Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 312: Q.4 - Chương 312: Cuộc Đối Thoại Giữa Sư Đồ




Dịch: Bùm Bùm

  ”Sư ―― sư phụ!” Khi trông thấy dáng người cao gầy phóng khoáng cùng gương mặt đại thúc tuấn tú của người đó thì không khỏi bật thốt ra.

  Bạch Trầm Hương quay đầu, thấy Trùng Trùng lấm la lấm lút đứng ở góc, liền không nói hai lời, tiến lên kéo cổ tay nàng đi.

  Ra khỏi cửa, thấy trên con đường phố của Khoái Hoạt Lâm tấp nập nhộn nhịp, không có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện được thì cũng không kịp màng đến những gì khác nữa, rút thanh kiếm dài bên hông ra rồi tung lên, kéo Trùng Trùng cùng nhảy lên bay đi mất.

  F4 Ma đạo theo sát đằng sau.

  ”Chao ôi, có thần tiên!” Trong tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn hâm mộ của đám dân thường và trong tiếng chạy bôn ba vừa hô gọi vừa phấn khích để báo cho nhau nghe, lần đầu tiên Trùng Trùng tiếp nhận được sự sùng bái ngưỡng mộ của muôn người, ở thời khắc này nàng còn thấy rất hư vinh nữa, chẳng còn hơi sức đâu quan tâm đến ngọn lửa giận đang thiêu đốt trong người.

  Không biết đã bay hết bao lâu, dù sao thì khi F4 Ma đạo sắp can thiệp thì Bạch Trầm Hương đáp xuống đất, Trùng Trùng nhìn thì thấy đây là núi Tiêu Dao trước đây đến lấy đá Chân Hỏa. nhưng bởi vì hòn đá dị bảo đã bị lấy đi nên ngọn núi nóng như Hỏa Diệm Sơn này đã được điểm thêm chút sắc xanh.

  ”Liệt đồ!” Bạch Trầm Hương quát.

  ”Sư phụ tốt, đồ nhi nhớ người lắm.” Trùng Trùng cười tít mắt chạy tới kéo tay áo Bạch Trầm Hương còn dụi mặt vào cánh tay ông ta, hoàn toàn làm lơ gương mặt tức tới trắng bệch không một tia máu của ông ta.

  Nàng biểu hiện rất thân thiết, sự vui mừng khôn xiết khi xa sư phụ đã lâu nay được gặp lại đều bày tỏ hết trong lời nói, Bạch Trầm Hương vốn là người ngoài cứng trong mềm, bây giờ dù tức nhưng cũng không trút ra được.

  ”Sư phụ tốt, sao người lại tới đây?” Nàng kéo Bạch Trầm Hương đến ngồi lên một tảng đá, còn rất nịnh hót mà dùng tay áo lau sạch bề mặt đá, làm F4 Ma đạo đang rình rập ở nơi không xa nổi hết da gà, cứ cảm thấy cảnh tượng sư hiền đồ hiếu này không hài hòa cho lắm.

  Lẽ nào do họ nhập Ma đạo lâu quá, đã quên hết tình cảm dân gian rồi sao? Nếu không thì tại sao họ nhìn mà lại thấy rét run từ đáy lòng vậy!

  ”Con bị tên ma đầu ấy bắt đi, lẽ nào thân làm sư phụ có thể không đoái hoài sao?” Bạch Trầm Hương vẫn giữ vẻ tức giận trên mặt, nhưng lửa giận trong lòng đã hoàn toàn mất sạch khi trông thấy cơ thể có hơi gầy gò và luồng khí đen như có như không ở giữa hàng mày của Trùng Trùng.

  Ông ta có nghe nói nàng bị thương khi đến Yêu đạo thu vạc bảo của phái mình, nhưng sao lại nặng đến thế được? Đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa lành, trông như bị trúng độc vậy, lúc nãy bay bằng kiếm với nàng thấy pháp lực của nàng cũng bị cản trở không ít.

  Gần đây Tiên đạo đang rất hỗn loạn vì chuyện kết minh, ông ta vẫn luôn bận điều hòa các môn phái, còn phải chú ý hành động của Tuyên Vu Cẩn nữa, do đó khi nghe thấy Trùng Trùng bị thương, sau đó là bị bắt đi, sau đó nữa là bị từ thì đã là một tháng sau rồi.

