Hoa Tứ Hải không hiểu “đi nhà nghỉ” nghĩa là gì, nhưng lại hiểu Trùng Trùng muốn làm gì, bởi vì ngay cạnh bên chỗ họ đứng chính là một quán trọ to
nhất Khoái Hoạt Lâm, Trùng Trùng đang kéo hắn đi vào.
Nàng ném bừa một thỏi vàng nhỏ cho chưởng quầy rồi dặn: “Lấy một căn phòng
heo hút, tốt hay không không sao, quan trọng là vắng vẻ, không được cho
phép thì không một ai được làm phiền! Có không?”
”Có có có!” Chưởng quầy ngẩn ra vài giây rồi vội vàng giật lấy vàng nhét
vào trong lòng, sợ tiểu công tử trắng nõn giàu sang trước mặt rút lời,
“Tiểu điếm phục vụ bậc nhất, đảm bảo ngài hài lòng. Nếu làm chậm trễ
công chuyện của ngài, ta chặt đầu xuống để tạ lỗi. Mời hai vị đi bên
này, cẩn thận đấy.” Cả người làm công hắn cũng không kêu mà đích thân đi ra khỏi quầy.
”Ta không thích nhất là hai chữ “cẩn thận”, không được nói!” Nàng quát.
”Được ―― Vậy hai vị chú ý dưới chân!” Chưởng quầy vâng lời sửa lại.
Lòng Trùng Trùng thấy thoải mái hơn rồi, nghĩ vẫn là thái độ của các nhà
buôn thời cổ đại tốt, phục vụ rất chuyên nghiệp, thật sự xem khách hàng
là thượng đế. Ở thời này, cái nơi này cũng không phải cái gì cũng không
tốt.
Đi theo chưởng quầy rẽ vào một cánh cửa nhỏ đằng sau cầu thang, đi vào sân sau, vòng qua một chiếc giếng, đi lên mấy bậc thang, băng qua con ngõ
tối đen chật hẹp, đi thêm gần ba phút mới tới được một căn phòng gỗ nát
bươm.
Nhìn thì căn phòng gỗ này cũng rộng mười mấy mét vuông, cao chưa tới hai
mét, Hoa Tứ Hải đi vào còn phải cúi đầu. Nhìn bên ngoài thấy đen thùi
trông như sắp sập vậy, cánh cửa gỗ được làm bằng cách xếp các thanh gỗ
vụn lại với nhau, ở giữa nứt ra một đường to bằng bàn tay, từng đợt mùi
quái dị gì đó pha lẫn mùi bụi bặm ập vào mũi.
”Chỗ này ――” Trùng Trùng trợn trừng mắt.
Lẽ nào đây là hắc điếm chuyên cướp bóc? Ai mà to gan vậy, dám cướp cả Ma
Vương điện hạ, còn ngay dưới chân Tu La Vi Mang của núi Bạch Thạch nữa?
”Chỗ này là phòng chứa củi của tiểu điếm.” Chưởng quầy nói dõng dạc, vẻ mặt
rất nghiêm túc, “Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của khách quan, nằm ở nơi heo hút yên tĩnh nhất của tiệm, bởi vì cách mặt tiền quá xa nên đã lâu
không dùng đến nó rồi, vì vậy sẽ không có ai tới đây. Khách quan cứ yên
tâm, sẽ không có ai làm phiền hai ngài đâu ạ.”
”Ta biết!” Trùng Trùng tức tới dựng ngược lông mày.
Không phải rành rành đó sao? Đâu đâu cũng là bụi bặm, góc phòng với trần
phòng đều giăng đầy mạng nhện, chắc chắn là đã lâu không có ai ghé qua,
ngay cả nhện cũng bỏ nhà ra đi rồi.
Dựa vào khoảng cách so với mặt tiền tiệm thì chắc chắn đây là nơi yên tĩnh không ai làm phiền nhất.
”Thật ra chỗ này rất sạch sẽ, cả chuột cũng không có lấy một con.” Chưởng quầy nói dóc không biết ngượng.
