“Sao ta không dám? Các ngươi chớ nên cho rằng, Mạc Cửu Khanh ta thật sự là quả hồng mềm, mặc cho các ngươi gây khó dễ? Tử Tô, đánh! Hung hăng đánh, hôm nay ai dám phản kháng, ta tiễn hắn gặp Diêm Vương!” Hai mắt Mạc Cửu Khanh hung ác nhìn quét toàn bộ những người xung quanh một cái.
Khi mọi người nhìn thấy ánh mắt của Mạc Cửu Khanh thì cũng không có ai không thấy khiếp sợ hay sợ hãi, trong lòng mọi người đều tin tưởng câu nói kia của Mạc Cửu Khanh, nàng thật sự sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương.
Riêng thị nữ vừa mới mở miệng xen lời kia cũng bị ánh mắt của Mạc Cửu Khanh hù dọa, giờ phút này hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
“BA~!” Tử Tô xuống tay cũng độc ác, nàng vừa nghĩ tới những khi dễ thường ngày thì sẽ không có cách nào hạ thủ lưu tình.
Thị nữ kia bị đánh, ngay cả Mạc Uyển Uyển cũng không dám tin vào mắt mình.
“Ba ba!” Tử Tô thừa dịp thị nữ chưa có phản ứng mà hung hăng đánh tiếp vài cái, sau đó mới lui trở về bên Mạc Cửu Khanh.
“Như vậy là đủ rồi?” Mạc Cửu khanh không để ý ánh mắt của mọi người, nàng thản nhiên nhìn Tử Tô rồi nói.
Tử Tô vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì có chút không rõ ràng lắm, nàng vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy một tiếng gào thét cuồng loạn.
“Mạc! Cửu! Khanh! Ngươi muốn chết! Ngươi lại dám đánh ta!”Cặp mắt của thị nữ kia đổ thẫm nhìn Mạc Cửu Khanh, nàng ta không để ý tới mệnh lệnh của Mạc Uyển Uyển mà nhào tới Mạc Cửu Khanh
“Thấy không, em đối với nàng hạ thủ lưu tình, nàng lại hoàn toàn không cảm kích. Người như vậy, chỉ có ra tay độc ác thì mới có thể khiến nàng hiểu rõ, người nào nên chọc, người nào không nên chọc! Mà em cũng mới có thể đứng vững hơn!” Hai tay Mạc Cửu Khanh giao nhau, nàng hoàn toàn không để ý chỉ hờ hững nhìn thị nữ đang nhào tới mình.
Tử Tô nghe lời nói của Mạc Cửu Khanh thì trong lòng nàng cũng hiểu rõ, có lẽ vì sự mềm lòng nhất thời của nàng, về sau nó sẽ trở thành vũ khí sắc bén thưởng tổn chính bản thân mình.
Tử Tô vừa định ngăn trước người Mạc Cửu Khanh thì bị Mạc Cửu Khanh đẩy ra, sức lực nhẹ nhàng nhưng lại chân thật đáng tin!
Nàng hơi động tay động chân thì thị nữ kia đã tới bên người Mạc Cửu Khanh, lúc này Mạc Uyển Uyển cũng không có ngăn cản thị nữ đó, Mạc Cửu Khanh dĩ nhiên biết rõ trong đầu Mạc Uyển Uyển đang nghĩ gì.
Mạc Cửu Khanh nghiêng người né tránh công kích của thị nữ, sau đó nàng hung ác nhấc chân đạp một cái vào một bên mặt của thị nữ, thị nữ bị đẩy ngã về trước mặt Mạc Uyển Uyển.
Mạc Uyển Uyển không kịp lui về phái sau thì Mạc Cửu Khanh đã đi lên.
Thị nữ kia vừa mới bò dậy từ trên mặt đất đã lại bị Mạc Cửu Khanh đè đầu mình, sau đó lại bị đạp xuống đất.
Tay thị nữ vung lên trên không trung để bắt lấy một vật chống đỡ, nàng ta định nhờ vào vật đấy để đứng lên nhưng ngay lúc này bên tai nàng nghe được một tiếng rách vang lên.
“A! Buông tay ra!” Mạc Uyển Uyển thét lên chói tai và nhanh chóng ngồi xổm xuống, hóa ra vải quần của nàng đã bị thị nữ kia kéo hư.
Lúc này, tay Mạc Cửu Khanh cũng đã buông lỏng đầu thị nữ ra, thị nữ kia vừa lấy lại được tự do, nàng chợt ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tức giận của Mạc Uyển Uyển đang nhìn mình.
Thị nữ còn chưa kịp giải thích thì lại bị Mạc Cửu Khanh đạp thêm một cước lên người, thị nữ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị nên ngã nhào tới trên người Mạc Uyển Uyển, ngay sau đó, Mạc Uyển Uyển bị té ngã trên mặt đất.
Thị nữ chưa kịp đứng dậy lần nữa lại bị Mạc Cửu Khanh dùng một chân hung hăng nghiền ép giẫm đạp lên trên lưng mình.
“A! Tiện tỳ chết tiệt! Ngươi mau đứng lên! Mạc Cửu Khanh, ngươi mù à? Không nhìn thấy ta à?” Mạc Uyển Uyển vừa gào thét vừa tức giận đánh vào lưng thị nữ.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy tiếng của Mạc Uyển Uyển, vội vàng che miệng kinh hô: “Ấy chết, vì sao tỷ tỷ lại nằm dưới thân cẩu nô tài vậy? Đều là do Cửu Khanh hoa mắt nên không có nhìn thấy tỷ tỷ.”
Mạc Cửu Khanh dứt lời thì cũng nhấc chân mình ra khỏi người thị nữ kia, những người hầu đứng ở một bên nhìn thấy hành động của Mạc Cửu Khanh thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng họ đều rùng mình, Nhị cô nương giống như là đã biến thành một người khác.
“Á!” Mấy người hầu vừa định đỡ thị nữ kia đứng dậy thì lại có một tiếng kêu vang lên khiến cho mọi người luống cuống tay chân, càng thêm hoảng hốt.