......................
Hai người đi xuống núi. Một đám Ngoại Môn bám theo. Là Phương Vận.
!!!!!!
Vừa đến cánh rừng bọn chúng phục kích.
- Là bọn mi....
- He he.... còn nhớ bọn ta sao...
- Các ngươi muốn gì....
Tiểu Lam trầm mặt hỏi.
- Ha ha.... muốn gì à.... giết hắn rồi hiếp mi....
Phương Vận tỏ vẻ biến thái.
- Bọn biến thái các ngươi. Kết đan giỏi lắm sao....
????
- Thằng phế vật ko biết sống chết này....
Phương Vận vuốt tóc lắc đầu.
- Hừm... là do các ngươi muốn giết ta trước...
Hàn Lâm.
Xẹt.....
Một lôi phong kiếm ngưng tụ trên tay Hàn Lâm.
!!!!!
Bọn kia cảm giác ko ổn. Uy lực này ko phải Luyện Khí.
- Đại ca... hắn là Luyện Tinh Trung Kỳ rồi....
- Hừm.... nhanh đấy mới vài ngày mà đã tiến bộ thần tốc. Nhưng thực lực chênh lệch là một khoảng cách rất xa.... chết đi
HUYỀN DIỄM XÀ....
UỲNH.....
Một Hỏa Xà bay tới Hàn Lâm. Kết giới bao phủ Hàn Lâm chặn đc Hỏa Xà nhẹ nhành. Mọi uy lực bị giảm một nửa.
!!!!!
- Không thể nào.... Hộ Công.... Tất cả xông lên....
Vù... Vù.... Xoẹt....
Xẹt.....
Bịch.... bịch....
Nhanh như điện xẹt. Lôi Phong Kiếm cắt rớt đầu 2 tên. 4 tên còn lại lui về phía sau.
- Sao thế... giết ta mà... tới đây...
Hàn Lâm ánh mắt sát khí khiêu khích.
Phương Vận chảy mồ hôi. Tên điên này hắn chọc sai người rồi....
- 4 Huynh đệ oanh tạc hắn....
Phương Vận liền gọi rồi lui phía sau.
HỰ...
Phành.. Phành... Phành....
4 Kết Đan Tiền Kỳ tung hết sức vẫn ko xuyên qua đc Kết Giới.
Phù... Phù... Phù....
Khói bụi mịt mù. Tiểu Lam run rẫy phía xa nhìn vào.
Khói bụi tan đi. Hàn Lâm vẫn ko bị gì trong Kết Giới.
- Ko thể nào.... Luyện Tinh chống đỡ đc 4 Kết Đan...
- Chúng ta gặp quỷ rồi....
- Chạy đi....
Phành..... Phành....
- Này... các ngươi..... các ngươi... bọn hèn hạ này....
- Ha hả..... còn lại mình ngươi.... ai sẽ bảo vệ đây....
Hàn Lâm đắc ý nói.
- Mi dám.... ta là cháu Phương Trưởng Lão. Mi.... dám giết ta...
- À..... thì ra là vậy....
Xoẹt... xoẹt....
Á.... Á....
Các Phong Đao vô hình chém đứt 2 tay Phương Vận. Tiếng rên la thảm thiết vang vọng cả khu rừng.
Rồi dẫn Tiểu Lam bay đi Thiên Nhai Cốc.
Khi Hàn Lâm đi rồi. Phương Vận dùng khí gom hai cánh tay bay về núi chữa trị. Huyết nhục nhiểu nhão khắp nơi.
................
- Công Tử.... làm vậy nguy hiểm cho huynh đấy.....
- Hắc.... ta cũng chả quan tâm. Cần giết thì giết. Những kẻ ác có mà đầy...
- Nhưng... Phương Trưởng Lão...
- Ta cũng muốn xem Lão Chưởng Môn phân xử thế nào.
Tiểu Lam lo lắng sau này 2 người khó mà sống trong Tiên Môn Tông. Dù sao cũng làm rồi. Ko làm thì bị giết. Ko làm ko đc.
.................
- Công Tử... kết giới thật lợi hại. Chỉ ta đc ko...
- Hì... đc tất nhiên. Nhưng nó rất hao tổn Nguyên Lực. Giảm sát thương. Có mặt lợi cũng mặt hại. Nếu như gặp cao thủ công pháp thì sẽ bị dập cho tơi tả...