”Tất nhiên rồi, chỗ này ngoại trừ gỗ mục ra thì chẳng còn cái gì khác, chuột tới đây làm gì, uống gió Tây Bắc à?” Trùng Trùng tức tối.
Thật đúng là biết cách làm ăn! Đây chẳng phải là lừa bịp trắng trợn thì là
gì? Nàng tốn một thỏi vàng, theo lý thì một tháng ăn sung ở sướng trong
căn phòng thượng hạng thơm tho vẫn còn dư dả, bây giờ thì sao, cho nàng ở phòng chứ củi?!
Thu lại! Thu lại những lời khen người làm ăn thời cổ đại khi nãy. Đúng là
làm ăn không ai là không gian cả, ít ra người làm ăn thời hiện đại sẽ
không vô lý, bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của nàng, dám đãi ngộ với
nàng như vậy.
Lần đầu tiên đi thuê phòng với nam nhân, không nói đến việc ở khách sạn năm sao, ít ra cũng phải là căn phòng tiêu chuẩn có nước nóng chứ. Bây giờ
thì sao? Nhưng trước mắt nàng đang “hứng khởi”, mặc dù tức tối nhưng lại không muốn đi thêm năm mười phút đến một chỗ khác nữa.
”Khách quan có hài lòng không?” Ông chủ cười nịnh bợ, gương mặt đó trông đúng là rất đáng ăn đòn.
”Hài lòng.” Trùng Trùng rít hai chữ này qua kẽ răng, “Còn không mau cút đi!” Nàng vung tay áo, suýt nữa hất vào đầu của chưởng quầy đó.
Pháp thuật nàng thấp, nhưng dù gì cũng là đệ tử bát kiếm, vẫn dư sức đối phó với người phàm. Có câu nói quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây
giờ nàng nhịn trước, về sau tìm tên chưởng quầy này tính sổ sau.
Vì vậy mà người già hay nói chịu thiệt là phước, chiếm lợi là bẫy! Chờ đến lúc nàng rãnh thì chắc chắn phải cho tên chưởng quầy này hiểu rõ hàm ý
thật sự của câu nói dân gian đầy triết lý này.
Một chưởng quầy thì có là gì chứ, Người Vượt Biển, Tôn Nhị Gia, Đào Hoa sư
thúc, có ai mà không thua dưới tay nàng chứ! Bây giờ bận làm sự nghiệp
lớn, chuyện nhỏ để qua một bên.
Nghĩ vậy, nàng đạp một phát vào cửa gỗ, nhưng không nghe thấy tiếng gỗ gãy
lìa như trong tưởng tượng, ngược lại là chân nàng truyền tới cơn đau,
nàng bất giác nhảy lên.
Hoa Tứ Hải thấy hết từ đầu tới cuối, lúc này bất giác thấy buồn cười, bèn
tung chưởng bổ nhẹ, ổ khóa to bằng sắt trên cánh cửa gỗ lập tức đứt lìa
rơi xuống đất, cửa cũng theo đó mở ra.
Trùng Trùng vừa kéo Hoa Tứ Hải vào trong phòng chứa củi thì đã sặc bụi phải
ho vài tiếng. Bên trong cũ kỹ tối đen, mày mà góc tường chất đầy đồ vật
linh tinh nhưng chừa lại một khoảng đất rộng ở giữa, bốn bức tường và
nóc nhà đều nứt và thủng lỗ, để tia sáng chiếu xuyên vào trong.
Trong này không khó ngửi như trong tưởng tượng, chỉ nồng nặc mùi bụi thôi.
Hoa Tứ Hải lại vung tay đóng cửa lại.
Cùng lúc này, Trùng Trùng nhảy lên vòng tay qua cổ hắn, vì lý do chênh lệch
chiều cao nên buộc chân phải rời khỏi mặt đất, nhưng nàng bám chặt trên
người hắn, vừa cắn vừa hôn cổ với tai hắn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt
hắn hệt như một con thú con.
