Trùng Trùng liếc mắt lên vừa khéo trông thấy Tuyên Vu Cẩn đang híp mắt nhìn sang, trong ánh mắt như chứa tia sét lạnh làm cả người
nàng không được thoải mái, đặc biệt là khi vẻ mặt của hắn lại dịu dàng
lịch sự như vậy, khiến con người ta muốn công kích cũng không tìm được
nơi để mở lời. Hoa Tứ Hải, Tín Đô Ly Nan, kiếp
trước hay kiếp sau đều là đồ ngốc, một con người có lòng dạ thâm sâu thế này không thích hợp để làm bạn đâu, vậy mà hắn vẫn thật lòng thật dạ,
để rồi cuối cùng bị hại thảm thiết như vậy.
Tuyên
Vu Cẩn nói hay lắm, tà không thắng chính? Tiếc rằng trước nay chính tà
đều phân chia không rõ ràng, cũng là thứ dễ bị đảo lộn nhất.
”Đại chiến lục đạo xảy ra đã lâu, người biết chuyện rất ít, sư tôn ta cũng
không để lại lời trăn trối nào cho ta.” Bạch Trầm Hương kịp thời tiếp
lời, “Ta thấy việc quan trọng bây giờ là phải bình ổn tình hình rối ren
trước mắt, xem ra Tuyên Vu đế đến đây cũng vì mục đích này. Mã Nghị, vi
sư phải bàn chuyện quan trọng với Thiên đế, con lui ra trước đi.”
Ông ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bảo đứa thất đệ tử gây chuyện này
đi ra, lập tức giấu Tuyên Vu Cẩn mà ném một ánh mắt ra hiệu, Trùng Trùng thấy vị sư phụ luôn cư xử đứng đắn bây giờ nói dối mà cả mắt cũng không chớp, rõ ràng biết chuyện về đại chiến lục đạo mà còn giả vờ giống đến
vậy thì dù đang tức cũng thấy buồn cười, song nàng cũng không tranh cãi
gì, hành lễ rồi đi ra ngoài.
Nàng ngồi xổm dưới
bóng râm cách điện Tát Tinh không xa, vừa chờ Bạch Trầm Hương ra vừa kể
lại chuyện gặp phải tại Bắc Sơn Vương cung cho Hoa Hiển Tử nghe. Khi
nàng nhớ tới thái độ lạ lùng của Bắc Sơn Thuần thì bất giác rùng mình,
thấp thoáng cảm thấy đôi mắt đẹp như ngôi sao toát lên hơi lạnh ấy đang
đăm đăm nhìn lưng nàng vậy.
”Tiểu tử đó muốn làm gì?” Hoa Hiển Tử chớp mắt.
”Làm sao ta biết được! Cứ cảm thấy y đột nhiên khách sáo với ta như vậy là
có ý đồ xấu. Nói thật, ta có cảm giác mình bị người ta mưu tính.” Trùng
Trùng chán nản nhổ một ngọn cỏ cho vào miệng ngậm.
”Lôi kéo quan hệ kiểu này không phải vì lợi ích thì chính là vì con người
rồi.” Hoa Hiển Tử chép miệng, “Lợi ích thì ngươi không có, vì dù gì thì
ngươi vẫn chưa phải là chưởng môn phái Thiên Môn, vậy thì chỉ còn lại
con người thôi. Tám phần là tiểu tử đó chấm ngươi rồi, nam nhân ấy à, ở
trước mặt nữ nhân mình yêu thì tất nhiên sẽ hành động khá kỳ quặc.”
Trùng Trùng sợ đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, “Đừng tưởng ông là trưởng bối
nha, chọc ta nổi nóng thì ta cũng vẫn sẽ xử ông!” Nàng huơ nắm đấm,
“Trước đó y vẫn còn muốn giết ta mà không nể tình nể mặt gì cả, làm gì
có thể thay đổi nhanh như vậy. Hơn nữa ông xem đi, ta có được xem là mỹ
nhân không?”
