Thần Thâu Ngốc Phi

Chương 21: Chương 21: Ta đã làm sai điều gì?




Mạc Hạo Thiên nhìn vẻ mặt của Mạc Cửu Khanh thì có phần nghi ngờ, tuy trong lòng ông tức giận nhưng không hề mất đi lý trí.

Mặc dù thị nữ của Mạc Uyển Uyển cũng đã đem sự tình nói đến bảy tám lần, nhưng qua sự việc trước đó ở hậu hoa viên, ông cũng sẽ không chỉ nghe theo lời nói từ một phía.

Nhìn Mạc Cửu Khanh thực sự mời đại phu trở lại, Mạc Hạo Thiên cũng không thể ở trước mặt người ngoài nổi giận, chỉ đành phải nhẫn nại nói: “Tại sao trở về trễ như thế? Tỷ tỷ của con đang nghiêm trọng như vậy con chẳng lẽ không biết?!”

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói xong, dường như đã dự liệu được Mạc Hạo Thiên sẽ tức giận, không chút hoang mang nói: “Cửu Khanh là tự mình sai phạm chờ khi tỷ tỷ tỉnh, Cửu Khanh tự sẽ tự tới nhận lỗi. Nhưng trước hết hãy để cho đại phu xem cho tỷ tỷ trước đi ạ.”

Mạc Hạo Thiên không nghĩ rằng Mạc Cửu Khanh sẽ nói như vậy, chính mình là người tức giận nhưng phút chốc lại không biết phải nói gì.

“Tướng Quân đại nhân, việc này không phải do Mạc nhị tiểu thư, y quán của lão hủ xưa nay nhiều người, là Mạc nhị tiểu thư đã ra sức thuyết phục, lão hủ mới có thể tới đây trước. Nếu người vì vậy mà trách tội Mạc Nhị tiểu thư, chính là đang trách tội lão hủ.” Đương lúc Mạc Hạo Thiên định nói, một âm thanh đâu đó vang lên.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe thấy tiếng nói đó thì mới giật mình thấy mình đã thất lễ, ông quay đầu nhìn lão giả vừa nói vừa cẩn thận quan sát, Mạc Hạo Thiên lúc này mới ngập ngừng nói: “Giang thần y?”

“Hai chữ “Thần y”, lão hủ thật không dám nhận, ngược lại Tướng Quân đại nhân chớ có trách cứ Mạc nhị tiểu thư, lão hủ chữa bệnh chưa bao giờ phân giá cả thế nào, chỉ nhìn trước sau, tin tưởng Tướng Quân đại nhân cũng đã từng nghe qua rồi.” Lão giả vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói xong đoạn khiêm tốn nói.

Nhưng câu chữ đều có thể nghe ra, lão giả là đang bảo vệ Mạc Cửu Khanh.

Mạc Hạo Thiên dĩ nhiên là biết lão giả, trên giới giang hồ cùng triều đình đã sớm có tiếng, danh hiệu thầy thuốc Vô Song do chính tiên hoàng ban cho ông, bất kể là ai thấy ông đều phải khách khí tới ba phần, lại không nghĩ tới Mạc Cửu Khanh có thể mời tới vị Giang Đại thần y này.

“Giang Đại thần y chớ có khiêm tốn, ta dĩ nhiên là hiểu rõ danh tiếng Giang đại thần y, Cửu Khanh may mắn mời được Giang Đại thần y khiến ta hết sức kinh ngạc, kính xin Giang đại thần y dời giá, vì tiểu nữ mà trị liệu.” Mạc Hạo Thiên cũng biết, nếu ông còn nói thêm gì nữa, chỉ sợ vị thần y có tính tình cổ phải này sẽ bỏ đi mất.

Giang thần y liếc mắt nhìn Mạc Cửu Khanh, lại thấy Mạc Cửu Khanh dửng dưng đứng một bên, giống như đang trách móc Mạc Hạo Thiên không thèm để ý tới nàng chút nào, trong lòng ông không khỏi thở dài, sau đó liền nói: “Tướng Quân đại nhân xin dẫn đường.”

Hắn chẳng qua là phụng mệnh làm việc, hàng loạt những thứ khác sẽ không hỏi tới. Việc này dù sao cũng là chuyện riêng của chủ tử.

