Nếu như bầu trời là
trần nhà thì ngay khoảnh khắc thanh kiếm khổng lồ va vào chiếc vạc thì
cả trần nhà như bị nứt toạc ra vậy, ánh sáng xanh lam nhàn nhạt dữ tợn
cắt bầu trời thành nhiều mảnh, tạo ra âm thanh két két đinh tai nhức óc. Dưới đất thì gió thổi cuồn cuộn, luồng khí lưu mạnh mẽ như muốn xé toạc con người ta ra, còn màn đêm đen không thấy tận cùng thì như có một lỗ
đen dữ tợn đang hút hết thảy mọi luồng sáng bay bắn tứ tung loạn xạ lên
trên không, sau đó nuốt đến sạch sẽ vậy.
Mạnh gặp mạnh, kiếm
mất vạc rơi tạo nên một sức mạnh khổng lồ hất ngã hết đệ tử bát kiếm
đang đứng phía xa, dàn binh Mục Dã cũng bị phá giải. Thật ra thì những
người có mặt không ai là không bị ảnh hưởng bởi luồng sức mạnh này, ai
ai cũng đứng không vững, Hoa Tứ Hải được làn khí đen bao bọc càng là bị
đánh bay đến tận điện Tát Tinh, sau khi va mạnh làm đỗ ngã một góc điện
mới từ từ trượt xuống đất.
Hắn không sao chứ?!
Trùng Trùng bị ngã xây xẩm mặt mày mà lòng vẫn lo lắng cho Hoa Tứ Hải,
cố gắng gượng dậy rồi hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy, nhưng
lướt mắt nhìn chỉ thấy tất cả mọi người đều đang cố gắng đứng dậy, và
chiếc vạc đáng sợ ấy rơi ngay trung tâm chiến trường, không còn ánh
sáng, không còn sức sống mà im lìm nằm đó, dường như ai vươn tay ra cũng có thể lấy được nó.
”Mau lấy vạc bảo về!” Có một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng Trùng Trùng, quay đầu nhìn thì thấy đó là Đao
Lãng sư thúc đã bị thương nặng, lúc này Trùng Trùng mới phát hiện mình ở gần chiếc vạc nhất, bên cạnh là Yến nhị sư huynh, nhưng lúc này y đang
nằm gục trên mặt đất, hình như đã ngất đi rồi, ở đối diện bên kia vạc là Mặc Vũ sư thúc và lục sư huynh Ôn Đạo Ất.
Linh hồn của Thương Khung sư thúc và Đào Hoa sư thúc vẫn còn bị giam trong vạc, phải lấy chiếc vạc về!
Trùng Trùng nghĩ ngợi, nhìn bóng dáng đang vùng vẫy ở phía xa rồi cắn
răng đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc vạc. Phải lấy nó về! Phải lấy nó về! Mạng sống của Thương Khung sư thúc và Đào Hoa sư thúc đều phụ thuộc vào phút giây này.
Chiếc vạc ấy chẳng còn chút tà khí nào, giờ nằm trơ trọi dưới đất. Trùng Trùng gắng nhịn cơn nhũn nơi đầu gối, nhịn xuống cảm giác dòng chảy nóng đang từ từ chảy dọc theo cánh tay, nhưng
nàng không hề cảm thấy đau đớn, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc vạc đang từ
từ phóng đại ra trước mắt, cho tới khi nàng có thể chạm vào nó.
Nàng cúi người xuống, run rẩy đưa bàn tay ra, nhưng cánh tay không còn
sức như đã bị gãy vậy, thời gian và không gian đều đang được kéo giãn
đến vô cùng, khoảng cách giữa ngón tay và chiếc vạc cũng từng giây kéo
gần nhau, khi đã sắp chạm được vào nó rồi thì khóe mắt lại lóe lên một
ánh sáng bạc chói mắt.
”Sư muội cẩn thận!” Sau lưng vang lên tiếng gào to của Yến Tiểu Ất vừa mới tỉnh lại.
Gần như là theo bản năng, Trùng Trùng vội vã rụt tay về, cảm nhận được
một luồng hơi lạnh quét qua làn da, sau đó thì Tỏa Lân Long đã giành
trước một bước, “vèo” một tiếng cuốn chiếc vạc đi.
Trùng Trùng
quay đầu nhìn thì thấy Hoa Tứ Hải đã đứng dậy trước mọi người một bước
rồi, tuy vẫn giấu mình bên trong làn khí, nhưng Tỏa Lân Long đã lộ diện. Song trong đầu nàng chợt dấy lên một cảm giác kỳ lạ mà không biết đó là gì, cứ thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm mà lại không làm rõ được,
dường như có hơi thở lạ lẫm nào đó đang quanh quẩn bên người nàng vậy.
