Gió lạnh từng cơn, sương mù âm u.
Bên hồ Khóa Âm, hoa hải đường và dương liễu rủ bóng, nước hồ xanh biếc,
từng vòng sóng gợn lăn tăn, trong hồ, trên chiếc thuyền con đặt một hàng án kỷ bằng tre trúc, hai thanh ghế tre, ở bốn góc dựng mấy cây trúc, ở
bốn phía đỉnh chòi treo mắc lên lụa mỏng màu đỏ, tung bay theo gió.
Bách Lý Ngọc nhận được bồ câu đưa tin, lập tức chạy thẳng tới hồ Khóa Âm,
đứng ở bên hồ, nhìn thấy bóng ảnh màu đỏ trong chiếc thuyền con trên hồ, khóe môi nhếch lên vui mừng cười khẽ.
Hồ Khóa Âm, hồ Khóa Âm..., khóa lại nhân duyên của hai người ven hồ, là một nơi du khách nhất định phải đến, có “Kiêm Điệp tình thâm” [1], còn có cả người đến tìm giai
ngẫu.
[1] Kiêm điệp tình thâm: là 1 câu thành ngữ của Trung Quốc
dùng để chỉ 2 người nam nữ gắn bó không tách rời nhau. Kiêm là loại chim trong truyền thuyết của Trung Quốc, chỉ có 1 bên cánh, con trống có
cánh trái, con mái có cánh phải, nếu muốn bay được chúng phải kết hợp
với nhau. ‘Điệp’ hay Bỉ Mục Ngư là loại cá bơn, đặc điểm của cá bơn là
có 2 mắt cùng nằm trên 1 mặt phẳng bẹt ở 1 bên, nếu muốn cử động 2 con
cá phải dính cơ thể sát vào nhau. Trong bài thơ Trường hận ca của Bạch
Cư Dị, câu thơ “trên trời nguyện làm chim liền cánh” là lấy ý từ đây.
Bách Lý Ngọc dự tính khi rảnh rỗi sẽ đưa Nam Cung Thiển Trang đi du hồ, trái lại không ngờ nàng đã tới trước một bước.
Điểm nhẹ mũi chân, đạp sóng không lộ dấu vết, thoáng cái đã rơi vào trong
thuyền. Nhìn ở gần, bóng lưng ấy không có gì khác lạ, nhưng tỉ mỉ nhìn
lại phát giác ra sự khác biệt.
Bách Lý Ngọc dừng chân đứng lặng,
đôi mắt hẹp dài sáng rõ loang loáng như vỡ tan ra một làn sương tối tăm, như mây đen trên bầu trời, bao phủ lấy toàn thân, khóe môi nhếch lên
cười lạnh. Sao Nam Cung Thiển Trang có thể mời y đi du hồ được ? Mà lại
đang lúc thời tiết xấu, sợ là mình có mời nàng đi cũng sẽ bị ghét bỏ.
Xoay người định bỏ đi, người mặc áo đỏ giống như nhận ra được động tĩnh,
xoay đầu lại thì nhìn thấy tấm lưng cao lớn của Bách Lý Ngọc.
"U
ca ca !" - Giọng nói mềm mềm nhu nhu xen lẫn một tia hân hoan, Thương
Tiệp Ảnh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bước liên tiếp đi tới bên cạnh
người Bách Lý Ngọc, đưa tay muốn kéo vạt áo của Bách Lý Ngọc, nhưng đang ở quán rượu nên trong suy nghĩ thoáng hiện một tia lúng túng, bèn dừng
tay lại, tự nhiên cầm tay của mình."Huynh có thể tới khiến Ảnh nhi rất
vui !"
Thương Tiệp Ảnh mặt mày hớn hở, mắt to thật long lanh, bên trong hơi nước tràn đầy như sắp trào ra, thầm nghĩ trong lòng Quân Mặc U vẫn là có nàng ta, nếu không sẽ không đáp ứng theo ước hẹn một mình đi
tới, nghiễm nhiên quên mất là nàng ta dùng danh nghĩa Nam Cung Thiển
Trang để mời Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc nhíu chặt lông mày, không vui xoay người đi, nhìn nàng ta ăn mặc bắt chước theo Nam Cung Thiển
Trang, thái dương giật lên thình thịch.
"Ngươi hãy làm chính mình là được rồi, không cần bắt chước người khác, đánh mất bản thân!" - Lời
nói hờ hững của Bách Lý Ngọc lộ ra tia lạnh ý. Thương Tiệp Ảnh tính tình nóng nảy thô bạo, không có nhiều tâm kế sâu xa, nay đi nước cờ này, e
rằng có người đứng phía sau bày mưu tính kế.
Trong lòng Thương
Tiệp Ảnh thấy vui vẻ, là y thích chính bản thân nàng, cho nên mới không
muốn để cho nàng bắt chước theo Nam Cung Thiển Trang, nghĩ đến điểm này, thì hoàn toàn quên phải giả bộ, thất thanh lên tiếng: "Quân Mặc U,
huynh rất thích ta có phải không? Chỉ là do bị hồ ly tinh Nam Cung Thiển Trang kia mê hoặc tâm nhãn, nếu huynh đồng ý lấy ta làm vương hậu, ta
sẽ bằng lòng để cho nàng ta làm thị thiếp của huynh!"
Bách Lý
Ngọc liếc Thương Tiệp Ảnh một cái, chợt nhớ tới Nam Cung Thiển Trang nói cho y biết điển cố ‘Đông Thi học đòi’[2], lúc này dùng ở trên người
Thương Tiệp Ảnh thật thích hợp.
[2] Điển cố ‘Đông Thi học đòi’:
truyền rằng ở nước Việt, có nàng Tây Thi rất xinh đẹp, bị bệnh tim bẩm
sinh nên hay nhăn mặt. Ở cùng làng, có cô gái Đông Thi dáng vẻ xấu xí,
thấy Tây Thi nhăn mặt càng thêm đẹp xinh, nên cũng ôm ngực nhăn mặt,
nhưng lại khiến mọi người bỏ chạy vì quá xấu.
"Phong thái của
Thiển Thiển là phát ra từ bên trong, hồn nhiên trời sinh, không phải
ngươi học theo là lập tức có thể giống y hệt như nàng ấy, vịt con xấu xí khoác lông thiên nga cũng không thể trở thành thiên nga chân chính. Nể
tình Bắc Thương đế, tạm không truy cứu chuyện này nữa, mai sau công chúa chớ nên quấy nhiễu sự yên tĩnh của bản đế !” - Chân mày khóe mắt của
Bách Lý Ngọc ngậm ý cười, màu đỏ như được sinh ra vì Thiển Thiển, người
khác. . .trái lại chỉ làm hỏng.
Vịt con xấu xí không thể biến thành thiên nga. Nàng là vịt con xấu xí ư ?
Sắc mặt Thương Tiệp Ảnh trắng bệch, ánh mắt mê mang lóe lên, túm thật chặt
ống tay áo, một đóa hoa màu đỏ tươi đẹp dung tục rơi xuống, bị gió thổi
phất vào mặt hồ, lay động theo dòng nước chảy.