Song Mạc nhị tiểu thư bây giờ so với năm ngoái lúc hắn nhìn thấy đã thay đổi quá nhiều, đừng nói là chính hắn, ngay cả chủ tử cũng khiếp sợ.

Lão Liễu quản gia đi trước dẫn đường, đi trước là Giang thần y và Mạc Hạo Thiên, theo sau là Tử Tang và Tử Tô, mặc dù trên mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng mỗi người đều có ý định khác nhau.

Tử Tang nhìn Giang thần y đi phía trước, không ngờ bản thân hắn chỉ tùy tiện tới y quán mời một đại phu, lại mời đúng thần y uy danh lan xa cả trên giang hồ và triều đình,nàng thật sự không nghĩ tới điều này

Song càng khiến nàng nghĩ không ra, là vì sao lão giả này lại dễ dàng theo mình đi như vậy.

Điểm này thật đúng là không ngờ, không phải là mọi người đều nói thần y y thuật cao siêu, tính tình tương đối cổ quái, hơn nữa cũng tương đối cao ngạo sao?

“Tướng Quân? Uyển Uyển bây giờ toàn thân co quắp, phải làm sao đây? Ta sai người đi gọi đại phu có tới không?!” Vừa mới bước tới tiểu viện của Mạc Uyển Uyển, thân ảnh Tô Liên đã vọt ra khỏi tiểu viện, nhìn thấy Mạc Hạo Thiên liền khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum nói.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe Tô Liên nói thì trong lòng cũng nôn nóng không dứt, ông quay đầu nhìn về phía Giang thần y nói: “Giang đại thần y, làm phiền ngài đi vào thay tiểu nữ chữa trị một phen đi. Tiểu nữ hiện nay đã rất nghiêm trọng rồi.”

Giang thần y gật đầu một cái đang muốn đi vào tiểu viện của Mạc Uyển Uyển thì thân thể Tô Liên đang khóc thút thít ở một bên lập tức té vào trong ngực của Mạc Hạo Thiên tự dưng chấn động, đột nhiên từ trong ngực Mạc Hạo Thiên đứng lên nói: “Giang thần y?”

Mạc Cửu Khanh ở phía sau thấy vậy, hơi nhíu mày, nàng sẽ chờ nhìn Tô Liên chuẩn bị giải thích cái gì.

“Chính là Giang thần y, sao vậy?” Mạc Hạo Thiên thấy vậy tròng mắt nhìn Tô Liên nói.

“Tướng Quân. . . Uyển Uyển là nữ nhi, trên người nổi lên bệnh sởi có thể nào bị nhìn được, cho dù là Giang thần y. . . Cũng không tiện…” Tô Liên thấy Mạc Hạo Thiên nhìn mình, có chút ngập ngừng nói.

Mà Giang thần y vừa nghe Tô Liên nói xong, trầm giọng nói: “Vị phu nhân này lo lắng cũng là đúng, nói chung phu nhân cũng phải hiểu rõ, lão hủ chữa trị cho người bệnh, nếu không thuận tiện lão hủ sẽ dùng tơ tằm chuẩn mạch, như vậy phu nhân cũng không cần phải lo lắng rồi.”

Lời nói của Giang thần y vừa dứt, chút nghi ngờ trong lòng Mạc Hạo Thiên cũng biến mất, liền nhìn Giang thần y nói: “Vậy liền làm phiền Giang thần y rồi.”

Giang thần y trầm giọng nói: “Trong lúc Lão hủ chữa trị cho người bệnh, hy vọng không có người quấy rầy, cũng mong Tướng Quân đại nhân tha lỗi.”

Mạc Hạo Thiên thấy vậy, cũng nghiêm túc gật đầu nói: “Giang thần y yên tâm, ta lại ở đây chờ, sẽ không để cho bất kì ai quấy rầy.”

“Nhưng mà. . . Tướng Quân. . .” Tô Liên vừa nghe Giang thần y nói lời vừa rồi, vẻ mặt liền có chút thay đổi, bây giờ sắc mặt càng thêm phần xám xịt muốn hết sức ngăn cản.

