xem ra trong lúc Mạc Cửu Khanh dự cung yến, mẫu thân đã động thủ.
Ban đầu còn hả hê, vui sướng vì có người gặp nạn nhưng sau đó Mạc Uyển Uyển bỗng dưng bị chấn động, nàng chợt nhớ tới những lời trong thánh chỉ của Quân Triệt Miểu tại cung yến đêm nay, trong lòng liền cảm thấy bất an.
Rốt cuộc nàng đã biết vì sao trong cung yến Mạc Cửu Khảnh không hề nói một câu không tốt về phủ tướng quân, là bởi vì Mạc Cửu Khanh muốn Hoàng Đế thừa nhận thân phận của mình, để dễ dàng đối phó với nàng hơn!
Chỉ cần nghĩ như vậy Mạc Uyển Uyển đã lo lắng không thôi, bất chấp sự tao nhã thường ngày, nàng liền cầm mép váy nhanh chóng đuổi theo sau Mạc Hạo Thiên
Mạc Cửu Khanh đi theo lão Liễu qua mấy dãy hành lang, tuy rằng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, để không ai biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Nhị tiểu thư, người đừng quá lo lắng, ta đã phân phó hạ nhân đi mời thái y rồi, thái y sẽ đến đây nhanh thôi, chỉ cần Tử Tô cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.” Lão Liễu cũng không biết Mạc Cửu Khanh đang nghĩ cái gì, đành cẩn thận an ủi.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Cửu Khanh lập tức đi lên phía trước, khuôn mặt thờ ơ mà nghiêm túc ẩn chứa nhiều hàm ý
Giọng nói lạnh lùng của nàng khiến cho lão Liễu không rét mà run.
“Là thế này, ban đầu phu nhân..... Tô di nương đang nghỉ ngơi, Tử Tô và Hồi Oanh thì ở lại trong sân để chăm sóc bà, nhưng sau khi Tô di nương tỉnh lại thì phát hiện mất chiếc vòng tay mà bà thích nhất, có thị nữ nói nhìn thấy Tử Tô lặng lẽ cầm nó, nhưng mà Tử Tô đã không thừa nhận lại còn chống đối Tô di nương, sau đó bị Tô di nương trừng phạt...” Ban đầu lão Liễu định gọi là phu nhân, nhưng sau khi bị Mạc Cửa Khanh liếc nhìn lão liền lập tức sửa lại.
Mạc Cửu Khanh nghe lão Liễu nói xong, đôi mắt nàng bỗng tối sầm lại, lập tức giễu cợt nói: “Hai mẹ con ả đều thích sử dụng những thủ đoạn ti tiện như thế này, quả thực rất giỏi.”
Lão Liễu chưa hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Mạc Cửu Khanh liền nghe nàng nói tiếp: “Ngươi đi ra cửa sau xem có phải thái y chị bị chặn ở đó không, tiện thể đưa thị nữ chặn thái y ra đây, bất kể là ai, nếu như ngươi để chạy thoát thì người chịu tội thay sẽ là ngươi đấy! Ta sẽ để các ngươi chống mắt lên xem, chọc giận Mạc Cửu Khanh này sẽ có kết cục như thế nào.”
Lão Liễu nghe Mạc Cửu Khanh nói xong liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt đen như mực kia tràn đầy sát khí, đây cũng là điều hắn chưa bao giờ thấy ở Nhị tiểu thư.
“Hiện tại Tử Tô đang ở trong tiểu viện của Tô di nương, lão nô sẽ đi ra cửa sau để kiểm tra.” Được Mạc Cửu Khanh chỉ đường, lão Liễu vội càng rời đi.
Mạc Cửu Khanh không quan tâm lãu lão iễu nghĩ gì, nàng buông lỏng cổ tay rồi nhanh chóng đi về phía tiểu viện của Tô Liên
Tô Liên là người không biết phân biệt tốt xấu, vì vậy nàng cũng không thể nương tay.
Mạc Cửu Khanh vừa đi đến tiểu viện của Tô Liên liền nhìn thấy mấy thị nữ tụ họp lại một chỗ xì xào bàn tán, thấy Mạc Cửu Khanh bước đến thì lập tức tản ra
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, tùy ý nắm lấy cổ áo của một thị nữ nói: “Dẫn ta đến chỗ thị nữ của ta.”