Tầm mắt Thương
Tiệp Ảnh chợt bắt được màu đỏ nhỏ bé đang trôi đi kia, hé khóe môi trắng bệch nói: "Đó là Nam Cung Thiển Trang tặng cho ta, huynh cảm thấy có
đẹp mắt không?" - Nói xong, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bách
Lý Ngọc, sự thưởng thức của y cao nhã, ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang
thấp kém quá mức, nếu đóa hoa này làm hao tổn hảo cảm đối với Nam Cung
Thiển Trang ở trong mắt của Bách Lý Ngọc, điều đó cũng rất tốt.
Ánh mắt Bách Lý Ngọc trong lúc lơ đãng, phóng ra một chút nhu tình, thản
nhiên nói: "Ánh mắt của nàng ấy cũng rất tốt, rất xứng với ngươi!"
Sắc mặt Thương Tiệp Ảnh lúc xanh lúc trắng lúc đỏ, thân thể mảnh khảnh lảo
đảo như muốn đổ, nắm thật chặt cây gậy trúc, đốt ngón tay trắng bệch.
Lửa giận cuồn cuộn như cơn hồng thủy mãnh liệt xông tới đập vào mặt, nàng
ta muốn quất roi nổi giận, nhưng vì nghĩ đến còn có chuyện quan trọng,
nàng ta không thể, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nuốt xuống cơn giận
này, nếu như đổi lại hắn có thể trở về bên cạnh, có gì mà không được
đây?
"U ca ca, Ảnh nhi có điểm nào không tốt, phải như thế nào
huynh mới có thể tiếp nhận ? Là vì không có gương mặt đẹp như hoa của
Trang nhi tỷ tỷ sao? Hay là huynh không yêu thích tính tình hấp tấp thô
bạo của Ảnh nhi? Nếu huynh không yêu thích, Ảnh nhi cũng có thể thay
đổi, làm được đến lúc huynh thích mới thôi!" - Trong đáy mắt Thương Tiệp Ảnh xuất hiện giọt nước, nhất thời thể hiện sự yếu thế, trông thấy nét
mặt Bách Lý Ngọc vẫn thờ ơ ơ hờ không chút thay đổi như trước, lại cúi
thấp đầu, che giấu ánh mắt oán hận, vần vò chiếc khăn gấm, nói: "U ca
ca, Nam Cung Thiển Trang ở trong lòng của huynh chiếm vị trí rất sâu ư?
Như vậy, cam nguyện làm thiếp cũng không chịu sao?”
Bách Lý Ngọc
trầm mặc không nói, con ngươi lạnh như băng thoáng qua chút không kiên
nhẫn, y không thích nữ nhân khóc lóc rối rít, nhưng Nam Cung Thiển Trang nước mắt lưng tròng thì lòng y đau đớn, người khác lại giống như ma âm
vọng về bên tai, phiền chán.
"Nếu đã có tình thì không thể chấp
nhận người khác, công chúa, tình cảm không cưỡng cầu được, nếu ngươi khư khư cố chấp, bản đế sẽ tấu xin Bắc Thương đế để cho ngươi đi hòa thân
!" - Bách Lý Ngọc không hề quanh co vòng vo nữa, mỗi một lần nói, hao
hết tất cả sức chịu đựng.
Thương Tiệp Ảnh cắn chặt hàm răng,
trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, tái nhợt nghiêm mặt gật
đầu. "U ca ca, vậy thì mời huynh đi cùng Ảnh nhi du hồ, sau lần này, sẽ
không dây dưa cùng huynh nữa, trở về nước sẽ đích thân tấu xin phụ hoàng giải trừ hôn ước !" - Đáy mắt chợt thoáng qua tia tàn nhẫn, hơi giương
mắt, mắt to long lanh, trước sau như một vẫn trong trẻo không giảm.
Bách Lý Ngọc thoáng hơi suy tư, dừng chân ở lại, lơ đãng nghe Thương Tiệp
Ảnh nói lải nhải về chuyện lý thú phát sinh trong mấy năm gần đây của
Bắc Thương.
"Trong triều, thừa tướng tự xưng là chân tài thực
học, chế nhạo U ca ca chỉ đội lên hư danh, kì thực không bằng hắn, triều thần nhất thời xôn xao, phụ hoàng cũng cảm thấy thú vị, liền ra đề thử
hắn, nhốt vào mật thất mà huynh đã đi qua, nếu thật trí tuệ có thể vượt
qua huynh, như vậy hắn sẽ có thể đi ra khỏi mật thất, thừa tướng nghe
nói như vậy, liên tiếp khoát tay, cười nói: đây là trò chơi trẻ con,
người đại trí tuệ há có thể chấp nhặt cùng bọn họ, người đầy bụng tài
học sẽ không đùa bỡn cùng kẻ bàng môn tả đạo, phải dốc lòng ra sức giải
ưu vì nước!" - Thương Tiệp Ảnh bắt chước theo động tác vẻ mặt nói chuyện của thừa tướng Bắc Thương, thẳng mừng rỡ vui vẻ, tiếp tục nói: "Lúc ấy, phụ hoàng mặt đen như mực, ông đăng cơ làm vua, cũng phải khảo thi
trong mật thất theo tổ huấn, hoàng đế các đời đều không thể vượt qua,
huynh là người đầu tiên, lời nói đó của thừa tướng không phải là đánh
vào mặt của phụ hoàng sao?"
Bách Lý Ngọc ánh mắt nhu hòa, liên
tưởng đến Nam Cung Thiển Trang, nếu là nàng tất nhiên cũng sẽ như thế,
chỉ là nàng sẽ liệu sức mà làm, sẽ không nói suông.
"U ca ca, lần này thừa tướng cũng đi cùng, huynh muốn gặp không ?" - Thương Tiệp Ảnh
quan sát vẻ mặt của Bách Lý Ngọc, thấy hắn hé nở nụ cười, nhất định là
có hứng thú đối với vị thừa tướng đó.
"Không cần !" - Mộ Chanh,
thừa tướng trẻ tuổi của Bắc Thương, từ sau khi y rời đi, đã thi đậu
Trạng nguyên, văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, nửa năm sau, liền
từng bước thăng tiến, vững vàng ngồi ở vị trí thừa tướng.
. . . . . .
Ở phủ của chủ thành, Nam Cung Thiển Trang sắc mặt đỏ hồng nằm ở trên
giường của Quản Đức Khoan, đôi mắt sương mù mông lung mở ra, thầm than
khó lòng phòng bị, một giọt nước trà cô cũng chưa nuốt, vấn đề nằm ở
trong chiếc bánh ngọt, quá tin tưởng Thái Bạch Lâu cũng không phải là
chuyện tốt, đúng là tự gây tội!
Nhẫn nhịn chịu đựng từng đợt từng đợt sóng nhiệt trong cơ thể, Nam Cung Thiển Trang muốn chửi thề, cô sợ
sẽ mất đi lý trí, trước mắt dù có con chó đực chạy đến, cô cũng sẽ nhào
tới.
Co ro thân thể, Nam Cung Thiển Trang nắm chặt quả đấm nhét
vào trong miệng, cắn chặt, cảm giác đau đớn làm cho thần chí cô sáng tỏ, sẽ không lâm vào sự vô tri vô giác.