- Ồ... vậy ta ko thích nữa...
- Sau này ta chỉnh sửa công pháp cho muội...
- Đa tạ công tử... hihi...
!!!!!!!
- Nguy... khí áp quá lớn.... mau theo ta...
Liền ôm lấy nàng bay xuống lấy đá che lại.
Cả hai thu khí tức.
Hàn Lâm nhìn qua khe hở. Là một lão giả. Nhìn rất quen.
!!!!
- Là Phương Trưởng Lão...
- Hở....
Kịch....
Liền bụm miệng nàng lại.
Lão đang từng bước tới gần. Từng bước khiến cho hai người run rẫy. Khí áp ngộp thở tỏa ra.
Địa Tiên Cảnh Đỉnh Phong.
Phành.....
Ko thấy gì rồi lao đi tìm tiếp....
Lúc này hai người ngồi sát nhau trong đống đá. Cả hai ngại ngùng.
- Chúng ta đi thôi...
Tiểu Lam bối rối dục hắn.
- Từ đã... ko ổn đâu... lão sẽ còn quay lại...
!!!!!
- Công tử chắc chứ....
- An toàn tốt hơn.
Nhẹ nhàng vận lực đào một hố xuống đất. Giống như cái động nhỏ.
Trời sập tối. Ánh Trăng chíu rọi vào hang lung linh màu sắc.
Hàn Lâm hóa ra vài trái đào. Cả hai ăn ngon lành.
Tiểu Lam ko biết từ đâu hắn có tài bảo. Cứ mò vào áo là có.
Ko biết hắn có bí mật gì....
.................
Sáng hôm sau liền đi khỏi nhanh chóng. Đi một đoạn lại dừng xem xét. An toàn họ lại đi tiếp.
Thiên Nhai Cốc....
Đặc thù nơi này đầy sương mù bao phủ hai cánh rừng hai bên. Ở giữa là thung lũng. Hình dáng kì lạ.
Đặc biệt hình thành rất nhiều tài bảo dị vật. Trải qua bao năm tháng vẫn ko lấy hết đc.
- Công Tử... ta sợ quá...
- Yên tâm... có ta đây...
Cô nàng nép sát vào hắn.
Hàn Lâm dùng Thông Linh Nhãn soi rọi tại cửa vào xuyên qua sương mù.
- Theo sau bước chân của ta...
- Ờ...
Hai người từng bước né các hố nước nhão. Nó như keo dính dù cao thủ cũng khó mà thoát ra. Từ từ chìm xuống tới chết. Là lí do nhiều người chết ở đây.
Hai người đi chậm rãi. Sương mù dầy đặc càng vào sâu ko còn nhìn thấy gì...
- Hàn Lâm... ta biết mi ở đây.
. Mau ra chịu chết đi...
!!!!!
- là ai thế công tử...
- Phương Trưỡng Lão bên ngoài...
- Há...
Kịch.... xùy.... nhỏ tiếng thôi....
- Hừ... Mi nghĩ trốn trong đó ta ko làm gì đc sao....
Cuồng Phong Phi Địa.....
Vù... Vù.... Vù....
Một Triều Gió bay tới thổi vào Thiên Nhai Cốc. Sương Mù ko tan vẫn như cũ.
Ùng... Ùng... Phành....
- Cái gì...
!!!!!
Hự.....
Phản Phệ uy lực Cuồng Phong Chi Địa.
Lão cũng thốn với một đòn ngang sức.
- Ko ổn... nơi này ko bình thường.... Ài.....
Lão nhăn nhúm bức bối. Suy nghĩ ko ra cách. Vào thì ko dám. Vì cả Tiên Cảnh cũng chết vài người.
Đành ngồi chờ. Ngay lối ra.
...........
!!!!!!
- Thấy rồi...
Liền nắm tay Tiểu Lam đi tới.
Một cây khô ko có lá. Trên đỉnh là quả tỏa hào quang.
- Thiên... Linh Quả....
- Ồ... muội cũng biết à...
- Tất nhiên.... quả này giúp cao thủ trùng kích ko đau đớn. Nếu thất bại cũng ko ảnh hưởng tu vi. 100 năm 1 quả. Và mọc lên ko xác định. Khi hái xong cây sẽ biến mất.
- À.... muội rành hơn ta rồi.
- Hihi....
Liền cầm trên tay dùng Thông Linh Nhãn soi rọi.
