Ngay khi thứ chất lỏng xanh thẫm vừa chạm vào da thịt Phong Thiên Thanh, từ đỉnh đầu gã đột ngột phóng thẳng lên cao vài ba lượt khói xám mù mịt.
Khói xám ù ù, quỷ dị vang thành những tiếng như thể có kẻ nào đang rên la trong đau đớn, chớp mắt, sau đó lập tức chìm vào sự yên lặng bất thường.
Tất cả chỉ còn lại âm thanh thở gấp của Triệu Thanh đang đứng bên cạnh.
- Đã... thành... công?
Đương nhiên cả hai người, Tiểu Thần lẫn Triệu Thanh đều cho là vậy, bọn hắn dày công bày ra một vở diễn nhằm qua mắt linh hồn đang chiếm lấy thể xác họ Phong. Nếu còn thất bại, vậy thì thật quá không có thiên lý rồi!
Ngay từ đầu, khi bọn hắn tới đây, ngoài mặt chỉ đơn thuần là trò chuyện vụn vặt, nói những thứ không đầu không đuôi, thực chất để Tiểu Thần lợi dụng địa thế bày ra Tinh Quang Trận bằng ba mươi sáu khoả hắc châu. Hiển nhiên có qua mắt được linh hồn kia hay không thì còn phải dựa vào khí tức của đám người Nguyễn Tề ẩn nấp xung quanh cố tình lúc ẩn lúc hiện, làm thành biểu hiện của sự lo lắng cùng bất an.
Tuyệt nhiên không ai nghĩ tới, chính sự có mặt của bọn họ làm cho linh hồn cộng sinh trong cơ thể họ Phong, sẽ vì thận trọng mà nhất thời bỏ qua những hành động tưởng chừng thừa thải vô hại của Tiểu Thần ngay lúc đó.
Kế tiếp, Triệu Thanh sẽ làm như đã hiểu ra được vấn đề, bản thân lập tức âm thầm rút lui coi như không dính dáng đến trận chiến sắp tới.
Thế nhưng khi rời đi một đoạn khá xa, hắn dựa theo sắp đặt nhanh chóng vòng trở lại, kỳ thực chính là quan sát thế cục mà lảng vảng đến phía sau lưng Phong Thiên Thanh. Trên thực tế, thời điểm đó Tiểu Thần cũng đã cùng linh hồn bắt đầu giao đấu so chiêu, lúc ấy cho dù linh hồn có phát hiện ra Triệu Thanh, thì với một tên Đoạt Nguyên cửu tầng nhỏ nhoi đang giáo giác ngây ngô đứng một bên quan chiến, lẽ hiển nhiên “nó” sẽ không thèm quan tâm quá nhiều, cùng lắm cũng chỉ thêm vài phần cẩn thận đề phòng đánh lén mà thôi.
Không thể không nói, để “vào vai” ngờ nghệch vì hiếu kỳ xem náo nhiệt, bộ mặt của Triệu Thanh luôn luôn là đối tượng hàng đầu khi lựa chọn.
Sự việc sau đó thì ai ai cũng đã rõ!
Hai khoả hắc châu đầu tiên Tiểu Thần kích nổ, thực chất là hắn muốn xác thực thứ Nguyên khí sau khi được đám tro cặn thu nạp cấu tạo thành hắc châu, có hay không sẽ làm ra tác dụng lên người Phong Thiên Thanh, bởi vì trước đó hắn mặc dù đã tự thân thử nghiệm, tuy nhiên, để cho chắc chắn Tiểu Thần phải một lần nữa xác minh tính khả thi, không muốn sai lầm nào dẫn tới kết quả đáng tiếc.
Động tác làm ra vẻ muốn thừa dịp áp sát, thiếu kinh nghiệm đến độ vẫn nhất mực nắm chiếc bình tử sắc trên tay, để cho linh hồn kia luôn nhìn thấy từ đâu đến cuối, tất cả cũng không ngoài mục đích, chủ yếu là hạ thấp sự cảnh giác của “nó” đến mức độ thấp nhất.
Phàm trên đời, không người trưởng thành nào sợ hãi khi đứa bé vài tuổi cầm trên tay con dao sắc bén, họ chỉ đề phòng đứa trẻ bề ngoài cười cợt lại tàng đao phía sau, tuỳ thời đâm lén.
Tiếp đến! Sau khi xác định cơ thể Phong Thiên Thanh bị linh hồn xâm chiếm, dĩ nhiên vẫn phải chịu sự áp bách của Nguyên khí từ hắc châu kích nổ.