Không biết qua bao lâu, khắc chế cơn kích động muốn xé rách vạt áo tìm chút hơi lạnh, cánh cửa bị
đẩy ra, bóng người bước chân tập tễnh, tràn đầy mùi rượu cùng vị son
phấn, Nam Cung Thiển Trang cau cau lỗ mũi, vùi mặt ở trong cánh tay,
cảnh giác nhìn người đi tới.
"Ơ, là vị tiểu nương tử nào đây?" -
Quản Đức Khoan bước chân nghiêng ngả đi đến bên giường, nhìn trên giường một màn đỏ kia, men say lập tức tiêu tán, hoảng sợ chỉ vào Nam Cung
Thiển Trang, há hốc mồm cứng lưỡi nói: "Cô. . . Làm sao cô. . . Tìm đến
đây vậy hả ?"
"Công tử. . . Không phải là ta. . . Có người muốn
hãm hại ngươi, nghe nói ta mắc phải loại bệnh đó, nên đưa đến trên
giường của ngươi, muốn lấy mạng của ngươi !" - Nam Cung Thiển Trang âm
thầm kinh hãi, may mắn thay mình ở quán rượu nổi lên lòng trêu đùa, tạo
ra một bước đệm, nếu không, khó bảo toàn sự trong sạch.
"Người
nào ác độc như vậy hả?" - Quản Đức Khoan cắn răng nghiến lợi, đối với
lời nói của Nam Cung Thiển Trang thì tin bảy phần, với danh tiếng của
hắn tại Mân thành, người người đều muốn trừ diệt, ai kêu hắn có một
người cha tốt đây ?
Hiện giờ, không thể trắng trợn hại hắn, đưa
tới mỹ nhân hợp ý hắn, nếu không phải là chính mình nổi lên sắc tâm, ở
quán rượu muốn bắt cô nàng vào phủ, biết được cô nàng có bệnh hoa liễu,
nhìn thấy cô nàng mị ý lan tràn, chắc chắn bị lừa rồi.
Nghĩ đến chỗ này, toàn thân kinh hãi xuất mồ hôi lạnh, tay chân lạnh toát, hỏi: "Là ai?"
Nam Cung Thiển Trang cắn chặt môi, dược lực phát huy đến mức tận cùng, cô sắp không nhịn được.
"Bắc. . . Bắc Thương. . . Công chúa. . ." - Nam Cung Thiển Trang gian nan
khạc ra mấy chữ, âm thanh không còn giống lúc ban đầu, thanh lệ như
tiếng hát sơn ca, trong mềm mại mang theo mị ý câu hồn.
Quản Đức
Khoan nghe được, thấy trong lòng có phần ngứa ngáy, giống như có mấy con kiến bò trong lòng, nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt sáng lên nhìn
chằm chằm Nam Cung Thiển Trang bị trúng thuốc, bàn chân không khống chế
được, bước đi tới.
Nam Cung Thiển Trang kinh hãi, vội vàng thở
dốc nói: "Ngươi đi ra ngoài. . . Ta không muốn liên lụy tới
ngươi...ngươi đi tìm công tử mặc áo trắng ở quán rượu hôm đó, ta. . . Ta chết cũng phải kéo theo y!"
Chữ chết vang dội bên tai, Quản Đức
Khoan giật mình, lập tức hồi thần, nhìn đến động tác của bản thân, hận
không rút ra được mấy bạt tai, nếu không phải cô nàng kịp thời lên
tiếng, mình thiếu chút nữa bị đầu độc.
"Công chúa Bắc Thương vì
sao phải ám hại ta ?" – Quản Đức Khoan trong dạ hồ nghi, hắn chưa từng
đắc tội với Thương Tiệp Ảnh, vì sao lại hại hắn?
Nam Cung Thiển
Trang âm thầm mắng, thời khắc mấu chốt này sao lại tỉnh như vậy, gắt gao ngậm miệng, nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp rơi ra bên khóe miệng, cả người đã bị mồ hôi thấm ướt, suy yếu nói: "Cha ngươi chỉ có một mình ngươi là con trai, ngươi chết đi, rồi nói ta là do nước khác phái tới, để cho
cha của ngươi sinh ra thù hận với quốc gia khác, nàng ta còn dâng lên
lợi ích, cha ngươi tự nhiên sẽ cảm kích đến tuôn nước mắt, cuối cùng Mân thành ắt hẳn sẽ rơi vào tay nàng ta !"
"Cũng không nhất định là
như vậy!" - Quản Đức Khoan cười lạnh, hắn mặc dù trong lòng không có
chút chữ nghĩa, nhưng không phải là hoàn toàn không có đầu óc.
"Ừ, ngươi có biết Bắc Thương ám đế đã bí mật tới Mân thành, y ẩn núp tại
Tuyết Lâm quốc hai năm, đã khiến căn cơ của Tuyết Lâm quốc rung chuyển,
nếu là ngươi yên lặng chết không nói một tiếng rồi, y sẽ dịch dung thành bộ dáng của ngươi, hối cải làm một người mới, cha ngươi cho là tổ tông
hiển linh, nhà họ Quản có người nối nghiệp, chờ cho ngôi vị thành chủ
được tặng cho kẻ giả mạo ngươi, không cần mất một quân một tốt nào, sẽ
đoạt được Mân thành, ngươi cam nguyện đem tương lai tốt đẹp cứ vậy mà bị chôn vùi sao?" - Nam Cung Thiển Trang có thể khoa trương, nếu Mân thành dễ dàng đoạt vào tay như vậy, thì bốn nước cũng sẽ không hao hết tâm
lực, đến nay vẫn không có hành động, chẳng qua là do cô nắm được trong
lòng Quản Đức Khoan sợ chết.
Quả thật, toàn bộ sự nghi ngờ của
Quản Đức Khoan đều tiêu tán, trong lòng ghi hận Thương Tiệp Ảnh, vội
vàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ sai người giúp ngươi đi tìm người!"
Ở chỗ tối, ánh mắt Mạc Ưu thoáng qua sự phẫn hận, nghiền nát một viên
thuốc, bọc trong giấy viết thư, đốt đi, rồi ném đến dưới chân của Quản
Đức Khoan.
Đang xoay người dự tính rời đi, Quản Đức Khoan sững
sờ, trên mặt hiện lên sắc hồng quỷ dị, thần chí mơ hồ, đôi tay vô ý thức xé rách chiếc áo, chốc lát sau, đã chỉ còn lại chiếc quần.
Nam
Cung Thiển Trang đang thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy một màn này, thầm
mắng đồ lừa bịp, nhưng cả người cô cực kỳ yếu ớt, căn bản ngăn không nổi Quản Đức Khoan.
Một làn khói mù mỏng mảnh quanh quẩn trong hơi
thở củaNam Cung Thiển Trang, mùi thơm mập mờ hút vào tận phế phủ, thần
chí dần dần bay biến, Nam Cung Thiển Trang uốn éo người, nhỏ giọng khẽ
ngâm, đôi tay xé rách vạt áo, gương mặt dính vào trên giường gỗ, xúc
giác lạnh lẽo làm cho toàn thân của cô chợt giật mình.
"Ừm. . ." - tiếng rên rỉ thoải mái thốt ra, Nam Cung Thiển Trang ôm thật chặt cây cột.
