“Này, Huynh muốn đi đâu?” Lan Niệm đứng dậy có chút kinh ngạc nhìn bóng đen không biết từ đâu đến đang cung kính giao cho nam tử chiếc mặt nạ bạch ngọc, hỏi.
Nam tử có mắt phượng liếc xéo một cái nói với Lan Niệm: “Dĩ nhiên là trở về.”
Dứt lời, hắn đeo lên cái mặt nạ bạch ngọc sáng trong suốt kia, không đợi Lan Niệm nói gì đã đẩy cửa đi ra ngoài.
“Huynh tính khi nào mới truyền tin tức huynh đã trở về ra ngoài?” Lan Niệm đuổi theo ra ngoài cửa, hắn nhìn thân ảnh thon dài kia càng lúc càng xa, nói.
“Đã có người thay ta truyền ra ngoài, ngươi không cần nhiều chuyện, lo tốt phần kiếm tiền của ngươi thôi.” Nam tử không quay đầu lại lên tiếng nói.
Lan Niệm vừa nghe lời của nam tử thì khóe miệng co rút lại, ánh mắt có chút nghiêm túc, xem ra bọn họ đã xuất hiện nội ứng rồi, thậm chí ngay cả hành tung của Đại thiếu gia cũng đã bại lộ. . .
Nam tử không suy nghĩ nhiều như Lan Niệm, hắn mang theo mặt nạ bạch ngọc đi ra ngoài Chiết Tử Viện từ cửa sau, không ngoài dự tính của hắn khi thấy người kia đang dựa vào tường dùng ánh mắt hứng thú nhìn mình, bộ dáng đó có chút thông thả không chịu sự trói buộc.
Nam tử không chút kinh ngạc, nên tự nhiên không dừng bước định đi qua bên người Mạc Cửu Khanh.
Sau khi Mạc Cửu Khanh mang theo Tử Tô rời khỏi Chiết Tử viện lập tức đi đến bên cửa sau, nàng đoán chừng nam tử sẽ đi ra ngoài bằng lối này, bất kể là nguyên nhân gì, nếu có người giúp nàng, nàng cũng muốn biết mục đích cuối cùng của đối phương gì.
Vừa tới đây không lâu,khinàng thấy nam tử đi ra từ cửa sau, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã biết đây chính là người trợ giúp nàng ở trên lầu.
Khí thế như vậy rất ít thấy, cho dù là kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp được mấy người, chỉ cần nàng liếc mắt nhìn loại khí thế này cũng đủ để nàng cảm thấy người này nguy hiểm.
Bất kể là ánh mắt hay khí thế tản mát của nam tử này đều chân thực cho nàng biết nam tử này rất nguy hểm, nếu không cần thiết thì không thể trở thành địch nhân là tốt nhất!
“Vừa rồi, cám ơn ngươi.” Mạc Cửu Khanh ngăn cản nam tử định bước qua nàng để đi, hờ hững nói.
Đôi mắt phượng lãnh tình che giấu dưới mặt nạ bạch ngọc kia, nhìn cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt chặn ở trước người mình, chỉ cần hắn hơi gập lại thì sẽ bị gãy lìa, nam tử vừa nghĩ như vậy thì không khỏi nhếch môi cười một tiếng. Chỉ vậy thôi cũng thoáng biến mất hào hoa phong nhã, nhưng không ai có thể hiểu nổi hắn.
“Chỉ một cái nhấc tay mà thôi.” Nam tử hờ hững nói. Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần thành thật chất phác, giọng nói cũng có chút hoa lệ khiến cho Mạc Cửu Khanh cảm tưởng như đang nghe đượcâm điệu hay nhất của tiếng đàn vi - ô - lông - xen .
Nhưng nàng cũng có chút ngạc nhiên, nam nhân có giọng nói mê người như vậy thì sẽ có dung nhan như thế nào. . .
“Ngươi. . .” Mạc Cửu Khanh vừa định mở miệng thì thân hình nam tử chợt lóe nghiêng qua bên người nàng.
Nàng có chút khiếp sợ đối với động tác vừa rồi của nam tử, nhưng cũng chỉ khiếp sợ trong một giây, nàng chưa từng thấy ai có tốc độ nhanh hơn nàng, nàng vẫn rất tự hào đối với tốc độ của bản thân nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, hôm nay nàng đã gặp phải một người còn có tốc độ hơn cả nàng.
Nhưng càng như vậy thì càng có tính khiêu chiến, thân hình Mạc Cửu Khanh thoắt một cái, dưới chân tụ lực nhanh chóng đuổi theo, lần nữa ngăn chặn nam tử.
Không đợi nam tử nói chuyện, Mạc Cửu Khanh đẩy nam tử, một tay chống vách tường, vây nam tử ở giữa mình và vách tường.
“Lời ta còn chưa nói hết.” Mạc Cửu Khanh ngẩng đầu nhìn nam tử, khẽ cau mày nói.
Thân hình nam tử cao lớn, ở trước mặt nam tử, nàng có vẻ nhỏ nhắn rất nhiều, vì vậy nhìn hắn đều phải ngẩng đầu.
Nam tử thu hết động tác và biểu hiện trên khuôn mặt của Mạc Cửu Khanh vào mắt, nhìn bộ dáng bất mãn cau mày của nàng khiến nam tử cảm thấy bất ngờ và thú vị.
“Ta nói rồi chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi.” Mặc dù hắn cảm thấy Mạc Cửu Khanh thú vị, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian và lời dư thừa của mình.