Đang lúc nàng ngẩn người thì Tỏa Lân Long đã lại hành động rồi. Lần này mục tiêu nó nhắm chính là Trùng Trùng, nó lao tới với sát khí tàn nhẫn, không một chút thương tiếc.
Hắn muốn giết nàng! Trong phút
chốc Trùng Trùng đã hiểu được ý đồ của Hoa Tứ Hải. Hắn chính là muốn
giết nàng! Lẽ nào sự tồn tại của nàng gây ảnh hưởng đến sự quyết định
của hắn? Hay là bởi vì hắn đã giết đến mức mù quáng rồi, không còn nhận
ra nàng từng là người liều cả mạng sống để bảo vệ hắn nữa?
Tỏa
Lân Long là pháp bảo siêu cấp, người sử dụng nó cũng phải là cao thủ
tuyệt đỉnh, cho nên một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn như Trùng
Trùng tuy đã tiến bộ một cách thần tốc nhưng vẫn không thể nào địch lại
nó, thậm chí nàng còn không kịp phản ứng nữa, nhìn ánh bạc uyển chuyển
đang ngày càng phóng đại trước mặt ấy mà lòng nàng bi thương vô vàn.
Hắn muốn giết nàng! Vậy nàng chết dưới tay hắn thì có sao đâu chứ? Ước
mơ vỡ vụn một cách triệt để, nàng còn sống ở thế giới lạ lẫm này còn có ý nghĩa gì chứ? Nói không chừng như vậy nàng có thể quay trở về thế giới
của nàng nữa. Tuy ở nơi ấy, tất cả đều rối loạn và ai ai cũng ích kỷ,
tuy không một ai là xuất chúng, nhưng ít nhất nó vẫn còn hòa bình, và nó văn minh, đàn ông ở nơi ấy sẽ không vì nàng ở phe đối địch mà tùy ý làm thịt nàng.
Nàng đợi chờ cái chết mà lại không một chút sợ hãi, có lẽ là bởi vì người gây ra cái chết cho nàng là người mà nàng yêu, có lẽ là bởi vì mối tình này đã vượt quá mức tưởng tượng của nàng rồi.
Nhưng lúc này lại bỗng có một người ở bên cạnh nàng bay nhào sang đây,
bảo vệ nàng ở dưới thân mình, và Tỏa Lân Long thì lại nện trực tiếp ngay vị trí sau tim y mà không sai lệch một ly nào.
Người đó kêu rên một tiếng, ngụm máu ấm nóng phun thẳng lên gáy nàng.
”Nhị sư huynh!” Trùng Trùng hoảng hốt hét lên, nàng vừa mới phát hiện
người xả thân cứu nàng là Yến Tiểu Ất thì Tỏa Lân Long còn chưa rút về
đã triển khai cú tấn công thứ ba, vẫn nhắm ngay Trùng Trùng, dường như
nó có mối thù cực kỳ sâu nặng với nàng, phải giết chết nàng cho bằng
được vậy.
Trùng Trùng bị đè dưới người Yến Tiểu Ất không động
đậy được nên không thể nào né tránh, nhưng lúc này Mặc Vũ sư thúc đã
đứng dậy, đang điều khiển bút nghênh đón Tỏa Lân Long, miệng quát to:
“Trả lại sư huynh và sư đệ cho ta!”
Mặc dù Mặc Vũ sư thúc không màng sống chết muốn cứu đồng môn về, nhưng khi va chạm với ánh bạc từ
Tỏa Lân Long thì ánh đen từ chiếc bút lập tức vỡ vụn rồi tan biến. Trước đó hắn đã bị thương rồi, sau đó lại phải tiêu hao thể lực và pháp thuật để dẫn dắt cho thanh kiếm khổng lồ đối đầu với chiếc vạc, lúc này chẳng còn chút sức lực nào nên ngực trước đã phải chống đỡ luồng lực đánh
ngược lại từ cú va chạm trên, máu tươi lập tức phun trào, thương tật
chồng chất, sau đó thì nặng nề ngã xuống rồi mất đi tri giác.
Tỏa Lân Long lượn một vòng trên không rồi nhắm chuẩn góc độ rít gào lên
phi ngang xuống hòng làm cho ba người đang nằm dưới đất biến mất triệt
để!
Bạch Trầm Hương muốn cứu, Lan Trúc đảo chủ muốn cứu, Nam
Minh đại sư muốn cứu, Ha đại thúc muốn cứu, Đao Lãng sư thúc muốn cứu,
nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, họ lại ở quá xa, còn chưa ngưng tụ
chân khí nên lúc này hoàn toàn không cứu kịp, chỉ có Ôn Đạo Ất nằm cạnh
Mặc Vũ là có thể.
