Băng Vân nhìn xung quanh. Lạ lẫm!
Nhà mà cũng không phải nhà làm bằng thủy tinh trong suốt cao chọc trời. Mấy cục sắt chạy vèo vèo trên đường. Con người nơi này còn ăn mặc như sinh vật lạ. Nàng âm thầm nguyền rủa gã Thiên Lôi và cái hố đen ban nãy khiến nàng rơi vào chỗ hỗn đản này.
Nhưng mà, “sinh vật lạ” ở đây không ai khác chính là nàng. Mọi người tập trung xung quanh nhìn nàng chằm chằm như quan sát khỉ trong vườn thú, chả mấy chốc đã khiến ách tắc đường đi. Bởi vì họ sửng sốt khi thấy nàng rơi từ trên trời rơi xuống, huyết y đỏ rực từ thời cổ đại xa xưa nổi bật trong ánh tịch dương mộng mị, suối tóc dài, óng ả buông thõng càng kiều diễm hơn. Y như một tiên nữ vậy! Nàng thực sự đã lôi kéo trí tò mò của con người, vì vậy nên có một số người cả gan chạy tới gần nhìn nàng. Và hóa đá!
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo không chút trần tục, kẻ nhìn vào như thấu cả tâm can mình ở đó. Làn da trắng mỏng manh dường như gió sẽ thổi vỡ, nhưng từ nàng thoát ra một thứ khiến người ta không thể khinh thường.
- Đẹp. Đẹp quá! Tiên nữ giáng trần hay sao ấy. Có người reo lên thật phấn khích.
“Hả? Tiên nữ? Chỉ là trong quá khứ thôi.” Nàng tự nhủ, sau đó lướt mắt qua những người tụ tập xung quanh. Lúc này, người ta mới thất thố rời mắt khỏi nàng.
- Các người tại sao lại tập trung ở đây? Ai làm tắc đường hả? Bỗng từ xa vang lên giọng nói nghiêm nghị pha chút tức giận vang lên, đồng thời là tiếng còi xe cảnh sát.
Băng Vân nhìn ánh đèn xanh đỏ của “cái cục sắt” ấy. Nàng chưa thấy thứ gì phát ra ánh sáng như vậy ngoại trừ khi thần tiên làm phép thuật. Chẳng lẽ nào nơi này người ta cũng biết làm phép sao?
- Cô là nguyên nhân? Giọng nói ban nãy vang trên đầu cô.
- Cái gì?
- ! Im lìm không một tiếng động, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ. Người cảnh sát nhìn nàng như muốn nuốt luôn nàng vào bụng, hắn ta không nhận ra rằng nước miếng của mình đang chảy ra… tong tỏng… tong tỏng…
- Vô lễ. Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt thế nào vậy? Nàng quát, quắc mắt với hắn. Chỉ có kẻ tiểu nhân đê tiện mới có ánh nhìn dâm ô, tà tiện như thế. Nàng thực sự muốn móc mắt hắn ra nha.
- Xin lỗi, tôi… Anh cảnh sát đỏ mặt, bối rối cúi đầu, đưa tay lau nước miếng. Sau đó chỉnh lại tư thế và hắng giọng.
- Thưa cô, cô nên rời khỏi đây. Nơi này là đường đi của mọi người.
Băng Vân nhìn xung quanh, mấy cục sắt đúng là dừng xung quanh nàng thật. Hừ nhẹ một tiếng, nàng tiến vào lòng đường. anh chàng cảnh sát vẫn chìm vào mộng tưởng, đắm đuối đi theo nàng trong vẻ mặt khó hiểu của những người khác.
- Ngươi là ai. Sao dám theo ta? Có ý định gì?
Nàng sẵn cơn tức giận, gộp hai thành một, dồn hết lên tên điên này. Anh ta chưa kịp cất lời đáp thì tự phía sau lựng vang lên một câu:
- Cô em xinh đẹp bị chàng cảnh sát kia giỡn sao?
- Câm miệng thối của ngươi lại! Ta và người kia không quen không biết.
“Hóa ra lũ kia là một đám vô lại trong truyền thuyết ở nhân gian mà ta từng được nghe kể truyện.” Băng Vân lạnh lùng liếc mắt đánh giá.
- Ôi đại ca, em sợ quá đi. Một tên đàn em lên tiếng giễu cợt mặc dù suýt chút nữa té ra quần vì sự lạnh lùng kia.
Tên đại ca mặt đầy sẹo không nghe được lời nào từ tên đàn em, gã đang bận chiêm ngưỡng ngũ quan thanh tú, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Băng Vân. Mắt gã hóa ngay thành tim hồng rực rỡ, chói lòa.