“Tô Liên ngươi câm miệng! Giang thần y há là nói mời tới là có thể mời tới sao, nếu ngươi cứ ở đây nói như vậy, đắc tội với Giang thần y, đến lúc đó bệnh Uyển Uyển sẽ kéo dài tới khi nào?” Mạc Hạo Thiên vừa nghe Tô Liên nói xong, liền trầm giọng cắt ngang.

Tô Liên bị Mạc Hạo Thiên quát một tiếng như vậy, thân thể run lên kịch liệt, không dám nói thêm lời nào nữa, nhưng vẻ mặt cũng tái nhợt xuống.

Mạc Cửu Khanh thấy vậy, không khỏi cong khóe miệng, nàng nhất định coi xem, đợi lát nữa đến đường cùng thì Mạc Uyển Uyển phải thu xếp như thế nào!

“Cửu Khanh, chuyện ngày hôm nay, con có biết lỗi chưa?” Thấy Giang thần y tiến vào, Mạc Hạo Thiên quay đầu nhìn về phía Mạc Cửu Khanh trầm giọng hỏi.

Mà Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạc Hạo Thiên nói thì chỉ lạnh lùng cười một tiếng ở trong lòng, nếu không phải nàng bây giờ thế đơn lực bạc, lại há có thể cần kiềm chế như vậy sao.

“Ý tứ của phụ thân, Cửu Khanh không hiểu.” Mạc Cửu Khanh ngẩng đầu nhìn Mạc Hạo Thiên, ánh mắt trong suốt mang theo ý giễu cợt nhàn nhạt.

Mà Mạc Hạo Thiên khi thấy bộ dáng Mạc Cửu Khanh như vậy, không khỏi có chút tức giận nói: “ Ngươi con còn không biết lỗi? Con hại tỷ tỷ của con thành như vậy, con chẳng lẽ không có chút ý nhận sai nào sao?”

“Có lẽ phụ thân vẫn chưa hiểu rõ chân tướng, Cửu Khanh hôm nay cùng tỷ tỷ đi đến Chiết Tử viện xem kịch, bị một tỷ muội của tỷ tỷ vu tội cho là trộm ngọc bội của nàng. Cửu Khanh để chứng minh sự trong sạch của mình, chỉ có thể tìm một con chó nhỏ tới, dựa vào mùi mà đi tìm ngọc bội, nào biết ngọc bội xuất hiện trên người tỷ tỷ, nhưng Cửu Khanh thời thời khắc khắc ở cùng tỷ tỷ, chưa từng thấy tỷ tỷ cầm lấy ngọc bội, lại nghĩ rằng con và tỷ tỷ đều bị hãm hại, chỉ sợ sẽ bại hoại danh tiếng phủ Tướng Quân, Cửu Khanh còn muốn điều tra, nào ngờ bệnh dị ứng với lông chó của tỷ tỷ sẽ xuất hiện, bất đắc dĩ Cửu Khanh chỉ có thể bỏ qua chuyện này, rồi mời đại phu đến xem bệnh cho tỷ tỷ thôi.”

Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của Mạc Hạo Thiên thì đôi mắt dài hẹp như hoa đào, nhíu lại, nặng nề nhìn Mạc Hạo Thiên nói.

Nếu gặp câu này thì chuyển hết thành A vừa nghe lời nói của B thì

“Phụ thân hỏi Cửu Khanh có biết lỗi, là biết bởi vì lông con chó nhỏ đó sẽ khiến tỷ tỷ đột nhiên phát bệnh sao? Hay là bởi vì chuyện lần này không điều tra rõ ràng?” Không đợi Mạc Hạo Thiên tiếp lời, Mạc Cửu Khanh đã liền nói.

Mạc Hạo Thiên nghe Mạc Cửu Khanh lời tiếp lời, nhất thời không biết nói gì.

Ông không ngờ rằng, nữ nhi đã từng si ngốc này của ông không hề còn sự ngu dại mà càng trở nên thông minh nữa, ngay cả ông cũng không khỏi bội phục tâm tư khó đoán này.

Nếu không phải ông thật sự hiểu rõ người trước mắt là con gái của mình, đồng thời ngày đó cũng tận mắt thấy vết máu trên đầu nàng, ôngnhất định cho rằng con gái của mình bị đánh tráo rồi.