Tiểu Thần cắn răng nhịn đau, ngang nhiên quyết định, cùng một lúc tự huỷ đi ba mươi sáu khoả hắc châu cuối cùng, chính xác đây là toàn bộ số lượng tro cặn mà hắn đã thu thập được vài tháng vừa qua. Chớp mắt đã tiêu sài sạch sẽ.
Tinh Quang Trận vừa xuất hiện liền đại phóng quang mang, thoạt nhìn dữ dội thực chất chỉ là kế sách đánh lạc hướng, nhằm làm cho linh hồn kia mơ hồ hiểu nhầm, tưởng rằng thứ trận pháp đang biến ảo trên đỉnh đầu mới là át chủ bài của đối phương, vì nhất thời khinh thường xem nhẹ, tự tin vào Lưỡng Giới Tú Cân hoàn toàn có khả năng chống lại, cho nên không kịp làm ra quyết định tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ ngay sau đó.
Đương nhiên để cho chắc chắn, Thất Thải Ban Văn trong mắt Tiểu Thần cũng lập tức được hắn thi triển.
Kế hoạch nối tiếp liên hoàn, không một chút dư thừa!
Hắc châu nổ nát, kéo theo tầng tầng lớp lớp bụi mù, che giấu tất cả hành tung của song phương, cũng chính ngay lúc đó Triệu Thanh một kẻ ham vui, từ khuôn mặt ngơ ngác chuyển thành hung ác quyết liệt xông vào!
Rốt cuộc, vở diễn lại do chính con hàng tưởng như vô hại làm ra đòn kết thúc.
Thân thể Phong Thiên Thanh vô lực, lảo đảo ngã nhoài xuống mặt đất, khói xám từ đỉnh đầu gã vẫn liên tục không ngừng cuồn cuộn bay lên.
Tất cả cử động, lời nói của mọi người ngay thời điểm hiện giờ đều trở nên chậm chạp lạ thường.
- Cẩn... thận... làn... khói... đó! - Tiểu Thần nghi hoặc lên tiếng cảnh báo.
- Biết... rồi! - Triệu Thanh đạp đạp chân lùi về phía sau, khó khăn gục đầu trả lời.
Tất nhiên, thứ Nguyên khí gây ra trọng lực nặng nề áp bách kia không phải vô cùng vô tận, thời gian nói thì lâu, kỳ thực xảy ra cũng chỉ chưa qua nữa khắc, chỉ vài phút sau vụ nổ, mọi thứ dần dần trở lại an tĩnh bình thường.
Chờ tới khi toàn bộ cử động đã khôi phục trạng thái tự nhiên, Tiểu Thần nhanh chóng tung người nhảy đến bên cạnh Triệu Thanh, chăm chú nhìn vào tình trạng của Phong Thiên Thanh không dám rời mắt.
Luồng khói xám tưởng chừng như tồn tại vĩnh viễn, đến hiện tại vẫn cứ tuôn trào chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đột nhiên, bên ngoài Bất Hối Đài, từ trên không trung bốn đạo quang ảnh ồ ạt phóng thẳng xuống, thanh âm Nguyễn Tề vọng đến từ xa.
- Hai đứa cẩn thận, lui lại nhanh, chuyện còn lại để chúng ta...!
Lời của hắn vừa dứt, đám khói nãy giờ tụ thành một lớp trên bầu trời mà Tiểu Thần lẫn Triệu Thanh đều không chú ý, lúc này như thể một lớp bùn sền sệt, đột ngột ngọ ngoậy, từng tia khói như từng cái vòi không ngừng đong đưa trong gió.
Cả hai vừa nghe ra được giọng nói từ xa, liếc qua nhau liền nhanh chóng dậm chân mạnh, thân thể đồng thời bắn vọt về phía sau, rời xa cơ thể Phong Thiên Thanh trên dưới mười trượng.
Ngay khi ấy, dường như làn khói xám đã đến cực hạn, từ đỉnh đầu Phong Thiên Thanh, hiện giờ chỉ còn níu giữ lấy một tia khói mơ hồ như sợi tơ mỏng, bất quá, sợi tơ này thuỷ chung bám lấy như kiểu sống chết không buông.