- Em gái xinh đẹp à. Mau theo hầu hạ ta, ta sẽ không tệ bạc với em. Tên mặt sẹo lên tiếng.
Băng Vân nghe mà cười khẩy khinh thường. Muốn nàng hầu hạ? Mọt kiếp cũng đừng mơ tưởng. Ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng còn đang phải nhường nhịn nàng kia.
Anh cảnh sát thấy mình dường như thấy mình trở thành nhân vật phụ, không cam lòng bị quên lãng nên lên tiếng:
- Cô gái, hãy đứng ra phía sau tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô.
Nàng nhìn người này, cười khẩy lần nữa. Không phải nàng ngạo mạn coi thường người này, dù hắn ta khuôn mặt không có lấy nửa điểm phi phàm cũng chẳng quan trọng. Nàng để tâm chính là hắn ta đang sợ hãi, mặt xanh lét, người run như cầy sấy, e rằng gió thổi sẽ lăn quay ra đất ngay tức khắc vậy mà vẫn cứng miệng
- Như ngươi thì làm được trò chống gì chứ.
Anh cảnh sát hóa thẹn. Còn lũ vô lại được mùa cười khả ố.
- Xem ra em gái này đã chọn theo đại ca rồi. Một tên khỉ đầu vàng khè lên tiếng. Nàng chòng trọc quan sát màu tóc. Chỉ có yêu quái mới có màu này thôi! Mà yêu quái à, ta đích thân trừng trị!
- Đứng vào góc, đừng làm vướng tay vướng chân ta. – Nàng nói với anh cảnh sát đang trố mắt. – Quay sang tên đại ca. – Tiếp chiêu!
Huyết y lại bay lượn trong khung trời hoàng hôn màu hồng tím. Mái tóc đen tuyền tung bay trong gió. Đôi mắt ánh đỏ quá dụ hoặc, quá mê hồn. Bọn chúng không thể rời mắt khỏi con ngươi sâu thẳm ấy. Nhưng, nhìn vào mắt nàng khi nàng tức giận, thì chỉ-có-chết!!!
Băng Vân dùng quạt hoa mẫu đơn Bảo Anh tỉ tặng tung từng cước một cách uyển chuyển. Trong gió vang những âm thanh thật man rợ.
Người ngoài nhìn vào thấy nàng đánh thật nhẹ, nhưng kẻ chịu trận mới cảm nhân được sự đau đớn, thống khổ. Xương như tan thành bột vụn, chúng khụy xuống, ai oán than trời trong lòng đã đụng vào một người mạnh hơn quỷ.
Anh cảnh sát đứng bên ngoài đang ngơ ngẩn chợt rét run bừng tỉnh. Anh ta thấy quần mình ươn ướt. OMG, chuyện quái gì thế này, thật mất mặt. (*nhát gan thế này mất mặt cảnh sát quá*)
- Dừng lại đi, đừng giết người. Dù trong hoàn cảnh kia, người cảnh sát vẫn không quên trách nhiệm của mình.
Nàng lập tức dừng lại, trong lòng cũng đã thỏa mãn rồi.
- Cô nương có sao không? Băng Vân đi tới gần một nữ nhân ngồi co ro trong góc, hình như là ban nãy bị bọn vô lại trêu ghẹo.
- Cảm ơn chị, em ổn. Nó mỉm cười. Nó vốn định đánh bọn người kia, nhưng khi người con gái này xuất hiện lại thấy hứng thú nên giả vờ yếu đuối nép vào góc xem. Kết quả thật tuyệt vời hơn cả sức tưởng tượng.
- Không sao thì tốt. Nàng cũng mỉm cười, nữ nhân này thật dễ thương.
Nó sửng sốt khi nhìn thấy bộ đồ chị gái này đang mặc. Đấy là đồ cổ trang mà, chẳng nhẽ ông trời hiển linh cho nó được gặp một diễn viên như mong muốn.
- Oa~ chị là diễn viên sao? Chị mặc cổ trang thật đẹp nha?
Băng Vân méo mặt, căn bản nàng chẳng hiểu gì. Chị là cái gì cơ? Nàng chưa từng nghe qua bao giờ. Nàng cũng chẳng biết cái gì mà diễn viên với cổ trang cả.
- Cô nương đang nói gì vậy?
- Ôi trời, chị diễn xuất nhập thần đến mức này rồi cơ à. Hài, hay là ở đây có máy quay? Nó nhốn nháo ngó xung quanh tìm ống kính camera.
Nàng vỗ trán, nữ nhân này càng nói càng tuôn toàn những từ nàng không biết.
- Cô nương này! Không chịu nổi bèn quát một tiếng.