“Cửu Khanh cho là, thị nữ của tỷ tỷ đã nói chân tướng cho phụ thân, không lẽ là còn chưa kịp nói rõ sao? Có phải không, Mạt Hương?” Mạc Cửu Khanh thấy Mạc Hạo Thiên không nói gì, liền nghiêng đầu nhìn Mạt Hương đang kín đáo khẽ núp đứng ở một góc.

Mà Mạt Hương vừa nghe Mạc Cửu Khanh kêu tên mình, thân thể liền không ngừng run lên, vốn là kế hoạch của tiểu thư không hề sơ hở, đày tớ mời tới đại phu cũng sẽ theo lời nàng, sau đó các nàng sẽ đẩy tất cả lỗi lầm lên người Mạc Cửu Khanh, làm cho Mạc Cửu Khanh không cách nào cãi lại, nhưng không ngờ Mạc Cửu Khanh lại nhanh hơn các nàng đã sớm mời đại phu tới, hơn nữa còn là Giang thần y, chuyện bây giờ càng thêm rối loạn, trước kia nàng cũng bởi vì Mạc Cửu Khanh giải thích trăm ngàn chỗ hở, nhưng bây giờ phải làm sao đây?

Mạt Hương cố gắng trấn định, nhìn Mạc Cửu Khanh nói: “Ý tứ của Nhị tiểu thư, Mạt Hương không phải quá rõ ràng, Mạt Hương chẳng qua là căn cứ vào những điều mình thấy mà trình bày với Tướng Quân thôi.”

Mạc Cửu Khanh vừa nghe Mạt Hương nói xong, vẫn cười một tiếng nói: “Quản sự của Chiết Tử viện, chuyện ngày hôm nay hắn có thể đứng ra làm chứng. Phụ thân nếu không tin con, vậy thì cứ mời quản sự Chiết Tử viện tới để hỏi cho ra lẽ. Cửu Khanh tin tưởng hắn rất nguyện ý đi một chuyến.”

Bên kia Mạt Hương vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, hoàn toàn hoảng hốt, nàng quả thực không nghĩ tới Mạc Cửu Khanh vậy mà lại có nhiều chuẩn bị như thế, bây giờ nàng đã không còn đường lui.

Mà Mạc Hạo Thiên nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, trong lòng cũng đã sáng tỏ rất nhiều, ông nhìn ánh mắt của Mạt Hương thì càng thêm tin tưởng những lời Mạc Cửu Khanh vừa nói đều không phải lời nói dối.

Trong lòng ông thất vọng đồng thời lại có chút áy náy.

“Lão gia, bây giờ quản điều này cũng không phải là thời điểm đâu! Giang thần y nãy giờ còn chưa ra ngoài, Uyển Uyển bây giờ vẫn còn nguy hiểm như vậy, nói những lời này thì làm được gì, bất kể ra sao, Uyển Uyển cũng vì Cửu Khanh mang tới con chó mà bệnh phát.” Tô Liên một bên thấy vậy, lập tức lên tiếng nói.

Bây giờ tình thế đối với các nàng đã rất không tốt rồi, vì vậy nhất định phải nắm lấy cơ hội duy nhất này, đánh cho Mạc Cửu Khanh một cái tát thật đau!

“Vị phu nhân này nói sai rồi.” Mạc Hạo Thiên đang đứng ở bên cạnh vừa định lên tiếng thì Giang thần y đã từ phòng Mạc Uyển Uyển đi ra.

Mạc Hạo Thiên vừa thấy Giang thần y thì lập tức tiến lên phía trước đón ông, nói: “Giang thần y nói vậy là có ý gì? Uyển Uyển rốt cuộc sao rồi?”

“Lão hủ đã kiểm tra cho Mạc đại tiểu thư, Mạc đại tiểu thư hoàn toàn không có dấu hiệu dị ứng với lông chó, ngược lại là dấu hiệu mẫn cảm với phấn hoa, chính là trong phòng thiểu thư có phấn hoa của cây thược dược. Có thể là Mạc đại tiểu thư dị ứng với phấn hoa. Lão hủ đã kê đơn thuốc, chỉ cần uống đúng giờ và theo đơn thì không quá hai ngày là có thể hồi phục.” Giang thần y nhìn thị nữ mang cây thược dược ra ngoài nhàn nhạt nói.

Mà Mạc Hạo Thiên vừa nghe Giang thần y nói xong, ánh mắt liền lập tức sầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.