Quản Đức Khoan nghe được tiếng rên rỉ mềm mị tận xương, máu cả người sôi
trào, mắt đỏ tiến về phía chiếc giường, vuốt ve cánh tay Nam Cung Thiển
Trang, trắng nõn, mềm mại như không xương, cảm giác giống như bị giật
điện, dẫn dắt dục vọng trong sâu tận đáy lòng của Quản Đức Khoan dâng
lên. Gấp gáp tiến sát lên.
Nam Cung Thiển Trang trong thoáng chốc cảm thấy có người đi tới, trong mơ hồ dường như trông thấy Bách Lý Ngọc mặc bộ áo trắng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át hé mở, "Ngọc. . ."
Khi trên tay chạm đến sự lạnh lẽo, cô ham muốn có nhiều hơn sự mát mẻ,
nhưng cảm giác này không phải là hơi lạnh từ bàn tay hữu lực của Bách Lý Ngọc, gắng sức mở mắt ra, thấy ánh mắt Quản Đức Khoan tràn đầy dục
vọng, nhào về phía cô.
Nam Cung Thiển Trang dùng sức vọt tới
chiếc cột giường, hai mắt tỏa sáng như sao, tựa hồ càng u mê hơn, nhưng
chớp mắt một cái lại khôi phục lý trí.
"Quản Đức Khoan, ngươi
muốn tìm đường chết sao?" - Nam Cung Thiển Trang có ý định gọi tỉnh thần trí của Quản Đức Khoản, nhưng cô đã đánh giá quá cao Quản Đức Khoan,
hắn chính là kẻ dâm loạn vô lại, trong đầu cả ngày nghĩ tới chuyện này,
lúc này bị trúng thuốc, lòng càng thêm muốn giải trừ dục vọng đang dạt
dào trong mắt
"Tiểu nương tử, để tiểu gia tới thương nàng nào !" - Quản Đức Khoan kiềm chế chắc cổ tay của Nam Cung Thiển Trang, có phần
hơi dùng sức, kéo cô đến trên giường, cả người phủ kín lên trên.
Bên ngoài phủ Thành chủ, Bắc Viên Trần đưa Quản Lạc trở về, đứng ở cửa, đưa mắt nhìn theo Quản Lạc đi vào phủ.
"Bắc Viên Trần, không vào ngồi một lúc sao? Phụ thân vẫn nhắc đến huynh thời gian này có tốt không đó!" die»ndٿanl«equ»yd«on – Ánh mắt của Quản Lạc
dịu dàng, ẩn chứa vẻ không đành lòng, nàng từ nhỏ đã biết có vị hôn phu, hàng năm cũng sẽ có người đưa một bức họa vẽ hình của hắn đến phủ Thành chủ, nhìn phong thái của hắn, liền động xuân tâm, vẫn luôn mong đợi hắn tới rước cưới.
"Hôm nay có chuyện phải xử lý nên không quấy quả, ngày sau rảnh rỗi nhất định sẽ tới bái phỏng thế bá!" - Bắc Viên Trần
lạnh nhạt cự tuyệt, thấy ánh mắt mong đợi cùng tình nghĩa của nàng, khẽ
thở dài một cái.
Quản Lạc có chút mất mát, đáy mắt mong đợi chợt ánh lên một nét ảm đạm, rồi tan biến ở trong con ngươi đen như nước sơn.
"Cũng được!" - Quản Lạc hé miệng, nhả ra hai chữ, trong lòng có lời muốn nói, nhưng nói không ra, lờ mờ thấy có điều không ổn.
Vốn là vị hôn phu, có thể vào ở tại phủ Thành chủ, nhưng hắn lại hoàn toàn
không có suy nghĩ này, mình nói ra thì có vẻ càn rỡ, không hợp với cô
gái đã được giáo dưỡng, hắn không gặp phụ thân, chính là sợ bị giữ lại ở trong phủ sao ?
"Hãy thay ta vấn an thế bá!" - Dứt lời, Bắc Viên Trần xoay người rời đi.
"Trần. . ." - Quản Lạc lưu luyến không rời, gọi bóng dáng đỏ như lửa diễm dừng chân, hắn tựa như một đám lửa, bất ngờ không kịp chuẩn bị mà tiến vào,
in hạ dấu vết trong lòng nàng.
Bước chân của Bắc Viên Trần hơi
ngừng lại, một tay để sau lưng, chậm rãi xoay người, giữa hai lông mày
nốt ruồi son xinh đẹp, ánh mắt thâm u nhìn Quản Lạc, nói: "Quản Lạc, ta
không phải là phu quân của cô, nếu cô hi vọng cùng ta thành hôn, ta sẽ
thành toàn cho cô, cái cô muốn ta không thể đáp lại, chỉ có thể cho cô
một cái danh hiệu, một năm, ta sẽ cho cô kỳ hạn một năm, nếu cô có thể
tìm được người con trai để phó thác cả đời, ta sẽ ở trong phủ chờ tin
tức giải trừ hôn ước của cô!"
Nàng là cô gái tốt, hắn không thể ích kỷ làm lỡ dở một đời của nàng!
Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến lúc ở thần y cốc, khi nàng ấy tỉnh lại, cười
yếu ớt thật là đẹp, thậm chí có chút nịnh nọt, si mê, đi về phía hắn,
hỏi rằng huynh sẽ chữa trị đầu óc của ta sao?
Hắn hôm nay cũng muốn hỏi: dấu vết của nàng lưu lại có thể xóa đi chăng?
Đáy lòng có phần chua chát, thích một người, chỉ cần một người là được,
không cần phải có thời hạn quy định chung sống bao lâu. Có một số cặp vợ chồng gần 50 năm ‘tương kính như tân’, cũng không có bao nhiêu tình cảm sâu dày.
Tựa như cô nàng, bá đạo không khoan nhượng, chống đối,
tiến vào chiếm giữ trái tim của hắn, vung vung lên ống tay áo, lại gọn
gàng rời khỏi, hạ một đao khắc vào tim của hắn, phía trên vết thương rắc thứ thuốc bột ăn mòn mãn tính, không thể khép lại.
"Trần. . .
Nếu ta không tìm được, huynh sẽ theo lời cưới ta chứ?" - Khóe mắt Quản
Lạc trong suốt lấp láy, từ nhỏ đã có người nói cho nàng biết đây là phu
quân của nàng, từ nay về sau, nàng liền xoay chuyển xung quanh hắn, toàn bộ tâm tư và ánh mắt đều là hắn, mười năm chờ đợi, lấy được cũng là một câu thành toàn!
"Đúng, sau khi thành thân, ta sẽ cho cô một thanh ngọc như ý!" die»ndٿanl«equ»yd«on
- Khóe miệng Bắc Viên Trần phiếm cười khổ, đã từng cười nhìn nam nữ trên
thế gian si tình, hôm nay, hắn cũng không cách nào vượt ra khỏi hồng
trần không đếm xỉa đến, chung quy vẫn là phàm trần tục tử!
Quản
Lạc như nghe được tiếng trái tim vỡ vụn, ngọc như ý. . . A. . . Còn có
cái gì so với điều này càng đả thương người hơn chăng?
Ngửa đầu,
ép nước mắt vào trong, nàng có sự kiêu ngạo, tự ái của nàng, cho dù đau
lòng tột cùng, cũng không cần ở trước mặt người đàn ông này triển hiện
sự nhu nhược.