Cũng chính lúc đó, bốn đạo nhân ảnh lần lượt đáp xuống, Nguyễn Tề vung tay, miệng lầm rầm chú ngữ, bàn tay trái của hắn bất chợt hoá thành màu nhũ bạch, phát ra từng đợt sáng nhu hoà, bàn tay phải lại đỏ rực hoả quang vô cùng nóng bỏng.
Hắn quát lớn!
- Yêu nghiệt còn không rời khỏi!
Nói đoạn, tay trái chụp thẳng vào sợi tơ khói cuối cùng, tay phải hoá thủ đao chém mạnh vào đó.
Xoát!
Hự... Ọc!
Phong Thiên Thanh còn đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên miệng mở kêu rên thành tiếng trầm đục rồi phun ra một ngụm máu đen ngòm tanh tưởi.
Phong trưởng lão đứng kế bên, cả gương mặt vốn đã già cỗi, mấy ngày trước lại nhăn nheo thêm vài phần, râu tóc của lão cũng đã hoá thành màu trắng toàn bộ, sức sống khô kiệt tưởng chừng lão đã sắp đến ngày quy thổ, lúc này mới xem như hồi phục lại chút ít.
Lão vội vội vàng vàng, cuống cuồng chạy đến đỡ lấy Phong Thiên Thanh, lệ nóng chực chờ rơi xuống, hướng cái nhìn đầy cảm kích đến Tiểu Thần lẫn Triệu Thanh.
Bất thình lình từ trên cao, ở bên trong đám khói quỷ dị, bỗng nhiên phát ra những tràng cười vừa u oán, vừa thích thú, lại vừa không cam.
- Ha ha ha! Khá lắm... Tiểu ca bày ra đủ trò khiến Linh Cơ Nhạn thiếp đây bội phục... Tuy nhiên, trò chơi giờ mới chính thức bắt đầu! Tiểu ca chớ vội mừng rỡ! Ha ha ha!
- Tiền bối quá lời! Là vãn bối may mắn mà thôi, vả lại, là do tiền bối không dùng hết sức, chỉ là muốn đùa cợt thu lấy...
Tiểu Thần nuốt ực một ngụm sợ hãi, ngước đầu nhìn đến đám khói đang dần dần tụ lại thành hình dáng thiếu nữ, mặc dù vẫn chưa rõ hình hài của nàng ta thế nào, thế nhưng từ dáng dấp bên ngoài mà phỏng đoán, cũng có thể dễ dàng nhìn ra đây là một cô nương muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.
- Tiểu ca không cần phải khiêm tốn, thắng là thắng, thua là thua! Ở cùng cảnh giới rõ ràng thiếp đã triệt để kém hơn một bậc, kể cả tâm cơ hay thủ đoạn. Thế nhưng, hiện giờ thiếp đành bất chấp... Khặc khặc!
Thanh âm Linh Cơ Nhạn lần nữa vọng ra từ bên trong đám khói hình người, cắt ngang không để Tiểu Thần nói hết là nàng ta muốn thu lấy thân thể hắn.
Ngay sau đó, đám khói như thể mờ đi trong mắt tất cả...
- Tiểu Thần cẩn thận!
Nguyễn Tề bất chợt liếc sang, há miệng la lớn, đồng thời thân ảnh hắn ta chớp mắt đã đứng che chắn trước người Tiểu Thần, song thủ nâng lên vẽ thành một hình tròn.
Lập tức xung quanh cơ thể Tiểu Thần quang mang nhấp nháy, từng lớp quang tráo đỏ rực như liệt nhật bao phủ bảo vệ trên dưới trong ngoài, một tia khi tức cũng không lọt.
Cùng lúc, hai vị trưởng lão còn lại cũng nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Triệu Thanh, miệng niệm chú ngữ động dạng thi pháp. Phong trưởng lão càng không dám chậm trễ, xung quanh cơ thể lão cùng Phong Thiên Thanh xuất hiện đoàn đoàn gió cuốn như có trăm nghìn lưỡi đao phong bén ngót bảo vệ khắp nơi.
- Phản ứng của các ngươi rất giỏi... Lạ thật! Thời này đều là một đám cẩn thận như vậy hay sao?
Xuất thù không thành công, đám khói lần nữa hiển lộ trên bầu trời, giọng nói ẩn ẩn ý tứ rất lấy làm lạ.
Một tên Tiểu Thần còn có thể hiểu, hiện giờ thêm vài tên cũng cẩn thận như con rùa, gió mới khẽ lay đã rút ngay cái đầu vào lớp mai cứng rắn, quả thật vô phương tìm ra sơ hỡ.
