Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 156: Q.2 - Chương 156: Bản Năng Và Linh Cảm




Tiếng kêu của nàng xâm nhập vào tai Hoa Tứ Hải, vốn đang thú tính bộc phát, hắn bỗng chấn động, ý muốn đuổi giết một con trư yêu lập tức bị dập tắt.

  Thấy mặt đất rải đầy thi thể, hắn bỗng mất đi sát ý, ngọn lửa đốt cháy trong tim khiến cả người hắn nóng ran, chỉ có máu tươi mới làm mát lại được ấy đang từ từ bị dập tắt.

  Tiếng kêu của Trùng Trùng tựa như mảng tuyết lạnh lẽo ấy, tan chảy dần trong trái tim hắn, khiến cả người hắn trở nên mát lạnh thoải mái.

  Sự chinh phục và tàn sát của trước đây đều là Tây Bối và Phượng Hoàng đứng sau hắn, Tây Bối chưa từng lắm lời, mà cái Phượng Hoàng dành cho hắn lại chỉ có sự tôn sùng và cuồng nhiệt, hôm nay đã làm nha đầu này sợ rồi sao?

  Một nữ tử vui vẻ cởi mở, hoạt bát trong sạch như nàng chắc là chưa từng đến qua những nơi đen tối nhất, chưa từng thấy qua những chuyện tàn nhẫn nhất rồi.

  Cho nên nàng là Tiên, hắn là Ma, mãi mãi không đi chung một đường. Sống chết có nhau thì sao chứ? Cuối cùng cũng vẫn là người đi trên hai con đường khác nhau mà thôi.

  Hắn nghĩ tới đây thì không biết vì sao cảm thấy có chút bi thương, có chút chán nản, rất muốn cứ như vậy mà quay về Tu La Vi Mang, bình yên sống cho qua ngày tháng trong điện Đá Đen. Mà đồng thời, trong lòng hắn cũng dâng lên một ngọn lửa, muốn hắn đánh Thiên đạo, hoàn thành chuyện cần phải làm.

  Hình như hắn đã đánh mất cái gì đó, cần phải lấy về lại.

   Quay đầu nhìn thì thấy nha đầu đó đang liều mình giãy dụa với rồng tuyết, muốn lao ra ngoài. Rồng tuyết chứa pháp lực của hắn, hắn không giải trừ thì với tu vi của nha đầu đó sẽ không thể nào thoát khỏi được.

   Hắn vung tay lên, rồng tuyết đáp xuống đất, hóa thành vũng tuyết, nha đầu đó không kịp thu tay lại, cứ vậy mà vồ tới trước mấy bước, sau đó ngã xuống đất, lăn hết mấy vòng rồi mới dừng lại được.

  Hắn vô thức muốn đi lên trước bế nàng lên, nhưng lại lập tức ý thức được cả người mình dính đầy máu, và Băng Ma Đao cũng vì được uống máu mà hưng phấn rung lên nên đành dừng bước, trong lòng rối rắm mà ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn nàng đang bò dậy một cách gian nan.

  Làm như vậy thì nàng sẽ còn bám lấy mình nữa không? Chắc sẽ không phải sợ mà bỏ chạy thì là ghét bỏ thôi! Nàng là kiếm tiên, tuy pháp lực rất thấp, nhưng chung quy vẫn là Tiên, cuối cùng thì hắn cũng giũ bỏ được sự quấy rầy của nàng rồi.

  Rất tốt! Rất tốt!

  Hắn cảm thấy lòng mình có hơi trống rỗng, nhưng rất nhanh đã lấp liếm cho qua cảm giác đó.

   Nào ngờ đâu Trùng Trùng bò dậy rồi đột nhiên bổ nhào qua đây, “Không sao rồi, không sao rồi.” Nàng ra sức ôm lấy hắn lẩm bẩm mà không hề sợ những thứ máu yêu đó dính phải mặt mình, tay nàng vòng ra sau, vỗ nhẹ lên lưng hắn.

  Nàng đang an ủi hắn sao? Đúng là nực cười!

  Hắn muốn cười khẩy, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn vũng tuyết nọ tan chảy đến không còn gì.

  Trên mặt đất, và cả trong tim.

  …

  Tây Bối nhìn lòng bàn tay, vết sẹo không biến thành màu vàng, nhưng màu sắc cũng không tươi, bởi vì ―― nó biến mất rồi.

   Khô Vinh Cẩm mà hắn đặt, Trùng Trùng sẽ không thể nào lấy xuống được, trừ phi là Tiểu Hoa hoặc Long lão đại giúp nàng. Mà vết sẹo không còn nữa, chứng tỏ sự kết nối giữa hắn và Trùng Trùng bị cắt đứt rồi. Nếu là Hoa Tứ Hải lấy xuống còn được, nhưng ngộ nhỡ là Long lão đại thì sao?

   Hắn không dám nghĩ đến hậu quả, Trùng Trùng liều lĩnh quá, rơi vào tay Tiểu Hoa thì hoàn toàn được tha mạng, nhưng rơi vào tay Long lão đại thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.

