Tất cả mọi người vốn còn nhìn Vương Tử Thiến và chờ đợi lúc Vương Tử Thiến nói lời xin lỗi, nhưng chỉ nghe Mạc Uyển Uyển kêu lên một tiếng kinh hãi, đúng là thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe tiếng kêu của Mạc Uyển Uyển, nàng hiểu Mạc Uyển Uyển lại có mưu kế khác muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tiểu thư? Tiểu thư người làm sao vậy?” Thị nữ bị Mạc Tử Uyển nhéo, đau đến mức nước mắt cũng mau tràn ra, thuận thế đỡ lấy Mạc Uyển Uyển và gấp gáp hỏi.
Bộ dáng này không giống bị đau ngược lại giống với dáng vẻ hoảng hốt lo lắng cho chủ.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy, trong lòng nàng không khỏi thở than sự tính toán của Mạc Uyển Uyển và càng thêm quyết định sớm trừ đi Mạc Uyển Uyển.
“Thân thể ta ngứa ngáy. . . Hình như là dị ứng với lông chó. . . Lúc trước bị dị ứng cũng ngứa ngáy như vậy . . .” Hai mắt Mạc Uyển Uyển đẫm lệ nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
Nàng dứt lời, còn thuận tiện kéo cao ống tay áo lên một chút để lộ cánh tay có da thịt đỏ bừng còn bị rách da, nhìn giống thật thê thảm.
Nếu nhìn không kỹ thật sự rất giống với triệu chứng dị ứng lông chó.
Mà dù có tinh mắt cũng thấy được chỗ tay áo kéo cao của Mạc Uyển Uyển có một mảnh đỏ bừng.
“Ai nha! Tại sao có thể như vậy! Tiểu thư người chớ lộn xộn, một lúc nữa trên tay người sẽ lưu lại vết sẹo! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về mời đại phu tới chẩn đoán bệnh đi.” Thị nữ thấy vậy cũng lập tức cơ trí trả lời.
“Này. . . Chuyện còn chưa có giải quyết, ta cũng muốn biết rõ. . . Cuối cùng là ai muốn hãm hại ta và Cửu Khánh như vậy?” Mạc Uyển Uyển vừa nghe lời nói của, thị nữ thì chần chừ nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
Tuy là Mạc Uyển Uyển nói như vậy, nhưng cũng ngầm có ý tứ khác.
Mà mọi người đang đứng xem cuộc vui ở một bên, vốn cũng không quá tin Mạc Uyển Uyển trộm ngọc bội, bây giờ vừa nghe Mạc Uyển Uyển nói vậy thì càng cảm thấy Mạc Uyển Uyển bị hãm hại, ngược lại Mạc Cửu Khanh là người bắt đầu tìm ngọc, mặc dù nàng rửa sạch tội danh; nhưng bởi vì nàng khư khư cố chấp lại hại Mạc Uyển Uyển bị dị ứng lại với lông chó.
“Mạc đại tiểu thư, cô nương vẫn nên mau trở về tìm đại phu, chúng ta tin tưởng cô nương là người trong sạch.” Có một nam tử thương hương tiếc ngọc lo lắng nhìn Mạc Uyển Uyển nói.
Một tiểu mỹ nhân, bất kể là nơi nào cũng nên được quý trọng, nếu để lại vết sẹo sẽ không hoàn mỹ.
Những người xung quanh thấy có người mở miệng thì cũng phụ họa theo. Mạc Uyển Uyển có chút khó xử nhìn Mạc Cửu Khanh, chần chừ mới nói: “Cửu Khanh, nếu không thì chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như xong đi, muội xem muội cũng đã chứng minh được sự trong sạch của bản thân mình rồi, tất cả mọi người đều đã tin tưởng chúng ta, ngọc bội này trả lại cho Tử Thiến, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi.”
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời của Mạc Uyển Uyển, tuy trong lòng thì lạnh lùng những vẫn cười một tiếng, nhìn mặt mũi bên ngoài của nàng ngược lại có chút quan tâm Mạc Uyển Uyển, nàng nói: “Chuyện lần này ngược lại làm khó tỷ tỷ, Cửu Khanh đã từng ngu dại không nhớ tỷ tỷ bị dị ứng với lông chó, nhưng cái mũ ăn cắp lại chụp lên trên đỉnh đầu Cửu Khanh như vậy, cho dù Cửu Khanh không chứng minh nhưng muội nghĩ phụ thân cũng sẽ không bỏ qua, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của phủ Tướng Quân. Bây giờ muội đã chứng minh được mình trong sạch, vậy thì cứ bỏ qua đi, về phần chuyện của tỷ tỷ bị mẫn cảm, sau khi trở về Cửu Khanh sẽ trực tiếp nói rõ với phụ thân và gánh chịu tội lỗi của mình.”
Mạc Uyển Uyển vừa nghe Mạc Cửu Khanh, vẻ mặt vốn điềm đạm đáng yêu liền cứng đờ, ngay sau đó nàng nhẹ giọng nói: “Vẫn. . . vẫn là Cửu Khanh muội nghĩ cẩn thận.”
“Mạt Hương mau đưa tỷ tỷ ta trở về, ta đi mời thầy thuốc đến xem cho tỷ ta.” Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn thị nữ của Mạc Uyển Uyển, thoáng chút dặn dò.