  Mặc cho liệt đồ này có phải vì tên ma đầu ấy hay không, suy cho cùng nàng cũng đã hi sinh rất nhiều cho phái Thiên Môn, hơn nữa nói thật thì không có sự dốc sức nỗ lực của phúc tướng nhất đẳng nàng đây thì có khả năng tình hình sẽ càng nguy cấp hơn nữa, tuy bây giờ giông bão sắp kéo đến, nhưng cũng tốt hơn phải nghênh đón đại chiến lục đạo lần hai trong khi chưa có sự chuẩn bị gì.

  Vả lại thời gian trôi qua, trái tim đã đông lạnh vì tu đạo của ông ta lại nảy sinh tình cảm cha con với nha đầu này, mặc dù thường bị chọc tức nổi điên, nhưng khi nghe thấy nàng gặp chuyện bất trắc thì ông ta lại đau lòng không thôi, sốt ruột vội vã chạy đến đây.

  ”Con đã biết là sư phụ quan tâm con mà.” Trùng Trùng nói ngọt, trên mặt còn bày ra vẻ ngưỡng mộ thậm chí còn nở nụ cười nịnh hót nữa, mặc dù dáng vẻ ngoan hiền này trông hơi giả tạo nhưng thật ra cũng thấy vui, “Nhưng sư phụ yên tâm, con không sao, vết thương cũng sắp lành rồi.”

  ”Vì sao không gửi một bức thư nào cho vi sư? Như vậy cũng tốt, bây giờ lập tức quay về núi Vân Mộng với ta, không được càn quấy.”

  ”À ―― Cái này ―― Tạm thời con không về được.” Trùng Trùng ấp úng ra vẻ khó xử.

  Nàng thầm hận bản thân mình, vì sao ngày nào cũng đắm chìm vào thời gian hạnh phúc tên ma đầu ấy mà quên mất việc thông báo tình hình của mình cho sư môn chứ? Trong số những người ấy có một số người như người nhà của nàng vậy, biết nàng bị “bắt cóc” thì đương nhiên là sẽ lo lắng rồi.

  Nhưng thời gian được ở bên ma đầu ấy hiếm hoi đến vậy, hơn nữa còn chưa biết có sau này hay không, lòng nàng đều dồn hết vào chuyện này, và đã vô tình bỏ qua rất nhiều thứ.

  ”Sao, tên ma đầu ấy giam lỏng con?” Bạch Trầm Hương nhíu chặt mày, “Hừ, thật hiếp người quá đáng. Hôm nay vi sư đưa con đi, xem môn nhân Ma đạo làm được gì ta?” Ông ta nói rồi liếc nhìn bốn nam tử giả nữ cực xấu xí ở xa, thấy hình như họ không có ác ý gì. Trông thấy ông ta giận dữ trừng sang đây, một trong số đó còn cười với ông ta nữa.

  Trong mắt của ông ta, Trùng Trùng bị Bắc Sơn Thuần từ là chuyện nhục nhã cho phái Thiên Môn, vốn muốn truy cứu nhưng dẫu sao thì cũng là tên ma đầu ấy cướp người trước tiên, và điểm này đã bị Tuyên Vu Cẩn lợi dụng.

  Tuyên Vu Cẩn nói rằng Bắc Sơn Thuần vô tội, Trùng Trùng bất hạnh, Hoa Tứ Hải vô sỉ và đáng hận, quả thật là công khai thách thức đạo đức nhân luân của thế gian, là hành vi khiêu chiến bốn đạo còn lại, làm dấy lên sự phẫn nộ của mọi người, nên đã đẩy nhanh việc liên thủ giữ các đạo, muốn nhanh chóng cứu Trùng Trùng đáng thương về.

  Mà từ sau khi biết được sự thật của đại chiến lục đạo, ông ta đã không còn tin tưởng và thấy khinh thường con người Tuyên Vu Cẩn, nhưng Tuyên Vu Cẩn lại cứ có khả năng khiến mọi người tin tưởng, ấn tượng suốt ngàn năm đã không thể nào thay đổi được nữa, ngay cả Nam Minh đại sư và đảo chủ Lan Trúc cũng không thể nào chấp nhận được chuyện Tuyên Vu Cẩn là kẻ bỉ ổi đê hèn.