Lục sư huynh trước nay luôn hiền hậu, chậm
chạp bỗng chốc như trở thành một người khác vậy, y nhảy lên chắn trước
mặt Tỏa Lân Long, tay chân linh hoạt, chân khí tràn đầy như chưa từng bị thương, Thiên Hồn Kiếm oai phong lẫm liệt bổ vào không trung khóa chặt
lại Tỏa Lân Long đang uốn lượn vòng vèo, khiến nó ngày càng lùi về sau,
quấn lấy Hoa Tứ Hải.
Y là người có ngộ tính cao nhất trong đệ
tử bát kiếm, tâm pháp Thiên Môn đã được tu đến tầng hai rồi, nhưng cho
dù là vậy thì cũng không đến mức bình an vô sự sau khi bị luồng sức mạnh khổng lồ chấn động trong khi Bạch Trầm Hương thì vẫn chưa đứng dậy
được? Hơn nữa cho dù Hoa Tứ Hải có bị thương đi chăng nữa thì bốn đại
cao thủ cũng không làm gì được hắn, vậy thì làm sao y có thể đánh ngang
tay với hắn được chứ?
Điều này thật lạ, nhưng Trùng Trùng lại
không có thời gian để nghĩ đến nó, chỉ cố gắng bò dậy từ dưới thân người của Yến Tiểu Ất, trông thấy y mềm oặt cả người, cằm và vạt áo đều nhuốm đầy máu, gương mặc trắng như giấy, hệt như bị gãy hết xương cốt, không
còn sống được bao lâu nữa vậy. Nàng khóc lóc vội vã nói với y: “Nhị sư
huynh, huynh sao rồi? Nhị sư huynh đừng dọa muội! Nói chuyện với muội
đi!” Nàng không dám động vào Yến Tiểu Ất, tay cứ không biết nên đặt ở
đâu, chỉ biết quỳ bên người y mà khóc.
Hình như Yến Tiểu Ất
nghe được giọng nàng, mí mắt động đậy rồi từ từ mở mắt ra: “Sư muội
ngoan —— đừng khóc —— muội phải —— muội phải cẩn thận Hoa Tứ Hải.”
Trùng Trùng quá đau thương, sự chua xót và hoảng sợ đều hiện hết lên
trên mặt, ngoại trừ nức nở ra thì không nói được một từ nào.
”Sư huynh biết —— muội thích hắn.” Không biết vì sao Yến Tiểu Ất lại
nói như vậy ở vào thời khắc này, “Lần trước đến Tụ Quật châu, sư huynh
—— sư huynh đã biết rồi. Nhưng huynh —— không có nói với sư phụ, bởi vì
huynh có nghe Đạo Ất nói —— hắn xả thân cứu muội. Huynh nghĩ, huynh nghĩ ——” Y nói hai chữ huynh nghĩ rồi thì không còn hơi sức nói nữa, suýt
nữa ngất đi.
”Sư huynh, cái gì muội cũng nghe huynh hết, sau
này mới dạy dỗ muội đi, được không?” Trùng Trùng lệ rơi đầy mặt, “Bây
giờ huynh đừng nói chuyện, đợi muội gọi Ngũ sư tỷ qua đây cứu huynh.”
”Không, nghe huynh nói hết đã, nếu không thì —— không còn cơ hội nữa!”
Không biết lấy đâu ra sức mà Yến Tiểu Ất níu chặt tay áo của Trùng
Trùng, “Huynh nghĩ —— hắn thật lòng với muội, mặc dù tình yêu Tiên Ma
không được chấp thuận, nhưng nếu muội —— yêu hắn —— thì không có gì là
không thể cả. Nhưng hôm nay hắn thế này ——” Y cố gắng hít thở rồi nói
tiếp: “Hắn không màng gì đến muội, chỉ e đây không phải là thật lòng, mà chẳng qua chỉ là một phút động lòng mà thôi, cho nên muội phải phấn
chấn lên, rời khỏi hắn, đừng để bị tổn hại, cũng đừng để hắn mưu hại đến phái Thiên Môn, mưu hại đến bá tánh. Sư muội, muội phải nghe lời sư
huynh, đừng mãi u mê mà hủy hoại bản thân mình, muội nghe không? Đáng
tiếc rằng sư huynh không bảo vệ được muội rồi, chỉ mong sư phụ có thể
mau chóng tìm thấy kiếm chủ Đoạn Thủy Kiếm kế tiếp.” Mấy câu cuối được
nói rất liền mạch, sau đó đầu lệch đi, không còn nói được gì nữa.