"Trần, ta thành toàn cho huynh!" - Lời của Quản Lạc êm ái, nhẹ như lông vũ, vỡ tan trong tiếng gió.
Ánh mắt Bắc Viên Trần lóe lên, môi mỏng mấp máy, lời nói còn chưa ra khỏi
miệng, đã trông thấy một gia đinh vội vã chạy tới, gặp được Quản Lạc thì nét mặt vui mừng, vội vàng nói: "Đại tiểu thư, thiếu thành chủ đi uống
hoa tửu (1), lúc trở về, ở trong phòng có một nữ nhân, e là tiểu thiếp
hậu viện. Bên trong truyền ra tiếng gào thét, nô tài sợ bên trong gặp
chuyện không may, nên tới báo cho đại tiểu thư!"
(1) hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu
Nét mặt Quản Lạc chợt sa sầm, liếc mắt nhìn Bắc Viên Trần, cất bước đi về
phía viện của Quản Đức Khoan, không nên để thiếu nữ chết ở trong tay anh trai, cha đã giao phó, nếu còn ép buộc con gái nữa, lập tức sẽ cấm túc.
Khóe miệng Bắc Viên Trần hơi hếch lên, suy nghĩ một chút, cảm thấy một cô
gái như nàng xông vào phòng của đàn ông không hay lắm, vì vậy, cũng theo ở phía sau, đi một mạch tới viện của Quản Đức Khoan.
"A ——"
"Rầm rầm. . . Ầm!"
Dường như trong phòng muốn bị phá dỡ vậy, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đồ vật bị đập vỡ truyền ra, gia đinh canh giữ ở phía ngoài
lại không dám vào xem kết cục, chỉ có thể lo lắng đề phòng mà núp ở
trong góc, vươn lỗ tai nghe động tĩnh ở bên trong.
Quản Lạc thần sắc đóng băng, ý bảo gia đinh đá văng cửa.
"Đại tiểu thư, công tử không được thỏa mãn, nếu biết sẽ đánh chết nô tài!" –Gia đinh đứng đầu ngăn cản Quản Lạc xông vào.
"Nếu Công tử gặp chuyện không may, ngươi có mấy cái đầu để bảo đảm hả?" -
Quản Lạc không giận mà uy, khí thế nghiêm nghị nhìn gia đinh.
Gia đinh bị khí thế của Quản Lạc trấn áp, xoay đầu nhìn phòng ngủ, bên
trong truyền ra tiếng gầm nhẹ, trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết, do dự một
chút, rụt cổ lại nói: "Đại tiểu thư, nếu như công tử trách tội. . ."
"Bản tiểu thư thay ngươi chịu trách nhiệm!" - Bàn tay trắng nõn của Quản Lạc vung lên, tiến lên phía sau lưng gia đinh, ‘rầm!’ một tiếng, đá văng
cửa, đập tới trước mặt là một chiếc bình hoa nhỏ, trúng ngay giữa cái
trán của gia đinh, nhất thời chất lỏng đỏ tươi chảy xuống, gia đinh
hoảng loạn lo sợ vuốt cái trán, thấy ngón tay nóng ướt, mắt tối sầm lại, té xuống đất.
Quản Lạc tiến lên một bước, nhìn cả phòng bừa bãi, đáy mắt thoáng qua nét tàn khốc, cái đồ đại ca không nên thân này, càng ngày càng kỳ cục!
Vừa bước vào một bước, cổ tay liền bị níu lại, Quản Lạc hơi xoay đầu, nhìn thấy Bắc Viên Trần thì có phần ngạc nhiên,
hắn không bỏ đi ư?
"Cô là con gái, đi vào không được hay lắm, sẽ
bị hủy hoại danh dự!" - Nói xong, lập tức bước qua bậc thềm đi vào, vén
lên bức rèm che, thấy nội các máu tươi đầy đất, Quản Đức Khoan một thân quần màu trắng ngã dưới đất, trên người hiện đầy vết máu, trên quần màu trắng nhuộm một mảng lớn máu tươi, không ngừng rên rỉ.
Bắc Viên Trần cau mày khẽ ngửi, trong phòng còn sót lại dư vị mị dược chưa hoàn toàn tiêu tán.
Nâng mắt lên, lập tức nhìn thấy một người cuộn rúc vào chân giường, dùng
chăn bọc thành kén tằm, lộ ra cái đầu, toàn thân run rẩy.
"Ưm. .
." die»ndٿanl«equ»yd«on - Tế bào toàn thân Nam Cung Thiển Trang đều đang kêu gào, dục vọng mãnh liệt tựa hồ đang kéo căng làm huyết quản của cô
muốn vỡ bung, gắt gao cắn môi, mùi máu tươi nồng đậm kích thích thần
kinh của cô, cố duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, thấy có người đi
vào, Nam Cung Thiển Trang thở phào nhẹ nhõm, không còn phải lo lắng bị
Quản Đức Khoan chiếm đoạt nữa.
Bắc Viên Trần nghe thấy tiếng rên
rỉ thật nhỏ, toàn thân chấn động, thấy trên đất một khối vải may áo màu
đỏ bị xé nát, khom người nhặt lên, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, nghiễm
nhiên chính là loại vải vóc mà Nam Cung Thiển Trang từ trước đến nay vẫn mặc.
Con ngươi vốn không gợn sóng xuất hiện sự nôn nóng, cất
bước tiến lên, vén chăn lên, nhìn đến gương mặt ửng hồng, ngón tay Bắc
Viên Trần run rẩy, nhẹ nhàng lắc lắc Nam Cung Thiển Trang: "Nam Cung
Thiển Trang. . ."
Nam Cung Thiển Trang mơ hồ trong lúc nghe được
có người đang gọi cô, bề ngoài có cảm xúc lạnh lẽo thấm vào người, hơi
nghiêng khuôn mặt về phía trước, tham luyến tia lạnh lẽo ấy mang tới sự
rung động, hàm hồ nói: "Ngọc. . ."
Bắc Viên Trần ngẩn ra, như bị
giáng một gậy vào đầu, gõ tỉnh hắn, vội vàng rút tay ra, lại bị bàn tay
mềm mại nóng như lửa của cô nắm lấy.
Nam Cung Thiển Trang vội
vàng nắm lấy sự mát lạnh thấm sâu vào người, hai cánh tay thuận thế quấn tới, kéo Bắc Viên Trần xuống giường, cả người dán lên.
Bắc Viên
Trần ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm cô nàng đang chậm rãi cúi đầu, hơi thở cực nóng phun lên trên cổ của hắn, lòng vô dục vô cầu của hắn có chút
rung rung, trong lòng bay lên một luồng tâm tình xa lạ khác thường.
Nhưng, vốn chờ không nổi Bắc Viên Trần, Quản Lạc theo đuôi đi vào, nhìn thấy
cô gái quần áo tả tơi xốc xếch, đè ở trên người Bắc Viên Trần, cúi thấp
đầu hôn xuống, mà Bắc Viên Trần không nhúc nhích, nhu tình dán mắt nhìn
cô gái, trong lòng nhéo đau, thất thanh hô lên: "Các người đang làm gì
vậy?"