  Dù ông ta biết sự thật nhưng lại như không biết, vì để tránh bị Tuyên Vu Cẩn hãm hại nên chỉ đành vờ như không biết, làm ra vẻ là một người yếu đuối đứng đầu một đạo, song lại âm thầm phân luồng người trong phái Thiên Môn làm chuyện mình cần làm, định tìm tiếp cơ hội vạch trần tội ác của Tuyên Vu Cẩn.

  Về chuyện của Trùng Trùng, ông ta biết liệt đồ của mình và tên ma đầu ấy có tình ý với nhau, nhưng có tình ý đến đâu thì cũng không thể làm như vậy được, đây chẳng phải là phá hỏng danh dự đồ nhi của ông ta hay sao? Hơn nữa làm việc không màng tất thảy này chính là tạo cơ hội cho Tuyên Vu Cẩn rêu rao Ma đạo là kẻ ác, không tiêu diệt thì thế gian sẽ không được yên ổn.

  ”Họ sẽ không đánh nhau với người đâu.” Trùng Trùng đưa mắt theo đường nhìn của Bạch Trầm Hương, thấy F4 Ma đạo luôn giữ khoảng cách như không biết nên đối xử với Bạch Trầm Hương như thế nào, nàng vội nói, “Họ được ma đầu ấy cử đến bảo vệ con, chàng không có giam lỏng con, thật đó thưa sư phụ. Người không biết thôi, chính Bắc Sơn Thuần mới đối xử tệ bạc với con, nếu không phải là sau khi con bị thương, y không cho con ăn cơm, cũng không cho con uống thuốc thì sao con có thể trúng độc nặng như vậy chứ? Ma đầu ấy chỉ vì cứu con thôi.” Nói rồi không biết vì sao đột nhiên nhớ lại những cảnh tượng cấm trẻ em, sự nhiệt tình và dịu dàng của ma đầu ấy thì bất giác đỏ mặt, nàng bèn cúi đầu.

  Bạch Trầm Hương vốn tức tới nổi gân xanh khi nghe đến đoạn Bắc Sơn Thuần ngược đãi đồ nhi của mình, nhưng thấy vẻ mặt của Trùng Trùng thì hốt hoảng, sau đó vẫn là hốt hoảng, “Chuyện được kể trong quán trà ―― không phải là thật chứ?”

  ”Không phải không phải.” Trùng Trùng khua tay loạn xạ, nói dối một cách mất phẩm giá, “Ma đầu ấy đối xử đúng lễ nghĩa với con, chúng con trong sạch.”

  Đúng rồi, đối xử đúng lễ nghĩa thật mà, nhưng mà là lễ nghĩa Chu Công. Mà nghĩ như vậy quả nhiên không thấy thẹn thùng rồi, hê hê, mặt không còn nóng nữa rồi.

  Bạch Trầm Hương nhìn vẻ mặt của Trùng Trùng, thấy nàng nói lưu loát như vậy thì cũng yên lòng, nói với vẻ đắn đo, “Vi sư cũng hiểu, mặc dù Hoa Tứ Hải là chủ Ma đạo, nhưng con người lỗi lạc, không phải là hạng người đê hèn. Nhưng con ở đây cũng không hợp phép tắc, mau theo ta về núi Vân Mộng.”

  Loại chuyện đó cũng không được xem là hạng người đê hèn sao? Yêu đến mức độ này thì ngọn lửa tình cứ cháy hừng hực trong lồng ngực, không làm vậy thì sẽ bị thiêu cháy mất.

  Trùng Trùng thầm phản bác nhưng miệng lại nói, “Sư phụ, con ở lại đây là có lý do đó, một là con phải dưỡng thương, chỉ có ma đầu ấy có thuốc hút độc, vì Quỷ độc của Dương Bá Lý đã thấm vào trong xương tủy con rồi, nói ra thì là ma đầu ấy đã cứu con một mạng, hai là ――” Nàng cố tình đè thấp giọng, nói với vẻ thần bí: “Sư phụ, chắc hẳn người đã biết giống cây ngọc và vạc bảo đã về tay phái Thiên Môn chúng ta rồi, nhưng muốn đóng chặt mảnh đất Lạc Lối cần có đá Liệt Địa, tiểu đồ ở lại đây chính là vì bốn tảng đá ấy. Bây giờ người đưa con đi là vì thương con, nhưng nếu bây giờ con đi thì mọi cố gắng trước đây đều phí công cả, sao không nhẫn nhịn thêm một thời gian, để con vì phái Thiên Môn lập nên kỳ công có một không ai này chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.