Thị nữ kia sau khi nghe Mạc Cửu Khanh nói xong định phản bác lại, đến khi trông thấy ánh mắt khát máu của Mạc Cửu Khanh thì không khỏi sợ hãi, chẳng dám nói gì.
“Phân nhân, người không cần lo lắng, cho dù kẻ đần kia đã trở về nhưng cũng không dám nói gì đâu, chỉ cần chúng ta một mực nói cái vòng đó là do Tử Tô ăn cắp, thì Mạc Cửu Khanh cũng hết đường chối cãi.” Thị nữ đứng bên người Tô Liên đắc ý nói
“Ngươi chắc chắn đã mang cái vòng kia đi rồi chứ?” Tô Liên nghe thị nữ nói xong thì hoàn toàn tin tưởng, tùy ý hỏi.
Thị nữ cẩn thận nghiêng người, khuôn mặt hơi mất tự nhiên nhìn Tô Liên mà nói: “Phu nhân yên tâm đi, thần nô tỳ đã sớm thu xếp ổn thỏa.”
“Vậy Tử Tô đã chết chưa?” Tô Liên đặt cốc trà nóng trong tay xuống, lời nói thốt ra nhẹ nhàng như đang trò chuyện việc trong nhà.
“Thưa phu nhân, tính mạng thị nữ kia kiên cường, vẫn còn thở được ạ.” Thị nữ bên người Tô Liên có chút chịu không nổi bèn nói.
Tô Liên nghe xong, tay vừa nhấc lên liền được thị nữ kia tiếp, đỡ bà đứng dậy
“Đi thôi, chúng ta ra xem, có lẽ bây giờ đã chết rồi cũng nên.” Tô Liên đứa dậy, tay vịn lấy thị nữ bên cạnh, giọng lạnh lùng nói.
Lúc Tô Liên đi theo thị nữ tới cửa thì cửa liền bị đá văng ra.
Tô Liên và thị nữ giật nảy mình, nhanh chóng tránh qua một bên để cửa gỗ không bắn vào người.
Từ bên ngoài, một bóng dáng mảnh khảnh bị ai đó ném vào trong
“Thu Cúc?” Tô Liên nhìn thấy thị nữ ngã bên chân mình, liền kinh ngạc hô lên
“Phu nhân.... nô tỳ không ngăn được ả.” Thu Cúc ôm ngực bị đánh rồi nhìn Tô Liên, khó khăn nói.
Ban đầu nàng đứng ở ngoài cửa thì thấy Mạc Cửu Khanh lôi thị nữ kia tới, với khí thế vội vàng như vậy thì chỉ có thể là thị nữ của nàng, nhất định là tìm đến đây để gây sự, vậy nên nàng đã ngăn không cho Mạc Cửu Khanh đến tìm Tô Liên nhằm tranh công, nào ngờ chưa kịp nói gì đã bị Mạc Cửu Khanh nhấc chân đá bay thẳng ra ngoài
“Mạc Cửu Khanh! Ngươi ngươi ngươi.... ngươi làm gì!! Ngươi phản rồi” Tô Liên thấy vậy, hít mọt một hơi thật sâu rồi trách móc nhìn Mạc Cửu Khanh tức giận bước vào phòng trách móc.
Mạc Cửu Khanh đi vào, nhìn bộ dạng hổn hển của Tô Liên nói: “Chó ngoan không cảm cản đường, nhưng chó của bà đã cản đường tôi, nên tôi chỉ tiện tay giáo huấn mà thôi.”
Tô Liên nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì vô cùng tức giận, bà cố gắng kiềm chế cơn tức rồi nói: “Hừ! Thị nữ của ngươi làm chuyện xấu ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn đến chỗ ta gây chuyện!”
Nghe Tô Liên nói xong, Mạc Cửu Khanh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng liếc xéo sang Tô Liên, nàng tiến lên vài bước, thị nữ bên người Tô Liên lập tức đứng chắn ngay trước mặt nàng.
“Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám thất kinh với phu nhân, Tướng Quân đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Thị nữ kia thật không biết sợ, dám đứng chắn trước mặt Tô Liên nói.
“Phu nhân? Phu nhân ở phủ tướng quân đã sớm qua đời rồi, nơi này chỉ có duy nhất một tiện thiếp.” Mạc Cửu Khanh nghe thị nữ nói xong liền nhướng mày, lạnh giọng nói.
Dứt lời, một cái tát giáng trời đánh lên mặt thị nữa thị nữ kia.