Hoa Tứ Hải vốn đã bén lửa bởi nụ hôn trước mắt bàn dân thiên hạ khi nãy
rồi, bây giờ càng là lửa dục thiêu đốt toàn thân, hơn nữa Trùng Trùng
còn đang mặc đồ nam, gương mặt hồng hào phủ một lớp mồ hôi, càng tăng
thêm ý vị, càng làm hắn động lòng hơn nữa.
Nhưng so ra thì có vẻ Trùng Trùng càng nóng lòng hơn, bởi vì tay áo của hắn sau một tiếng rẹt đã bị nàng xé rách.
”Áo của chàng.” Nàng thấy hơi có lỗi.
”Mặc kệ áo đi, ta có rất nhiều.” Hắn đè thấp giọng nói, một tay hất áo ra trải dưới đất, sau đó khẽ đẩy Trùng Trùng nằm xuống.
Đồ nam không có nhiều dây và nút, dưới bàn tay bận rộn của Hoa Tứ Hải, rất nhanh sau đó cơ thể đầy đặn mềm mại của Trùng Trùng đã được phô bày ra
ngoài, vì ánh sáng hạn chế nên làn da nàng ửng lên nét óng ánh nhàn
nhạt, vẻ đẹp đó suýt nữa đã khiến Hoa Tứ Hải nghẹt thở.
Hắn từng có rất nhiều giai nhân tuyệt trần, nhưng chỉ có nàng là chạm được
đến trái tim và linh hồn hắn, chẳng biết nàng đã học môn pháp thuật mê
hoặc người khác gì mà khiến hắn chìm đắm vào nàng, mất hết sức khống chế trong chuyện phòng the. Có lẽ đây chính là sự kết hợp giữa linh hồn và
xác thịt, đã yêu rồi thì sao có thể không say đắm được?
”Trùng Trùng.” Hắn thì thầm, dù cơ thể căng cứng nhưng vẫn dịu dàng với nàng.
Hắn cắn bờ môi nàng một cách chậm rãi, tinh tế, không quấn quýt triền miên, chỉ dùng tay vuốt ve mạch đập nơi cổ nàng.
Cánh tay ôm chặt hắn của Trùng Trùng đang run rẩy, nàng muốn biến bị động
thành chủ động nhưng vẫn không làm được, cơ thể đã hóa thành một ao nước mùa xuân dưới bàn tay và nụ hôn của Hoa Tứ Hải từ sớm rồi.
Mà sự im lặng của nàng như một thông điệp cho Hoa Tứ Hải, rằng nàng có thể tiếp nhận, thế là hắn chuyển sang hôn cổ nàng, khẽ liếm xương quai xanh của nàng, khi bàn tay hắn chạm vào nơi trái tim nàng, hắn cảm nhận được rõ ràng nhịp đập điên cuồng của nó.
Vẫn bị đẩy ngã ngược lại!
Khẽ than thở bày tỏ khuất phục, cánh tay run rẩy của Trùng Trùng mon men đi lên dọc theo cánh tay cường tráng của hắn rồi vòng qua cổ hắn, triệt để đáp trả lại hắn bằng nụ hôn sâu. Hoa Tứ Hải đè chặt nàng, hôn khẽ biến
thành hôn điên cuồng, sau đó còn ôm người nàng dậy để hai người được
tiếp xúc trong tư thế thân mật nhất, trao nàng một lớp sóng tình tuyệt
đối khác.
Ánh sáng âm u, căn phòng cũ nát, nằm trên mặt đất, lúc nào cũng sẽ có người rình xem, bụi bặm bay múa dưới ánh dương, Trùng Trùng vốn thấy phẫn nộ
khi làm chuyện ấy trong hoàn cảnh này, nhưng lúc này lại biến thành kích thích khác thường, phóng đại cảm giác của nàng.
Dường như thế giới đang chuyển động quay quanh họ vậy, nhưng tất cả mọi người đều bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ có hai người ở bên nhau, mãi mãi.
”A ―― đại ma đầu ―― chàng ―― ta sẽ báo thù đó.” Nàng rên rỉ đứt quãng
trong sự tiến công của hắn, chúng hòa vào trong tiếng thở dốc của hắn,
tạo thành một dòng sông vui thích, chảy mãi mà vẫn chưa dừng lại.