  Nữ nhân một khi đã tàn nhẫn thì nam nhân bình thường sẽ không thể nào sánh nổi. Vị Long lão đại này vốn không phải là thủ lĩnh Yêu đạo được định mệnh sắp đặt, cũng không dùng võ lực khiến chúng nhân phục tùng giống Tiểu Hoa, mà là dựa vào âm mưu kế sách để giành lấy vị trí này, nên nhất định bà ta sẽ rất độc ác nham hiểm.

  Nghĩ đến đây, hắn bất giác dừng chân lại, cho đến khi thu hút ánh mắt khó hiểu của Mã Tiểu Giáp rồi mới chần chừ cất bước đi tiếp.

  Hắn rất muốn về trấn Thù Du để xem xem, nhưng Tiểu Hoa bảo hắn phải đưa thủ hạ về Tu La Vi Mang.

   Đành là bạn bè, nhưng trong tình huống này lời Tiểu Hoa nói chính là mệnh lệnh, là một thuộc hạ, hắn buộc phải nghe theo, huống chi trước nay lệnh của Tiểu Hoa đưa ra đều rất nghiêm ngặt.

  Nhưng mà Tiểu Hoa vẫn mãi không đuổi theo họ làm hắn cảm thấy bên trấn Thù Du chắc chắn là có phiền phức nào đó, nếu không thì với tính cách của Tiểu Hoa, cho dù có tình cảm đặc biệt với Trùng Trùng, có lưu luyến nàng đi nữa thì cũng sẽ không kéo dài thời gian như vậy được.

  Tiểu Hoa lạnh nhạt đã quen, lại rất hà khắc với bản thân, cho dù có yêu thật thì cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài, thậm chí còn ép mình làm những chuyện trái ngược với nó nữa. Hắn gánh chịu quá nhiều thứ, bắt buộc phải trả lại.

   Huống chi xem tình hình hiện nay, Tiểu Hoa chỉ mới động lòng với Trùng Trùng thôi, còn lâu mới đến mức sống chết có nhau, và hắn cũng nghi ngờ rằng sẽ không bao giờ đến được mức đó.

  Người của Yêu đạo không hề tới trấn Thanh La tiếp tục bàn chuyện hợp tác, mà là thủ ở ngoài, Ám Xử lén lút điều tra mấy lần, chỉ nói lều chính của Yêu đạo canh phòng nghiêm ngặt, hình như là Long lão đại đang bàn bạc gì đó với các trưởng lão.

  Hắn không tin chuyện này.

  Ả nữ nhân đó không thông mình, tầm nhìn cũng ngắn, giở chút trò cho nội bộ Yêu đạo đấu nhau, thêm vào chút âm mưu để giành vị trí lão đại ngồi thì còn được, nhưng tuyệt đối không phải loại lo cho đồng môn, bây giờ chắc chắn bà ta không có mặt ở bên ngoài trấn mà là đi ngáng chân Tiểu Hoa rồi.

   Vả lại Yêu đạo cũng không có lòng tốt gì với Ma đạo, những ngày này hắn có dò la tình hình, thấy có người của Yêu đạo ở lân cận giám sát bọn họ, hắn cảm giác được có gì đó không tốt lành, và trên trời còn có vài con chim đuôi rắn quái dị nữa.

  Mà với năng lực của Tiểu Hoa, cho dù có vướng thêm một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn thì chắc cũng sẽ không có gì trở ngại, hắn không nên lo lắng.

  Nhưng hắn cứ thấy lo lắng một cách lạ lùng.

   Vấn đề nằm ở chỗ hắn có nên làm trái lệnh của Ma Vương để quay trở về cứu viện hay không, đặc biệt là trong tình huống không nhận được tín hiệu cứu viện của Tiểu Hoa.

  Nhưng từ bé đến lớn, Tiểu Hoa chưa cầu xin ai cứu giúp bao giờ, dù cho có đối mặt với cái chết.

   Haiz, cái người này đúng là ―― đúng là không biết nói gì nữa. Một con người tuy ngoại hình rất đẹp, nhưng vừa buồn chán vừa cứng nhắc như vậy mà có cô nương hoạt bát đáng yêu như Trùng Trùng thích thì cũng xem như là kỳ tích rồi. Cái thế giới này ấy à, xem ra đúng là bị đảo lộn rồi, phải đánh lớn một trận rồi mới sống yên ổn được.

  Phải làm sao đây? Về Tu La Vi Mang hay là đi trấn Thù Du?

   “Tây Bối, Vương đi vội như vậy ―― không nói là có chuyện gì ư?” Phượng Hoàng vốn đang ở trước nhất của đội ngũ không biết đến bên hắn từ lúc nào, “Ta thấy người của Yêu đạo đã theo chúng ta một quãng rồi, bọn chúng có làm chuyện gì bất lợi cho Vương không?”

  “Ha, vậy thì đúng là chúng muốn chết rồi.” Tây Bối cố tình nói bằng giọng điệu thoải mái.

   Nhưng hắn nói cũng đúng, hắn vô cùng tự tin vào thực lực của Tiểu Hoa, chỉ sợ Tiểu Hoa lọt vào bẫy hoặc là sát ý bị kích thích, đến lúc ấy lỡ tay diệt cả Yêu đạo thì sẽ vô cớ mà mất đi sự trợ giúp mất.