Hoa Hiển Tử ừ một tiếng, “Ngươi không bằng La Sát Nữ, nhưng trông cũng không tệ, nhất là thần sắc tốt, khiến
người khác nhìn vào thì vui vẻ sảng khoái, hít thở cũng thoải mái hơn,
so với các nữ đệ tử khác trong phái thì ――”
Trùng
Trùng liếc Hoa Hiển Tử khiến lão nuốt hết nửa câu sau vào bụng. Nhưng
những lời của Hoa Hiển Tử càng làm Trùng Trùng thấy bất an hơn, vì dù
sao tình yêu luôn bất thình lình nảy sinh, mặc dù tình huống này có hơi
khó hiểu, nhưng Bắc Sơn Thuần từng bày tỏ bí mật nội tâm với Trùng
Trùng, lẽ nào ――
”Không được!” Nàng bật thốt ra làm Hoa Hiển Tử giật mình.
”Gì vậy? Gì vậy?” Hoa Hiển Tử nói: “Nếu thật sự nó chấm ngươi rồi thì cũng
đâu tệ, mặc dù tiểu tử này hơi nham hiểm tàn nhẫn, nhưng nhan sắc và bản lĩnh cũng thuộc loại đẳng cấp cao, ngươi gả cho nó rồi có thể từ từ uốn nắn lại nó. Hơn nữa hai đạo Tiên, Nhân kết thân, có ích cho tình hình
chung của thế gian. Bắc Sơn Thuần là Vương của một đạo, tiểu nha đầu
ngươi làm Bắc Sơn Vương phi cũng đẹp đó chứ.”
”Hả?
Liên hôn mà ông cũng nghĩ ra à?” Trùng Trùng căm hận nhưng lại thấy hơi
sợ, “Phái Thiên Môn lớn đến vậy mà phải buộc ta hy sinh để hoàn thành
sao? Ta không có vĩ đại đến vậy đâu, ai muốn ép cưới thì ta sẽ lật ngược cả ngọn núi Vân Mộng cho xem! Muốn làm Bắc Sơn Vương phi thì ông làm
đi, ta làm không được loại chuyện yêu một người mà lại gả cho người
khác.”
”Ta chỉ thuận miệng nói thôi, người đừng
nóng, chúng ta chẳng phải đang trò chuyện phiếm sao.” Hoa Hiển Tử vội
giải thích “Ngươi là người sư phụ ngươi cưng nhất, chắc chắn nó sẽ không ép ngươi. Ngươi và Tín Đô Ly Nan yêu nhau ―― nhưng mà ngươi lại không
chịu làm thiếp ――” Nói đến cuối cùng trông thấy mặt Trùng Trùng trắng
bệch thì vội vàng sửa lại: “Ta nói này nha đầu à, ngươi vẫn nên trở về
nghỉ ngơi đi, ta thấy ngươi bôn ba một chuyến đến Bắc Sơn Vương cung đã
vừa mệt vừa đói rồi, đám lãnh đạo chúng nó trò chuyện cứ thích vòng vo
nhiều chuyến rồi mới nói được một câu chuyện chính, ngươi muốn biết tin
thì còn phải đợi lâu đấy.”
Trùng Trùng thấy thấp
thỏm bất an, đúng lúc nàng không biết nên làm gì thì nghe thấy đề nghị
của Hoa Hiển Tử, bèn gật đầu quay về nơi mình ở. Nàng không còn bụng dạ
ăn đồ, chỉ thấy cả người khó chịu, bèn nấu chút nước nước, vừa ngâm mình vừa suy nghĩ, nào ngờ đâu ngủ mất mà chẳng hay.
Trong giấc mơ, nàng nhìn thấy Hoa Tứ Hải đi đằng trước, nàng to giọng gọi mà
hắn không quay đầu, mãi mãi để lại một bóng lưng cho nàng. Nàng hết cách chỉ đành đuổi theo, nhưng dù cho có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng
không đuổi kịp, cứ mãi chệch một bước là bắt được bàn tay của hắn. Cho
dù là đang mơ mà nàng cũng cảm nhận được sự chua xót và mỏi mệt, mà ngay lúc nàng muốn từ bỏ thì hắn lại đột nhiên quay lại.
Nhưng mà ―― bộ áo đen kiểu dáng đơn giản ấy biến thành bộ lễ phục đỏ lộng
lẫy, mái tóc dài xõa ra cũng biến thành búi tóc được chiếc mũ vàng tượng trưng cho Vương quyền, cơ thể cao to rắn rỏi biến thành cao gầy tao
nhã, tóm lại là Hoa Tứ Hải đã biến thành Bắc Sơn Thuần.