Là Nguyên Lực Tinh Thuần cao hơn bình thường.
Cây Thiên Linh. Tập hợp tinh hoa Nguyên Khí tinh luyện. Tạo ra quả này.
“ Vậy là Nguyên Lực có thể nâng cao sao. Ta phải tìm cách nắm đc. Có đc nó thì bá đạo võ lực. “
- Này đang suy nghĩ gì thế...
- À... ko gì.... tặng muội nè...
!!!!!
- Công Tử ko lấy sao....
Tiểu Lam kinh ngạc. Kỳ bảo 100 năm mà với hắn ko là gì.
............
- Cầm đi. Ta tìm quả khác....
Thấy hắn nói thật nàng cất vào chỉ vật vui mừng. Có nó Kết Đan sẽ an toàn hơn.
Tiếp tục truy tìm kỳ bảo.
Rất nhiều dược thảo quý trong đây. Lần lượt thôn phệ.
Cuối thung lũng có một cây tỏa cửu sắc. Ko phải Cửu Sắc Liên.
Cây này khác hoàn toàn.
Kịch.....
- Tiểu Lam.... muội xem nó là cây gì....
- Ko rõ nữa....
Suy ngẫm ko ra. Hắn đem vào tiềm thức ném vào dung luyện để biết.
Sau một hồi phân tích. Cuối cùng cũng biết đc.
Cửu Thể Hoàn Hồn Thảo.
Dùng dịch để hồi sinh người chết. Người sống uống vào tăng cường hồn lực. Cực trân quý.
- Ồ.... hắc hắc... phát tài rồi....
- Hả... phát tài gì công tử....
- Ờ... a hem... ko gì....
Đang tự sướng bị Tiểu Lam nhìn thấy.
- Cây đó là Cửu Thể Hoàn Hồn Thảo....
- Hớ.... Đúng phát tài rồi....
- Hì.. hì... đem về Tiên Môn Tông đổi chắc cả ức Cống Hiến... Đây... cầm lấy....
- Công Tử cho muội luôn hả....
- Ừ....
- Thích quá... Phát Tài rồi....
HÀN LÂM.... TA THỀ SẼ GIẾT NGƯƠI....!!!!!!!
- Đệch... lão điên còn ở ngoài sao...
- Công Tử... giờ tính sao....
Hắn suy ngẫm nghĩ cách. Hai cánh rừng này chắc có lối ra khác. Xem xung quanh thấy một hang thông qua cánh trái.
Liền dắt Tiểu Lam vào....
.................
Đi vào bên trong. Linh thạch phát sáng lung linh. Thông ra bên ngoài cánh rừng bên trái. Hai người đi gần tới cuối đường lại thấy điều dị thường.
Hức... hức....
Nghe như tiếng khóc của cô gái.
!!!!!!
Một Vong Linh lơ lửng quay mặt vào tường khóc.
“ Chủ nhân... cẩn thận... vong linh thôn phệ huyết nhục con người để sống. “
!!!!!
“ Vậy à... “
- Cô nương sao lại khóc....
Hức hức... Á... ha ha ha.... một tiểu mỹ nam...
Từ từ quay lại cười như điên dại
một hàm răng bén nhọn đáng sợ.
- À... là một Ác Linh....
- Há... há... ta sẽ giết mi rồi đoạt xá ả này...
Ác Linh khoái chí cười...
- Hừm....
Hàn Lâm móc trong áo ra Cửu Thể Hoàn Hồn Thảo chắc ra dịch rồi hai người uống.
Lập tức thần hồn cường đại. Ác Linh yếu ớt ko thể đoạt xá đc họ.
!!!!!
- Mi... mi... bẻ Cửu Thể Hoàn Hồn thảo của ta...
Ác Linh run rẫy.
- Của mi....
- Mi... bẻ rồi lấy gì ta sống tiếp.... Ta phải giết ngươi... Graaaaa.....
Vù.... Phập..... Phừng.... Á.... Á...
Hai tay Ác Linh đâm xuyên qua người Hàn Lâm liền bị Âm Dương Hỏa thiêu đốt đau đớn...
- Mi... mi... là ai.... sao có hỏa hồn....
?????
- Mi... làm trò gì thế....
Hàn Lâm ko hiểu ý...
Tiểu Lam run rẫy cũng ko hiểu.
“ Tiểu tử này ko bình thường... theo hắn chắc có lợi... “
Ác Linh đang suy ngẫm.