   Tiểu Hoa lúc Ma tính bộc phát rồi thì sẽ rất đáng sợ, mong là một cô nương ngây thơ hồn nhiên như Trùng Trùng sẽ không vì đó mà kinh sợ.

   Còn về lý do Tiểu Hoa rời khỏi, hắn không nói với bất kỳ một ai, nhưng hắn thấy chắc chắn là Mã Tiểu Giáp và Ám Xử cảm nhận được, chỉ là hai người họ không hỏi mà thôi, Phượng Hoàng cũng nghi ngờ cái gì đó, cho nên suốt đường đi đều không vui, bây giờ mở miệng hỏi, chắc là đã lấy hết lòng can đảm để hỏi rồi.

  “Tây Bối ――”Phượng Hoàng muốn nói lại thôi, cảm thấy trong lòng như có gì đó đang sinh trưởng, song lại không quá chắc chắn.

   “Điểm này không quá giống tính cách của ngươi.” Tây Bối bình tĩnh mỉm cười: “Vương muốn tấn công Thiên giới thì phải làm rất nhiều chuyện, Tu La Vi Mang phải có người trông giữ, ngươi là phụ tá đắc lực của Vương, lúc này đây không nên cuống lên mới phải.” Hắn cố ý kéo đề tài dính vào chuyện chính, bởi vì hắn biết Phượng Hoàng không nhận ra Trùng Trùng là tảng đá trong trấn Thù Du, bây giờ nàng chỉ nghi ngờ hành động kỳ lạ của Tiểu Hoa mà thôi.

  Không được để Phượng Hoàng biết mối quan hệ đặc biệt của Tiểu Hoa và Trùng Trùng, điều này sẽ khiến nàng ấy chịu không nổi. Nữ nhân dù cho có thông minh bình tĩnh đến đâu đi nữa, nhưng nếu đột nhiên biết được người nam nhân mà mình đã yêu hết ngàn năm – một cử chỉ quan tâm nho nhỏ của người ấy cũng có thể khiến mình xúc động rất lâu – đã có người yêu thì đều sẽ không chịu nổi.

  Nói không chừng còn có thể phát điên, lúc điên rồi còn sẽ không kiềm chế được, đến lúc ấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

  Haiz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nghĩ lại hôm ấy đàm phán với Long lão đại, tình hình tuy bị trì hoãn, nhưng tiến độ vẫn được xem là tốt, vậy mà Trùng Trùng vừa xuất hiện thì Tiểu Hoa đã như rối lòng, e là đã động lòng thật rồi.

  Tình huống này với Phượng Hoàng mà nói thì chính là sự tuyệt vọng.

   Còn với hắn thì sao? Đây được xem là gì? Một nữ nhân ngửi được hương bổn mạng của mình, còn khiến lòng mình ngứa ngáy, nàng không có dính líu gì với hắn, vậy vì sao lại ngửi được hương bổn mạng của hắn?

  “Được thôi, là ta nghĩ quá rồi, gần đây không biết vì sao ta ――”

   “Là ngươi mệt quá thôi, Ma đạo chúng ta có cả đống chuyện vặt, và mấy ngày trước ngươi cũng tiêu hao pháp lực cho việc khởi động Tiêm Trần Vô Ảnh rồi.” Tây Bối nhìn sắc trời, chỉ vào thị trấn nhỏ ở phía trước, “Đêm nay tá túc ở đây đi, thật là không hiểu được Tiểu Hoa, vì sao không để chúng ta bay bằng vũ khí của mình chứ, cứ bắt phải giả trang thành đội thương buôn từ từ đi đường bộ.”

  Thật ra Tây Bối hoàn toàn là đang bịa đặt, Hoa Tứ Hải chưa từng bảo bọn họ phải đi lại trên mặt đất, tất cả đều là quyết định của hắn, bởi vì hắn muốn đợi Tiểu Hoa đuổi theo, và phải để tâm một vài chuyện cần chú ý nữa.

  Phượng Hoàng lắc đầu, cảm thấy trong lòng như có con chuột đang lủi qua lủi lại, nàng càng cảm thấy gần đây cử chỉ của Ma Vương rất quái lạ, hệt như lần đột nhiên rời khỏi này vậy.

  Vương đã quen đến đi một mình, cũng không thích lo chuyện vặt trong Ma đạo, điều này vốn không có gì, nhưng ngài chưa hề biến mất mà không để lại một câu nào cả.

  Tuy Tây Bối nói Vương có nhắn lại hắn, nhưng ba người họ từ bé đã lớn lên cùng nhau, nàng cứ luôn cảm thấy Tây Bối và Vương có chuyện gì đó giấu diếm mình.

  Nhưng nàng lại dùng địa vị gì để biết về những việc lạ lùng xảy ra gần đây chứ? Tất cả đều có liên quan đến nha đầu thối của phái Thiên Môn đó chứ? Những phán đoán không có căn cứ và quy luật này chính là bản năng và linh cảm của nữ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.