”Làm Bắc Sơn Vương phi của ta.” Y vươn tay ra, ánh mắt dịu dàng nhưng lại chứa đầy âm mưu.
Trùng Trùng hoảng sợ quay người bỏ chạy, nhưng một tấm lưới to từ trên cao ập xuống bọc chặt lấy nàng. Nàng cố gắng giãy dụa nhưng càng giãy lại càng chặt, nhìn xung quanh thì thấy Bạch Trầm Hương và Hoa Tứ Hải đứng cạnh
nhau trong đám người đang chúc mừng, lúc này đang lạnh lùng nhìn nàng.
”Cứu ta!” Nàng khóc lóc kêu gào.
”Vì thế gian, vì Tiên đạo, vì phái Thiên Môn chúng ta, con hòa thân đi.”
Bạch Trầm Hương nói một cách nghiêm túc, “Đây là trách nhiệm của kẻ làm
đồ đệ.”
Nàng nhìn sang Hoa Tứ Hải, nhưng thấy hắn
đưa tay ra kéo một giai nhân tuyệt sắc lại gần, nét đẹp mỹ lệ làm nàng
không dám nhìn tiếp nữa, “Ta có thê tử rồi, nàng gả cho người khác đi.”
Hắn nói mà mặt không chút cảm xúc.
Sự tuyệt vọng
như cơn lũ tức khắc nhấn chìm Trùng Trùng, khiến nàng không thể nào kêu
hít thở được, chỉ có thể giãy dụa phí công. Sao họ lại có thể đối xử với nàng như vậy? Chẳng phải nàng là đệ tử Bạch Trầm Hương cưng yêu nhất
sao? Chẳng phải nàng là người Hoa Tứ Hải yêu nhất sao? Vì sao? Sao họ
lại có thể lạnh lùng tàn nhẫn, trở nên lạ lẫm đến như vậy!
”Đi thôi, Vương phi của ta.” Giọng nói của Bắc Sơn Thuần vang lên đằng sau.
Cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, Trùng Trùng không thấy ai, chỉ chọn bừa một hướng mà đá mạnh!
”Bộp” một tiếng, một cơn đau từ chân truyền lên, Trùng Trùng bất chợt tỉnh
giấc, phát hiện trong mơ mình đã đá mạnh vào chiếc thùng tắm bằng gỗ.
Nhưng nàng thấy rất may mắn, bởi vì cơn đau thể xác đã giúp nàng tỉnh
khỏi cơn ác mộng, một cơn ác mộng mang lại cảm giác còn khó chịu hơn
chết.
Trong lúc vẫn còn hốt hoảng, nàng chợt cảm
thấy cô đơn yếu đuối hơn bao giờ hết, sau đó đã không kiềm được nước mắt mà bật khóc.
Sao hắn lại có thể đối xử với nàng
như vậy? Cho dù là ở trong mơ cũng không thể tha thứ được! Nàng nghĩ
ngợi một cách vô lý mà không hề biết rằng cảm giác như khoan vào tim này lại khiến cho Hoa Tứ Hải ở cách xa ngàn dặm cảm thấy không thể nào hít
thở nổi.
Hắn đứng một mình trong Vương điện Hắc
Thạch, cơn đau như thật từ con tim khiến hắn không đứng vững được, xung
quanh lại trống không, chỉ đành quỳ một gối xuống, một tay chống xuống
đất, tay còn lại ấn lên vị trí trái tim.
Nha đầu đó xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn từng dùng Ma công giúp nàng khơi thông nội tức, nàng từng nuốt Ma
Nguyên của hắn, trái tim của hắn cũng bị nàng khoét mất rồi, vì vậy hắn
có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, tiếc rằng hắn không biết rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì, trái tim như bị vỡ vụn ra vậy, điều này càng
khiến hắn rối ruột rối gan hơn.
Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn hõm đã, Thủy Tâm Bán đang lẳng lặng nằm nơi đó. Nhưng sao hắn có
thể dùng pháp bảo của người có hôn ước với hắn để liên hệ với người mình yêu được?