Thần Thâu Ngốc Phi

Chương 12: Chương 12: Chuyện đã tự gây ra thì phải chuẩn bị trả giá lớn




Mạc Cửu Khanh ở trên ghễ rõ ràng cũng không quan tâm ánh nhìn của mọi người, nàng vẫn miễn cưỡng dựa lưng vào ghế như cũ, ngồi chờ Mạc Uyển Uyển chuẩn bị xướng ca.

“Làm sao, ta cùng với muội muội luôn ở cùng nhau, ta tin tưởng muội muội sẽ không làm chuyện như vậy!” Mạc Uyển Uyển khí phách nói.

Nhìn như là trọng tình trọng nghĩa, lời nói như bảo vệ thân nhân, làm cho người ta cũng từ tâm cảm thán Mạc Uyển Uyển thiện lương, cũng làm cho mọi người bắt đầu hoài nghi Mạc Cửu Khanh.

“Ôi trời?! Đó chính là ngốc tử đích nữ phủ Tướng Quân? Bây giờ sao lại nhìn không ngốc rồi!” Một lời nói giễu cợt vang lên cũng làm mọi người cười ầm lên.

Mạc Cửu Khanh nghe được cái giọng nói châm biếm kia, khuôn mặt hơi xoay chuyển, nàng nghiêng đầu liếc nhìn người nói một cái, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Vương Tử Thiến.

Một động tác rất nhỏ như vậy, người khác không có cảm thấy có gì khác thường, nhưng nam tử lầu trên lại thấy rõ.

Bởi vì nam tử kia làm ồn lên, sau đó nhận được ánh mắt Mạc Cửu Khanh, trong tích tắc hoảng sợ.

Nam tử hơi cong môi cười một tiếng, hắn. . . Nhưng lại có chút ngạc nhiên, tiểu hồ ly kia lộ ra ánh mắt như thế nào mà làm cho một đại hán phải sợ hãi.

Mà bên này, Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn Vương Tử Thiến nói: “Nói vậy là Vương tiểu thư cảm thấy Cửu Khanh đánh cắp ngọc bội của cô nương sao?”

Nàng một tay chống đầu, đôi mắt hoa đào giống như không để ý nhìn Vương Tử Thiến nói.

Nhưng chỉ một động tác như thế lại làm cho người chung quanh cứng lại, trong nháy mắt động tác lười biếng của nàng trở nên rất phong tình, thật đúng là chói mắt vô cùng.

“Ta cũng không có nói như vậy! Ta chỉ có đứng bên cạnh ngươi một lúc, vậy mà ngọc bội của ta đã không thấy! Nhất định cùng ngươi có liên quan!” Vương Tử Thiến tức giận nhìn Mạc Cửu Khanh nói.

Mới từ đầu Mạc Cửu Khanh khiến mọi người thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ nàng lại khiến cho người ta thấy hào quang chói mắt, cũng khiến cho trong lòng Vương Tử Thiền càng thêm ghen ghét không hề che giấu.

Mạc Cửu Khanh nhìn bộ dáng lúc này của Vương Tử Thiến, chỉ nói: “ Trong lời nói của Vương tiểu thư hà tất phải chứa thâm ý, cô nương cứ nói thẳng là Cửu Khanh trộm ngọc bội của cô nương đi. Không phải trực tiếp là tốt hơn sao?”

“Ngươi đã thừa nhận, vậy thì mau đem ngọc bội trả lại cho ta! Tránh cho ta đưa ngươi đi gặp quan phủ!” Vương Tử Thiến kích động nói.

Mà mọi người chung quanh vừa nghe cũng phụ họa theo.

“Vương tiểu thư, cô nương là kẻ ngu sao? Ta nói ta trộm ngọc bội của cô nương mà cô nương cũng liền tin sao? Vừa ăn cướp vừa la làng chẳng lẽ cô nương chưa từng nghe qua?” Mạc Cửu Khanh lạnh lùng cười một tiếng, nói.

Sắc mặt của Vương Tử Thiến không khỏi phải đỏ lên khi bị Mạc Cửu Khanh nói như vậy nhưng nàng vẫn như cũ kiên trì nói: “ Ở bên cạnh ta lâu nhất chính là ngươi, nếu như ngươi muốn chứng minh mình trong sạch, vậy cho chúng ta soát người ngươi đi!”

Bởi vì Vương Tử Thiến đề nghị, tất cả mọi người đi theo cũng phụ họa, mọi người im lặng đứng tại chỗ nhìn trò cười này, không ai hẹn ai đều đứng cạnh Vương Tử Thiến, không ai cảm thấy Mạc Cửu Khanh vô tội.

Ngược lại Tử Tô đứng một bên tức giận nói: “Các ngươi thật là quá đáng! Các ngươi nói soát người thì được soát người à!? Tiểu thư nhà ta là nữ tử chưa chồng, sao có thể để cho các người tùy ý làm bậy được?”

Mọi người vừa nghe Tử Tô cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn có người kêu gào đòi soát người.

Mạc Cửu Khanh chậm rãi giơ tay lên, ngăn cản Tử Tô nói tiếp.

“Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy ngọc bội kia đến tột cùng là ở trên người ai nào?” Mạc Cửu Khanh chậm rãi đứng dậy, nhìn Mạc Uyển Uyển và lạnh nhạt nói.

Mạc Uyển Uyển không nghĩ tới, Mạc Cửu Khanh sẽ nói chuyện với nàng lúc này nên nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Cửu Khanh. . . Này. . . Muội hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ biết cũng không biết. Hay là làm theo lời của Tử Thiến nói đi, soát người muội để chứng minh sự trong sạch của muội, mặc dù tỷ tỷ tin lời của muội, nhưng người khác đều không ai tin tưởng muội.” Mạc Uyển Uyển khó xử nhìn Mạc Cửu Khanh nói.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Uyển Uyển nói, hơi hé môi, nói: “Các ngươi muốn soát người cũng không phải là không thể được, nhưng nếu như ngọc bội kia không có ở trên người ta, vậy các ngươi phải trả cái giá rất thê thảm cho những việc các ngươi vừa làm.”

“Vọng tưởng dùng gian kế vu tội cho Mạc Cửu Khanh ta, không ai có thể toàn thây trở về!” Mạc Cửu Khanh dừng lời một chút, nàng quay đầu đảo mắt nhìn Mạc Uyển Uyển, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.