Bắc Viên Trần bỗng nhiên hồi hồn, đẩy Nam Cung Thiển Trang
ra, cởi bỏ áo ngoài, bao bọc lấy cánh tay trần trụi đang phơi bày ở bên
ngoài của Nam Cung Thiển Trang, chợt chạm đến cánh tay trái bóng loáng
của cô, ánh mắt lại thoáng hiện qua nhàn nhạt sự mỉa mai.
"Tìm
đại phu cho đại ca của cô đi!" - Bắc Viên Trần lạnh lùng nói với Quản
Lạc, cũng không quay đầu lại, ôm Nam Cung Thiển Trang rời đi.
Quản Lạc liếc đến dung nhan của Nam Cung Thiển Trang, trong lòng khiếp sợ,
kinh ngạc nhìn bước chân dồn dập của hắn, siết chặt vạt áo trước ngực,
cắn môi đến nỗi mất đi huyết sắc, lẩm bẩm nói: "Khó trách. . . Khó
trách. . ."
Nghe thấy âm thanh đi đến, thành chủ Quản Kính thấy
con trai của mình vết thương chằng chịt, sắc mặt âm trầm, sẵng giọng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quản Lạc đã sớm thu liễm lại vẻ mặt
luống cuống, cười lạnh nói: "Người sinh dưỡng con trai tốt quá, càng
ngày càng có tiền đồ, bỏ thuốc với cô nương nhà người ta, rồi chính mình cũng uống thuốc, càng ngày càng bỉ ổi, sớm muộn cũng sẽ thành bỏ đi!" - Nàng hết sức xem thường phụ thân, dung túng đại ca làm ra chuyện thương thiên hại lý, không quản thúc thêm, ngược lại còn tán dương anh ta làm
tất cả đều đúng!
"Mày. . ." - Hữu dụng tức giận sắc mặt tái xanh, chỉ vào cô con gái vừa yêu vừa hận, hừ lạnh một tiếng: "Con trai của
Quản Kính ta làm bất cứ chuyện gì, người khác dám nói sao?"
"Quản Kính? Nếu như không phải ngài ỷ vào người kia, ngài sẽ có hôm nay sao?
Một câu ‘đất vàng chôn xương trắng’, ngài biết lần này người anh ta bắt
là ai không? Là cô gái của Bắc Thương ám đế, ngài gánh được trách nhiệm
không?" - Quản Lạc lạnh giọng quát lớn, nếu không phải vì mẫu thân, nàng đã sớm dọn dẹp tất cả, rời khỏi Mân thành làm cho nàng sinh chán ghét.
"Lạc nhi. . ." - Nét cười trên mặt Quản Kính tắt ngúm, đáy mắt lộ ra sự sợ
hãi, tức giận một cước đá văng ra Quản Đức Khoan đang túm lấy bắp chân
của ông ta.
"Ngài chính là phải quản chặt anh ta, tiện thể viết
thư cho thế bá, giải trừ hôn ước giữa con cùng với Bắc Viên Trần!" - Dứt lời, Quản Lạc không hề ở lại nữa, rũ áo nhẹ nhàng thanh thoát rời đi.
Bắc Viên Trần ôm Nam
Cung Thiển Trang trở về khách điếm, thì đụng phải Bách Lý Ngọc đang nôn
nóng đi tìm người, con mắt không nhìn thẳng tới, lướt qua Bách Lý Ngọc,
đi lên lầu dღđ☆L☆qღđ.
Cõi lòng Bách Lý Ngọc chợt thấy nặng trĩu,
bước nhanh đuổi theo, mà cũng không có ai chú ý tới Thương Tiệp Ảnh đang mở cánh cửa nhìn Nam Cung Thiển Trang đầy âm độc.
Móng tay gắn
đá quý đầy yêu dị chụp thật chặt lấy khung cửa, nhìn những người kia
biến mất ở trên hành lang, Thương Tiệp Ảnh hận không thể nghiến vỡ hàm
răng trắng, không ngờ tiện nhân kia mạng lớn như vậy, nàng ta níu giữ
Quân Mặc U, lại không thể ngờ tới còn có người khác thò một chân vào
cửa.
Phẫn hận đóng sầm cánh cửa lại, ở trong ngực ẩn chứa một cơn uất nghẹn khiến cho nàng ta khó chịu, rút ra cây roi ở bên hông, vung
quật tới các đồ trang trí bày trên chiếc kệ ở trong phòng, cho đến không còn đồ để đập, Thương Tiệp Ảnh mới ném roi xuống, rót một ly nước uống
cạn, dằn xuống lửa giận.
"Mạc Ưu!" – Ánh mắt Thương Tiệp Ảnh lóe qua tia sáng tăm tối, đều là một đám phế vật, không có ai làm được việc.
"Công chúa!"๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m - Mạc Ưu sắc mặt âm trầm xuất hiện ở
trong phòng, không ngờ tới Nam Cung Thiển Trang trúng xuân dược mãnh
liệt như thế, còn có thể bằng vào ý chí hơn người, đánh ngã Quản Đức
Khoan, cho dù hắn đã âm thầm cản trở, cũng không thể làm cho Quản Đức
Khoan chiếm đoạt lấy Nam Cung Thiển Trang, nếu không phải sợ gây ra động tĩnh lớn hơn, hoặc là bị Nam Cung Thiển Trang phát hiện ra hắn, gần như là cần phải xuất hiện ở bên trong phòng để buộc chặt lại Nam Cung Thiển Trang cho Quản Đức Khoan làm.
"Đồ bỏ đi, chút chuyện này cũng
không làm được, khó trách Quân Mặc U không cần ngươi, lần này khiến cho
con tiện nhân kia nổi lên nghi ngờ, không biết sau này phải đối mặt với
Quân Mặc U như thế nào đây, sợ là y cũng đã liên tưởng đến sự kỳ lạ của
ngày hôm nay, nếu như chuyện thành thì còn tốt, nhưng bây giờ lại thất
bại. Đây không phải là mời y giết chết bản công chúa sao?" - Sâu trong
đáy lòng của Thương Tiệp Ảnh vẫn luôn có sự sợ hãi đối với Quân Mặc U,
người con gái của y bị nàng ta tính kế như vậy, sợ rằng không cần mạng
của nàng ta cũng sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết.
Không được, nàng ta không thể ngồi mà đợi bị đánh chết, làm cũng đã làm rồi, không còn có đường quay lại.
Ác độc nhìn vào mắt Mạc Ưu, mắt to long lanh thoáng qua một vệt sáng, mặt
không biến sắc liễm hạ con ngươi, che giấu đi cái lóe mắt toan tính kia.
"Thuộc hạ làm việc không được, kính xin công chúa cho thuộc hạ cơ hội lấy công chuộc tội!" - Mạc Ưu nhận thấy được sát ý của Thương Tiệp Ảnh, quỳ trên mặt đất, ánh mắt hung ác nham hiểm lộ ra sự ngoan tuyệt.
Thương
Tiệp Ảnh không nói gì, thờ ơ như không nghịch viên đá quý trên móng tay, hừ nhẹ nói: "Lần sau ư? Ngươi còn chưa hoàn thành, bản công chúa đã
chết rồi!"