- Mi còn muốn giở trò gì nữa.... ko chúng ta đi à...
Hàn Lâm bực mình nói.
- Ờ... Ờ.... Ta... Ta....
- Cái gì mà ta....
- Hức hức... xin hãy cứu ta... ta sống thê thảm như thế này 500 năm rồi....
- Hồi nãy còn đòi đoạt xá mà. Giết ta nữa....
- Ta sai rồi... xin giúp lão bà này....
- Giúp thế nào....
- Ờ... ta cần 1 xác thiếu nữ. Và Cửu Thể Hoàn Hồn Thảo. Mi... giúp ta... thề sẽ làm trâu ngựa cho mi...
- Hừm.... sao ta tin mi đc.... mi nuốt lời sao....
- Ta.... Mi... mi.... ko giúp ta... ta sẽ phát sập Thông Đạo này...
!!!!
- Đù..... chơi lày vậy....
“ Chủ Nhân đừng tin nó... Ác Linh này là Thiên Tiên Đấy... hồi sinh sẽ là đại họa... “
Hàn Lâm sờ càm suy nghĩ một hồi.
Tiểu Lam cùng Ác Linh nhìn hắn chăm chú xem quyết định thế nào...
- Đc... giúp mi... nhưng ko đc hại ta...
“ Chủ Nhân!!! “
Sói Tinh kinh hãi.
- Hà hà.... giúp lão bà này mi ko thiệt đâu...
Nói rồi bay vào áo hắn nằm trong đó.
- À... mi có sói tinh Thất Giai...
Grừ......
- Bình... tĩnh... ta chả làm gì. Há ha ha...
Nụ cười điểu giả làm mọi người bực mình.
..............
Ra đến cửa hang. Giấu khí tức di chuyển về Hoàng Vĩnh Thành gần đó theo chỉ dẫn của Ác Linh.
Phương Lão vẫn ko hay biết. Cứ đứng gào thét bên ngoài.
Tại Hoàng Vĩnh thành....
- Đứng lại.... hai ngươi người phương nào....
Hai quân binh chặn lại.
- Chúng ta là Đệ Tử Tiên Môn Tông.
- Đến có việc gì....
- Ko... chỉ lịch lãm vài này thôi...
Thấy hai tên này kéo dài. Biết ý.
Trong người móc ra hai viên đan.
- Mong 2 vị nhận cho....
- Ờ... hum... vào đi....
- Đa tạ... đa tạ....
..........
- Hihi.... công tử cũng gian thật...
- Cái đó gọi là biết thời thế.
Hai người đi vào. Ghé vào một tửu lâu mướn phòng.
Trong lúc ăn cơm.
- Các huynh nghe tin chưa...
- Tin gì...???
- Vân Long Các mở cuộc đấu giá. Ngày mai bắt đầu.
- Ồ... chúng ta ko vào nổi... trong đó dành cho kẻ giàu thôi...
- Ừ... chúng ta bất quá ngồi xem... chư mua sao nổi...
Bàn bên cạnh nói chuyện. Hàn Lâm vểnh tai lên nghe. Về Phòng.
- Ác Linh... mi rành đấu giá ko...
- Ta tên Phượng Cơ... đừng bảo ta là Ác Linh....
- Đc đc... Phượng Cơ tiền bối. Xin chỉ giáo....
- Ờ.... nó là nơi tranh 1 kỳ bảo 100 năm có khi 1000 năm. Thậm Chí vạn năm. Hay là bán vũ khí chiến giáp. Đan Dược.
- Họ sẽ tranh nhau bằng cách ai đưa giá cao nhất sẽ có đc.
- Á hà.... mai ta đi một chuyến.
!!!!!
- Mi có cái tẹo gì đâu mà đi.
- Hà.. hà... có Đan Dược.
!!!!!
Phượng Cơ nghe kì là. Nhìn kĩ bên trong áo có gì đâu.
Nói xong bắt đầu vận Tu Công tọa thiền chìm vào vô thức.
!!!!!!
- Thần Công....
- Gr ừ..... mi mà hại chủ nhân ta sẽ liều mạng với mi....
- Xí..... nhưng Thần Công này quá mạnh mẽ. Sao hắn có đc...
Phượng Cơ lẫm bẫm. 1 Thiên Tiên lúc còn sống mà khen thế này thì ko đơn giản.
...............