- Không ngờ hai người cũng có ngày rơi vào tay ta. Bà ta cười, nhấp ly champagne đỏ thưởng thức.
Kiệt Phong nhếch mép, trong tay vẫn đang ôm Băng Vân. Cô bị bắn vào tay, Vũ đã cầm máu và giờ đang đứng bên cạnh nhìn anh đầy phẫn nộ.
Tự trách bản thân, đáng nhẽ không nên để cô tham gia. Ánh mắt thương xót nhìn cô, bờ vai mỏng manh nhuộm một màu đỏ tươi đập vào mắt.
Tên mặt sẹo, sau khi bắn một phát súng đã nhận lại mười phát súng vào đầu từ hai người đàn ông bên cạnh cô.
- Muốn gì? Vũ nhường Băng Vân cho anh trai trông coi, anh ngồi vào vị trí đàm phán với Canny.
- Toàn bộ khu 5 của Lâm gia.
- Bà kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à?
Khu 5 là nơi kiếm chác được nhiều lợi nhuận nhất. Đó là khu vực ngầm trong xã hội này. Ở đó có các sòng bài lớn nhất châu Á, các cửa hiệu cầm “đồ” nổi tiếng, và quan trọng là khu 5 khi đến bỏ tiền ra mua được rất nhiều thông tin hữu ích cho làm ăn.
- Vậy ta cũng chẳng cần khu 5. Lâm gia để Canny này đưa thuốc phiện vào đó bán là được.
- Thuốc phiện?
Đây là thứ độc dược mà Lâm gia căm ghét nhất, bài trừ nhất. Anh không đời nào vì chút lợi nhuận cỏn con mà để thuốc phiện du nhập vào. Như vậy chính là hại chết dân nước mình!
Bản thân thừa nhận, Lâm gia thực chất chẳng trong sạch gì, nhưng thà làm những việc tồi tệ khác còn hơn là buôn bán heroin.
- Tôi nghĩ bà nên đưa nó vào Trung Hoa của bà thì hơn. À, ở Hồng Kông có mối lớn. Có cần tôi giới thiệu cho không.
- Hừ. Loại dân đen như dân tộc này tôi mới có hứng. Còn Trung Hoa của tôi cao quý như vậy…
- Câm miệng. Tôi ghét người Hoa cũng vì những kẻ như bà. Cặn bã của xã hội!
Vũ cố gắng không để mình mất kiểm soát mà rút súng ra nã cho ả đàn bà trước mặt vài phát cho bõ. Dám gọi dân tộc anh là dân đen, đúng là chán sống. Qua vụ này xem bà ta còn dám mở miệng hay không.
- Hừ. Lâm gia cũng là cặn bã mà thôi. Giết người đủ kiểu, cái gì cũng buôn buôn bán bán… Hự!
Mùi máu tươi đến phát buồn nôn. Một phát vào mi tâm khiến bà ta chết không kịp ngáp, ly rượu rơi xuống đất vỡ toang.
Nghe động, bọn bảo vệ bên ngoài chạy vào. Và chúng nhìn thấy hiện thân của quỷ.
Lâm Kiệt Vũ ánh mắt đỏ ngầu đầy chết chóc, tay vẫn cầm khẩu súng còn bốc khói. Sỉ nhục Lâm gia, bà ta chết cũng chẳng được yên.
Anh dùng chân đá vào khuôn mặt trang điểm đậm. Cái xác rơi xuống đất và hứng thêm những phát đạn vào tim, vào thái dương… Mắt Canny mở trừng trừng như thế.
Đơn giản, quỷ đã ra tay thì người chết cũng phải run sợ.
- Mở cổng và chuẩn bị một chiếc xe.
Đêm. Lâm gia vẫn sáng đèn.
- Bác gái, chị Băng Vân sẽ ở lại Lâm gia… dạ… chị ấy ngủ mất rồi. Mai cháu sẽ dặn chị ấy gọi điện về bên đó. Chào bác.
Tĩnh Nhi gác máy, quay sang lườm hai ông anh.
- Hai người làm gì mà để cho Băng Vân bị thương hả? Có biết chị ấy tuần sau phải đi diễn không?
- Em lo cho Băng Vân, hay lo cho buổi biểu diễn? Hừ, anh sẽ nói chuyện với Kathy.
- Em…
- Được rồi Vũ, Tĩnh chăm sóc Băng Vân, cậu về nghỉ đi.
- Không, em ở lại. Anh muốn người cô nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mình chứ không phải ai khác.
- Thôi! Không tiện chút nào. Em còn thay đồ cho chị ấy nữa. Anh cũng mệt nên về nghỉ đi.
Kiệt Vũ rốt cuộc cũng gật đầu. Anh bỏ ra ngoài, tới trước cửa phòng đột ngột gọi Phong: “Chúng ta nói chuyện.”
- Chuyện gì?
- Tôi không nhịn anh nữa đâu.
- Tôi không bắt cậu phải nhường nhịn. Hắn hiểu cậu em trai đang muốn nói về Băng Vân.
- Anh nên từ bỏ đi. Anh không thể bảo vệ cô ấy. Vũ ám chỉ việc ban chiều.
- Hừ. Ý cậu chỉ có vậy? Cậu sợ cô ấy theo tôi ư?
- Như anh từng nói, tôi sợ anh làm tổn thương Băng Vân. Anh có chắc rằng mình thích cô ấy, hay đơn thuần là trả thù, hoặc ngăn cản tôi? Giọng Kiệt Vũ đầy bức xúc, anh muốn giải tỏa toàn bộ những rắc rối bấy lâu ngay tức khắc.
- Câu này nên hỏi cậu mới phải.
- Nếu anh muốn biết. Tôi nói cho anh biết. Tôi yêu Băng Vân. Ban đầu là có mục đích còn giờ thì không.
Lâm Kiệt Phong không nói. Hắn đã biết khi nhìn Vũ quan tâm tới cô. Vậy còn bản thân hắn? Thích hay để cản Kiệt Vũ thôi?
Hắn không muốn Băng Vân phải tổn thương. Nhưng cớ gì cậu em trai lại nói hắn sẽ làm cô đau.
- Nghĩ cho kĩ đi. Hy vọng anh là người sáng suốt không vì chuyện năm đó mà đổ mọi tội lỗi lên đầu Băng Vân. Dù chúng ta đã từng mất mát nhưng không có nghĩa cứ phải khiến Calvin mất mát tương tự. Trên đời có rất nhiều cách để trả thù mà không liên quan tới cô ấy.
Cả hai đều biết, nếu như mất đi Băng Vân, không chỉ Calvin đau khổ mà hắn và anh cũng vậy. Cô hiện tại tựa như không khí họ đang hít thở, không có không khí thì con người nào thể tồn tại!
Quyết định, đã có!
- Không thay đổi. Chúng ta cùng theo đuổi cô ấy!