"Công chúa!" - Trên mặt Mạc Ưu thoáng qua sự sợ hãi,
đi theo bên cạnh nàng ta lâu như vậy, sớm đã được nghe thấy và chứng
kiến về thủ đoạn của Thương Tiệp Ảnh, "Thuộc hạ đã đem tình huống bẩm rõ cho phu nhân, cho dù Ám Đế muốn kết hôn với Nam Cung Thiển Trang, chắc
chắn không vượt qua được cửa ải của phu nhân, Nam Cung Thiển Trang là
người kiên cường khí phách, gặp phải phu nhân cay nghiệt chế nhạo, mặc
kệ Ám Đế cuồng dại như thế nào, cũng sẽ rời đi!"
"Mạc Ưu, Ám Đế
làm việc bằng tâm tình, ngươi theo ở bên cạnh y vài chục năm, cũng không hiểu rõ sao? Chuyện mà y đã nhận định, không người nào có thể quấy
nhiễu!" - Đây cũng chính là điều Thương Tiệp Ảnh lo lắng. Ban đầu vì ép
Quân Mặc U quay về, nàng ta cũng đến chỗ vị phu nhân kia kể khổ tố cáo,
nhưng kết quả là vô dụng, bất đắc dĩ đành viết thư cho Sở Mộ Cẩn, tiết
lộ thân phận của Quân Mặc U, nếu không phải là y nể tình chuyện hồi nhỏ
kia, đã sớm giết chết nàng ta, còn để mặc cho nàng ta tiếp tục gây sóng
gió sao?
Khóe môi nhếch lên nồng đậm sự châm chọc, chính là như
vậy, nàng ta mới có thể cố chấp mà yêu y, yêu đến mức không tiếc mà hao
tổn vây cánh của y, thậm chí là tất cả!
Mạc Ưu biết Thương Tiệp
Ảnh yêu Bách Lý Ngọc đã quá vặn vẹo rồi, ngay từ lúc y rời khỏi Bắc
Thương, tình yêu đơn thuần liền biến thành một khối u ác tính.
"Công chúa, đây là ‘hư vô’, thuộc hạ gặp được một người áo đen, hắn đưa thuốc này cho thuộc hạ, chỉ cần Ám Đế uống vào, ký ức càng trân quý, sẽ càng
quên lãng hoàn toàn!" - Mạc Ưu móc ra bình sứ màu đen, nghĩ đến người áo đen kia, mơ mơ hồ hồ cảm thấy quen thuộc, nhất thời nhớ không ra nổi.
Thương Tiệp Ảnh như có điều suy nghĩ nhìn bình sứ trong lòng bàn tay, khóe môi nhếch lên nụ cười hàm chứa thâm ý, cười cực kỳ âm trầm khiếp người,
khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào kia liền vặn vẹo dữ tợn, "Mạc Ưu, nếu lần
thất bại này, ngươi cũng không cần trở lại!" ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Mạc Ưu bắt đầu lo lắng, hiểu được ý tứ trong lời nói của Thương Tiệp Ảnh, nặng nề gật đầu, cáo lui.
Thương Tiệp Ảnh nhìn cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, lá khô và cành cây gẫy rơi đầy đất bị cuốn thổi đi bay loạn, âm độc nhìn về phía tia chớp xé
rách mây đen ở chân trời, hi vọng lần này canh bạc có thể thành công!
Mà bên này, Bắc Viên Trần không phong độ chút nào đá văng cửa ra, đặt Nam
Cung Thiển Trang lên giường, sai ẩn vệ chuẩn bị nước đá, ngón tay thon
dài êm dịu bấm lên cổ tay của Nam Cung Thiển Trang, trên gương mặt lạnh
tựa sương giá càng bộc phát ra vẻ u ám.
"Như thế nào?" - Bách Lý Ngọc đứng ở một bên, không dám quấy nhiễu Bắc Viên Trần.
"Không quá nửa canh giờ, nếu không được giải sẽ phát sốt mà chết!" – Môi mỏng
lạnh lùng nói, hắn không dám tưởng tượng, nếu không phải người gia đinh
đó lo lắng Quản Đức Khoan gặp chuyện không may mà đi bẩm báo, như vậy
cho dù thần tiên tái thế cũng bó tay hết cách."Ý thức của nàng kiên
định, trúng thuốc không nhiều lắm, hẳn là còn có ý thức, sẽ không bị hỗn độn mù mờ mà mất đi tri giác!" - Nếu không phải như thế, chỉ sợ cô sớm
đã thất thân cho Quản Đức Khoan.
"Tìm được ở đâu?" - Trên gương
mặt như ngọc của Bách Lý Ngọc là một tầng mây mù dằng dặc, nghĩ đến
Thương Tiệp Ảnh lần lữa tìm đề tài níu kéo y, chỉ sợ là vì trì hoãn y đi cứu Nam Cung Thiển Trang.
"Phủ Thành chủ, Quản Đức Khoan!" - Bắc Viên Trần đổi lại ít nước đá, đưa tay muốn cởi áo cho Nam Cung Thiển
Trang, thì bị một cái tay chặn lại.
"Bắc Viên thế tử, ngươi tạm
đi ra ngoài trước đi, có lời gì rồi sau hãy nói!" - Bách Lý Ngọc buông
tay Bắc Viên Trần ra, ôm lấy Nam Cung Thiển Trang. Thật ra thì y có thể
trực tiếp giải thuốc cho cô, nhưng mà chưa có được sự đồng ý của cô, y
sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, để cho Thiển Thiển lưu lại
vướng mắc trong lòng.
Con ngươi của Bắc Viên Trần u ám nhìn bàn
tay của mình, cười khổ một tiếng, hắn hoàn toàn biến mình thành một vị
thầy thuốc, quên đi sự kiêng dè đề phòng giữa nam nữ.
"Nếu còn có lần sau, cho dù ngươi là phu quân của Nam Cung Thiển Trang, ta cũng sẽ
quả quyết phải đoạt lại nàng!" - Bắc Viên Trần nghĩ đến lần trước Nam
Cung Thiển Trang bị trúng độc, lần này Bách Lý Ngọc lại một lần nữa
không thể bảo vệ tốt cho cô, chẳng những thiếu chút nữa thì mất trong
trắng, còn thiếu chút nữa bỏ mạng!
Nhìn thật sâu Nam Cung Thiển Trang, rồi xoay người rời đi.
Bách Lý Ngọc thấy Bắc Viên Trần đóng cửa lại, thương tiếc nhìn khuôn mặt khổ sở của Nam Cung Thiển Trang, ánh mắt đầy tự trách, xé rách váy áo của
cô, ôm lấy Nam Cung Thiển Trang đang nóng bỏng như lò lửa, dự tính bỏ
vào trong thùng băng.
Chợt, đôi tay linh xảo của Nam Cung Thiển
Trang quấn lên cổ Bách Lý Ngọc, lắc đầu cắn đôi môi Bách Lý Ngọc, mơ hồ
không rõ nói: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m "Ngọc, ta muốn. . . Ta khó chịu. . ."
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy cô như muốn chết, cả người
giống như bị nướng ở trên lò lửa, da khô khốc muốn nứt ra từng tấc. Ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, không còn phải suy nghĩ lo lắng kiêng
dè nữa, lần mò hôn lên Bách Lý Ngọc, tham lam quấn quít cùng y.