- Hừ!
Nguyễn Tề hừ lạnh, không buồn trả lời, thuỷ chung không phải ai đều như bọn hắn, ngày đêm sống ở Hạo Dương Phái, mang trong mình trách nhiệm bảo trụ an nguy của tất cả, nói không có tâm lý nhanh nhạy, có lẽ đã chết không biết bao nhiêu lần.
Bất quá, không trả lời không có nghĩa Nguyễn Tề không lên tiếng, hắn hỏi ngược lại, thanh âm có chút khách sáo, nhưng lại giữ vững khí độ của người đứng đầu tông môn.
- Tiền bối từ di tích kia đi ra, điều này ta biết rõ, cho nên không cần dông dài làm gì! Ta chỉ muốn hỏi, rốt cuộc hiện giờ tiền bối muốn... chiến hay dừng lại?
- Ý ngươi là? - Linh Cơ Nhạn vặn hỏi đầy nét thú vị.
- Đơn giản, nếu dừng lại, ta mặc kệ tiền bối ở bên ngoài làm gì? Cùng Hạo Dương Phái không can hệ, chúng ta cũng không rỗi hơi quan tâm. Nhược bằng tiền bối muốn chiến... Ta đây tuỳ thời phụng bồi, bất quá tiền bối xem thử xung quanh một chút!
Linh Cơ Nhạn thoáng sửng người, mặc dù hiện tại nàng ta chỉ là một đám khói ngưng tụ thành hình, thế nhưng từ động tác biểu lộ, cũng dễ dàng nhìn ra được sự nghi hoặc sâu đậm của nàng.
Ngay lúc đó, bên ngoài Bất Hối Đài, trên đỉnh các ngọn sơn phong bỗng dưng dâng lên từng cột sáng tử sắc chọc trời, kèm theo là tiếng của nữ nhân nào đó đang sang sảng vang lên, hận thế giới này sao quá yên tĩnh.
- Nói nhiều làm gì! Tên đầu gỗ lằng nhằng, một hơi khởi động Diệt Thần Đại Trận diệt sát yêu nghiệt mới là chính đạo... nào nào... Ngươi ra lệnh đi, các đệ tử đã đi vào đại trận, rất an toàn, hắc hắc, lâu lắm mới thấy tràng cảnh đồ sộ thế này!
Vầng trán Nguyễn Tề nổi thành một lớp gân xanh chạy dọc, an bài để Ngô Thi Âm thống lĩnh hai lão yêu hoá hình chủ trì đại trận, thực sự không biết đúng hay sai đây nữa.
Có điều, đến bây giờ nghĩ nhiều hơn cũng chẳng thể khác được, đành lẳng lặng chờ câu trả lời của Linh Cơ Nhạn.
- Chậc! Các ngươi bài bố đầy đủ như thế? Diệt Thần Đại Trận? Nghe quen tai lắm... hình như rất lợi hại...?
Thoáng dừng, cân nhắc mấy từ vừa rồi một chập, Linh Cơ Nhạn lại nói.
- Từ đầu ta còn nghi ngờ các ngươi muốn chơi cái gì, thì ra là muốn có đủ thời gian bố trí trận thế... Thuỷ chung xem ra thực sự các ngươi rất quan tâm lo lắng an nguy tính mạng cho tiểu tử họ Phong... Chà chà... khí tức của toàn thể đệ tử ở đây cũng biến mất? Lợi hại thật...
Một lần nữa tiếng nói kia im bặt, như thể Linh Cơ Nhạn đang suy nghĩ biện pháp, hoặc là quyết định gì đó...
Rất lâu sau, nàng mới khẽ thở hắt ra một hơi, cười cười tiếp tục.
- Nhìn vào lòng dạ các ngươi, lại nể mặt tiểu ca đáng yêu kia... tiểu ca gọi Tiểu Thần phải không? Thiếp sẽ rất nhớ tiểu ca! Ha ha ha! Sau này chúng ta sẽ gặp lại... Nhất định! Ha ha ha! Dù sao ta cũng có máu huyết của tiểu ca rồi! Ha ha!
Tiếng cười tràn đầy thích thú vang vọng khắp Bất Hối Sơn, người đi khói tàn, nhưng thanh âm vẫn như thể chưa tán, vẫn không ngừng văng vẳng bên tai tất cả.