- Dạ?
- Diễn xuất với diễn viên có liên quan không? Chúng là đồ ăn à?
Một giây… hai giây… ba giây… Trên trán nó rơi xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu. Hình như nó gặp phải người điên, đúng ra chính là một cô gái tâm thần bất ổn cực kì xinh đẹp, đãng tiếc quá, đáng tiếc quá.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó.
- Chị có biết mình là ai không? Tên? Tuổi? Nhà ở đâu?
- Ta là Băng Vân. Hai nghìn tuổi. Nhà ta trước đây chính là Mẫu Đơn Các.
Nó càng thêm khẳng định người này rất rất có vấn đề.
- Chị à, em đưa chị đi gặp bác sĩ. Bệnh của chị nặng lắm, cần chữa chị ngay.
- Ta bình thường, tốt là đằng khác. Ta chưa bào giờ bệnh cả.
- Người điên đâu tự nhận mình điên đâu.
- Cô nương này! Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Nàng phát hỏa, cái nữ nhân này không hiểu chuyện chút nào.
- Stop here!!! Được được, vậy chị nới đi. Nhưng mà làm ơn đừng gọi em là cô nương.
- Không gọi cô nương chẳng nhẽ lại gọi là công tử. Ngươi là nam nhân giả nữ ư?
- Này! Rốt cuộc có nói không. Em cho chị vào bênh viện tâm thần đấy nhá.
- Ọc… ọc… oc… Khi Băng Vân đang định kể câu chuyện ly kì, hấp dẫn của mình thì một tiếng reo không mấy vui tai vang lên.
- Chị đói?
Gật đầu.
- Thế chúng ta đi khỏi đây thôi.
Gật đầu.
- Em mời chị ăn cơm, chị không từ chối chứ?
Gật gù ngàn vạn lần như gà mổ thóc siêu cấp. Mong còn chả được lẽ nào từ chối ý tốt.
Đi qua lũ vô lại vẫn còn nằm trên nền đất ẩm ướt rên rỉ, nàng ngứa mắt muốn đánh thêm vài phát, nhưng nó thay nàng sút vài phát cho bõ rồi. Bọn chúng kinh hãi lồm cồm bò dậy định chuồn là thượng sách, Băng Vân lại không thành toàn, ngoắc tay gọi chúng lại.
- Bản tiên chơi chưa đủ, các người có muốn cùng chơi trò mèo vờn chuột nữa không?
- Chị… chị… chị… em có mắt không tròng, mắt em to mà như mù lòa không thấy núi Thái Sơn sừng sững ạ. - Tên mặt sẹo và mấy đứa đầu xanh đầu vàng lạy lục van xin mà vẫn không quên tự sướng một câu. Bộ dạng chúng thật thảm hại, và đáng thương, và cũng tức cười nữa. Nàng nhịn cười tới mức nội thương, còn nó đứng bên cạnh nghe mà miệng mỉa mai.
- Phải phải, mắt rất to, to và lồi như mắt ếch nên không thấy chúng ta. Ối trời ơi, đừng trợn nữa, long sòng sọc ra rồi kìa. Khiếp quá đi mất!
- Con nhóc kh… Mặt sẹo tức nổ đom đóm mắt, lên tiếng chửi rủa, nhưng chữ “khốn” chưa kịp thoát ra thì “bốp!!!”, nàng không lưu tình dùng chân đá một phát vào miệng hắn. Đám đàn em phía sau đồng loạt nuốt ực một cái, mặt xanh đỏ tím vàng biến hóa đầy màu sắc rực rỡ như đèn neon. Khuôn mặt của mặt sẹo bây giờ không còn từ nào để diễn tả, còn khiếp hơn kinh khủng vạn lần.
- Mất mặt nam nhân quá! Nàng lắc đầu cảm thán.
“May mà ta nhân từ, nếu ta mà dùng võ công ba anh chị em nhà họ Bảo truyền dạy thì chúng đã về với đất mẹ thân yêu rồi.”
- Ọc… ọc… ọc… Bụng réo điên cuồng hơn lúc trước. (*Bụng: ta đã trở lại và vô lại hơn xưa*)
- Đói~ Băng Vân mặt cún con nhìn nó. Nó đột nhiên ngưng thở trước khuôn mặt thánh thiện ấy. Sắc đẹp thật khiến cho người ta tim đạp chân run, nếu như hai người anh của nó… hahaha, có trò mới để tiêu khiển nha~
- Chị ơi, đi ăn thôi.
Trước khi rời đi, Băng Vân không quên ném lại một câu:
- Đừng để ta gặp lại các ngươi lần nữa. Còn nữa, mau chóng quy y đi.