Bách Lý Ngọc ngẩn ra, vốn muốn đẩy cô ra, nhưng nghe được tiếng thở hổn hển
mềm mại câu người của cô, lại đổi bị động thành chủ động, đem Nam Cung
Thiển Trang dựa ở trên bàn, cấp bách, nồng nhiệt, thật sâu hôn Nam Cung
Thiển Trang, như muốn ăn cô nuốt vào bụng.
Nam Cung Thiển Trang
trúng thuốc, giống như ngựa hoang mất cương, xoay người đè Bách Lý Ngọc ở trên bàn, thô bạo xé rách xiêm áo của y, hé mồm hôn lên cái miệng của
y, giống như vẫn không thể giải trừ được ham muốn của mình, một đường du chuyển, cắn lên kết hầu của y, nhẹ nhàng cắn cắn, Bách Lý Ngọc khàn
khàn than nhẹ.
Nam Cung Thiển Trang hưng phấn hôn da thịt như
ngọc không tì vết của y, trêu chọc Bách Lý Ngọc, cùng với nàng đồng thời trầm luân.
Bách Lý Ngọc hơi thở hỗn loạn, ôm Nam Cung Thiển
Trang đi về phía giường, hai người song song ngã xuống giường, Bách Lý
Ngọc ánh mắt ngưng đọng nhìn đôi mắt quyến rũ mê ly của Nam Cung Thiển
Trang, hôn nhẹ miệng của nàng, triền miên quấn quít, quên hết tất cả,
ngón tay nhẹ nhàng chầm chậm lưu luyến ở trên da thịt phiếm hồng của
nàng, mỗi nơi đi qua, mang theo một luồng điện, hướng đến tứ chi bách
hài của Nam Cung Thiển Trang chảy tới, cả người run rẩy.
"Thiển
Thiển. . ." - Bách Lý Ngọc lưu luyến ở xương quai xanh hoàn mỹ của nàng, khắc lên dấu ấn của y, bàn tay đặt lên núi ngọc mềm mại phập phồng của
nàng, trong con ngươi thâm thúy trầm tối của Bách Lý Ngọc tràn ngập dục
vọng mãnh liệt, ánh mắt nóng bỏng như muốn biến Nam Cung Thiển Trang hóa thành nước.
"Ta là ai?" - Bách Lý Ngọc nhìn Nam Cung Thiển Trang đang khó chịu uốn éo người, hai chân quấn lên hông của y, dán chặt lấy y vuốt ve.
‘Bùm!’ - Chút lý trí kia của Bách Lý Ngọc hoàn toàn bị
mê hoặc mà căng đứt, đôi tay trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, muốn từ
trong làn môi cắn chặt của nàng tràn ra tiếng gọi rung động người.
"Ta là ai?" - Bách Lý Ngọc nhất quyết không tha hỏi, giống như cô không
nói, thì vẫn tiếp tục giằng co như vậy, tay thon dài không ngừng lại,
trêu chọc nơi mẫn cảm của Nam Cung Thiển Trang.
"Ừm. . ." - Ý
thức của Nam Cung Thiển Trang là một mảnh hỗn độn, chỉ nghĩ tới ham
muốn, nôn nóng muốn Bách Lý Ngọc, nhưng y chỉ cọ sát khuấy đảo hứng thú
của cô nàng, rất muốn đạp y một cước đến dưới giường, kết quả chính là
sít sao bám chặt lên tấm lưng nở nang của Bách Lý Ngọc.
Hai người mồ hôi thấm ướt vạt áo, Nam Cung Thiển Trang cắn thật chặt bả vai của
Bách Lý Ngọc, mơ hồ không rõ ràng nói lầm bầm: "Lòng dạ đen tối. . ."
Bách Lý Ngọc khóe miệng tràn ra nụ cười tà nịnh, sít chặt cái eo nhỏ nhắn
của Nam Cung Thiển Trang, rút đi áo bào, nghiêng đè lên Nam Cung Thiển
Trang, da thịt kề nhau, tự chỗ sâu nhất trong thân thể truyền đến một
cơn xúc động, rung động cả linh hồn.
Bách Lý Ngọc cố ý ngừng lại, vô cùng thân thiết tóm tay của nàng, trầm thấp khêu gợi dụ dỗ nói: "Gọi ta là Mặc!"
Nam Cung Thiển Trang cắn chặt môi, trong lòng trống rỗng khó chịu, cố sức
mở mắt ra, ý thức có hơi trì trệ, không thấy rõ người trước mắt, nhưng
cô biết là Bắc Viên Trần cứu cô, Bắc Viên Trần. . . tim Nam Cung Thiển
Trang se lại, không được. . . Không thể. . . Còn Bách Lý Ngọc thì phải
làm thế nào?
"Bắc. . . Viên. . . Nước đá. . . Nước. . ." - Nam
Cung Thiển Trang có ý đẩy người trên thân ra, hai cánh tay lại không có
nổi hơi sức nhấc lên, đáy lòng càng dâng lên nóng nảy.
Trái tim
Bách Lý Ngọc chợt nghẹn lại, Bắc Viên Trần. . .๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, rất muốn bất chấp tất cả đoạt lấy nàng,
làm một bước cuối cùng, rồi rời đi ? Tiếp tục? Chỉ là một ý niệm trong
khoảnh khắc này!
Hít sâu một cái, dốc sức ôm lấy Nam Cung Thiển
Trang, giam cầm khiến cô khó có thể hô hấp. Nàng tình nguyện ngâm nước
đá cũng không nguyện kết hợp cùng ta sao?
Đứng dậy ôm Nam Cung
Thiển Trang, cùng nhau ngâm vào nước đá, dục vọng rừng rực bị nước đá
tưới tắt, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Nam Cung Thiển Trang, bất đắc dĩ
vuốt gương mặt của cô nói: "Là ta mất khống chế, Thiển Thiển, cuối cùng
sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện!"
Nam Cung
Thiển Trang cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cả người run lên, trong
lòng vẫn trống rỗng như cũ, không cách nào lấp đầy, rụt cổ lại, cơ hồ
muốn vùi đầu vào trong nước đá.
Bách Lý Ngọc kịp thời tóm giữ cái đầu của cô nàng, Nam Cung Thiển Trang không hài long đong đưa, muốn rời bỏ khỏi sự khống chế của Bách Lý Ngọc, nhớ nhung nước đá, không lâu
sau, gương mặt đà hồng của Nam Cung Thiển Trang phiếm màu xanh, chỉ cảm
thấy máu sôi trào từ từ đông lạnh, giống như muốn đông thành băng.
Nam Cung Thiển Trang theo bản năng vận công chống đỡ, bất chợt khí huyết dâng trào, ‘phụt’ một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
"Thiển Thiển. . ." – Trái tim Bách Lý Ngọc nhất thời thít chặt lại, hốt hoảng
đỡ lấy Nam Cung Thiển Trang, ôm lấy thân thể lúc lạnh lúc nóng của cô,
lo lắng lắc lắc, có thể ngửi được mùi vị trong không khí, nhìn trong máu mang theo màu vàng kim, sáng óng ánh, sắc mặt đông lạnh, thoáng hiện
lên sát ý khát máu.
"Thương Tiệp Ảnh!"– Gằn từng chữ một được phun ra từ trong miệng, trong lòng đã nắm chắc chắn.