Tiểu Thần rùng mình chép miệng, cổ họng co bóp không khỏi nuốt ực một lần nữa, trong vô thức đưa tay trái lên trước mặt xem xét, không biết từ lúc nào ở cổ tay đã bị một vật như tơ mỏng cứa qua, vẫn còn đang âm ỉ rỉ máu. Miệng thì thào!
- Thanh Thù Ti? Là lúc nào? Rốt cuộc ai mới là người thắng? Ai là kẻ bại? Tại sao ta cảm thấy dường như ai nấy đều luẩn quẩn trong sự rối rắm...?
Đứng bên cạnh hắn, Triệu Thanh bất giác đưa ngón cái, miệng khen đểu.
- Quyến rũ được cả lão yêu bà! Ngươi lợi hại... rất trâu bò...!
Bốp!
Bốp!
Liên tục hai cái vỗ đầu như trời giáng của hai vị Long - Liệt trưởng lão, Triệu Thanh tá hoả vội đưa tay bịt mồm, không dám ú ớ.
Tất cả vẫn yên tĩnh, một lòng bảo trì trạng thái căng như dây đàn, tuyệt nhiên không ai thèm đá động tới hắn nữa.
Triệu Thanh ngẫn người sợ sệt đưa mắt nhìn quanh một lát mới hiểu rõ, tất cả còn đang tập trung cao độ, dồn toàn bộ thần thức quét tới lui khắp mọi nơi, thậm chí thần thức của cường giả Liệt Nhật cảnh của Nguyễn Tề như phong cuồng bão tố lay động mỗi phiến lá ngọn cỏ trên Bất Hối Sơn.
Thời gian chậm chạp trôi!
Rất lâu sau!
Lúc này, Nguyễn Tề mới mở miệng.
- Quay về rồi nói! Ả ta đi rồi!
Thế nhưng trong lòng hắn cũng đồng thời dâng lên sự nghi hoặc nồng đậm.
- Đơn giản như vậy? Cuối cùng chúng ta thắng? Hay là...
- ----o0o-----
Chủ Phong!
Bên trong Chánh Điện!
Hiện thời, tập trung tại đây là hầu hết tất cả cao tầng của Hạo Dương Phái, ngoại trừ Phong lão đã đưa Phong Thiên Thanh đi nghỉ ngơi, thì những kẻ như Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính, Nguyên Thuỳ Vân cùng một số chấp sự Tinh Đấu giai đều có mặt.
Hơn hết, ngoài những cá nhân nổi bật của Hạo Dương Phái, lúc này đây còn xuất hiện thêm một nhóm chưa đến mười người, chính là môn hạ tinh anh của Ngô gia, đến nơi đây hội hợp với Ngô Thi Âm sau khi đã được cao tầng Hạo Dương Phái thông qua chấp thuận, đồng thời phân cho một ngọn sơn phong làm nơi an ổn định cư tại Bất Hối Sơn.
Từ trên chỗ cao nhất, Nguyễn Tề dõng dạc lên tiếng.
- Mọi người không cần quá câu nệ, tự kiếm chỗ ngồi đi thôi! Sau sự việc vừa rồi ta đây có vài vấn đề quan trọng muốn nói!
Chờ cho tất cả đã tạm thời phân ra ngôi thứ mà yên vị, Nguyễn Tề khẽ gật đầu, đoạn tiếp tục.
- Đầu tiên, sự việc liên quan đến Phong Thiên Thanh hoàn toàn là do hắn bị người khác thao túng, những khúc mắc đối với Long nhi... Long trưởng lão thấy thế nào? Tất nhiên ta sẽ không thiên vị bất cứ ai, chờ Thiên Thanh khôi phục, sẽ chiếu theo quy cũ mà làm! ta sẽ không cho lão Phong nhúng tay!
- Chuyện qua rồi, chưởng môn hà tất nhắc tới, vả lại...
Long trưởng lão vừa nói vừa liếc đến chỗ xa nhất, nơi gần lối ra vào, nhìn đến Tiểu Thần, lão khẽ nháy mắt nhoẽn miệng cười hàm hậu, biểu lộ ý tứ cảm tạ.
Kỳ thực, rõ ràng lão làm ra hành động thế kia, cốt chỉ để cho Nguyễn Tề thấy rõ tâm tư “ngươi xem mà luận công ban thưởng, làm gì cũng coi cho được một chút!”
Đương nhiên Nguyễn Tề hiểu ý, cười khổ trong lòng tự mắng thầm.
- Tiểu tử khốn, xem ra ta lại thiếu ngươi thêm một lần!