Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 320: Q.4 - Chương 320: Đối Mặt (Trung)




Dịch: Bùm Bùm

  Xem ra, người trong Tu La Vi Mang cũng không nói gì với La Sát Nữ, vì vậy La Sát Nữ không biết nàng là ai, cũng không một chút địch ý.

  Trùng Trùng hoàn toàn không nghĩ đến việc có thể La Sát Nữ đang vờ như không biết, bởi vì mỹ nhân này thật sự thuần khiết quá, suy đoán nàng như vậy cũng khiến mình cảm thấy đó là tội ác.

  La Sát Nữ hơi do dự.

  Hành vi của cô nương này hơi lạ lùng, mặc dù trông không có ác ý, nhưng dẫu sao cũng không rõ lai lịch, hơn nữa nàng có tin cô nương này hay không không quan trọng, bởi vì nàng không phải là chủ nhân của Tu La Vi Mang, vì vậy nàng không nên tùy tiện xử lý công việc trong đạo.

  Nếu Minh Vương điện hạ vì chuyện này mà nổi giận thì nàng phải làm sao? Không biết vì sao mà sâu trong đáy lòng nàng không muốn nam nhân ấy không được vui. Muốn hoàn toàn thuận theo ý hắn.

  Nhưng trong ánh mắt Trùng Trùng hình như chất chứa chút đau khổ, trông dáng vẻ như muốn chạy tới một góc nào đó để khóc vậy.

  Nàng bất giác thấy không đành lòng, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được rồi, ta giúp nàng, nhưng nàng không được đi xa nhé.”

  ”La Sát tỷ tỷ, đường trong Tu La Vi Mang được cấu thành từ kết giới và trận pháp, trừ khi tổng quản Tú Tú cho người dẫn đường thì ta mới ra ngoài được.” Trùng Trùng thấy mỹ nhân này rất dễ bị lừa, bèn vội vàng làm ngay cho nóng, “Hơn nữa Ái Ái, Tam Hồng và Thủy Uông Uông đều ở đây, cho dù ta có muốn chạy thì chạy được hay sao?”

  Trùng Trùng nói như vậy làm La Sát Nữ thấy hơi có lỗi, cứ như mình nghi ngờ người khác là một cái tội vậy, nhưng lập tức nàng lại hỏi với vẻ tò mò: “Cô nương biết tên ta?”

  Trùng Trùng cười khổ, “Ai mà không biết tỷ là chính thê của Ma Vương ―― không phải, của Minh Vương điện hạ chứ, được ở trong Tu La Vi Mang, ngoại trừ tỷ thì còn ai? Hơn nữa, gương mặt tỷ đẹp đến không một ai trên thế gian này sánh được, kẻ mù cũng đoán ra được tỷ là ai rồi.” Những lời này nghe giống đang thổi phồng, nhưng nó lại là sự thật, một sự thật khiến nàng phải bi ai.

  Gương mặt của La Sát Nữ đẹp đến không thể nào miêu tả được bằng từ ngữ, hơn nữa sau khi trao đổi với nhau vài câu thì còn phát hiện nàng có một trái tim của thiên sứ, nàng sao có thể là Ma nữ được chứ, cho dù là Tiên nữ cũng không sánh được với nàng, rõ ràng nàng là thánh tiên nữ!

  La Sát Nữ nghe lời khen mà đỏ mặt, thấy hơi ngượng ngùng, “Quá lời rồi, nhưng nếu cô nương đã gọi ta là tỷ tỷ, vậy thì ta gọi muội một tiếng Trùng muội muội được chứ? Không phải là ta nghi ngờ thân phận của muội, mà bởi vì ta cũng là khách ở đây, tự tiện can thiệp vào chuyện khác thì không hay cho lắm. Nhưng nếu muội không ra khỏi Tu La Vi Mang thì cũng không sao cả.”

  ”Sớm muộn gì cũng trở thành nữ chủ nhân ở đây thôi, hơn nữa còn là nữ chủ nhân duy nhất.” Trùng Trùng chua xót nhỏ giọng lầm bầm.

  Xem trình độ giáo dục của người ta đi, quả nhiên là thục nữ, mà nàng thì là tục nữ, đi đâu cũng làm xằng làm bậy. Nếu nàng là đại ma đầu thì cũng muốn vứt bỏ kiếm tiên thấp kém nàng đây để một lòng một dạ yêu thánh tiên nữ.

  Nàng cố tình nghĩ như vậy, cố tình làm đau trái tim mình, cố tình ngược đãi tâm hồn của bản thân, hình như làm như vậy nàng sẽ thấy đỡ hơn, có thể cho vào lý do lớn nhất khiến rời ra đi.

  ”Nhưng Trùng muội muội vừa mới bị tắc hơi thở, thi pháp biến hình không được thuận lợi, lúc này không nên cử động nhiều.” La Sát Nữ nói tiếp, sau đó đặt tay lên mạch cổ tay của Trùng Trùng rồi nhíu mày, “Hình như Trùng muội muội trúng phải kỳ độc, bệnh nặng vài ngày trước mới khỏi, bây giờ ―― tốt nhất không nên đi lại trong vòng hai canh giờ.”

  Hả, chạm vào mạch cũng chẩn được trúng độc, y thuật Trung Hoa quả nhiên uyên thâm, quả thật vừa cử động, Trùng Trùng đã cảm thấy cả người tê tái, muốn bỏ chạy ngay bây giờ quả thật là chạy không được xa. Nhưng mà nàng vẫn vội vã rút tay về, sợ La Sát Nữ ngay cả chuyện XXOO nóng bỏng của nàng và đại ma đầu cũng chẩn ra được qua mạch mất.

  Trên thế gian này người có tật giật mình nhất chẳng ai khác ngoài Diêu Trùng Trùng.

  ”Nếu muội không vội thì hay là chúng ta trò chuyện với nhau nhé? Ôi, đến đây cũng khá lâu rồi mà không gặp được một cô nương trẻ tuổi nào, muốn tìm người trò chuyện cũng không xong.” La Sát Nữ nhìn vẻ mặt Trùng Trùng, biết nàng bằng lòng ở lại thì không khỏi cất giọng nói vui vẻ.

  Trùng Trùng rất bất ngờ với yêu cầu này, nàng ngẩng đầu nhìn thấy La Sát Nữ ra hiệu nàng ngồi xuống, nghĩ bây giờ mà đi thì quả thật không sáng suốt, còn khiến La Sát Nữ càng thêm nghi ngờ mình nữa, đến lúc ấy cơ hội bỏ chạy duy nhất của nàng sẽ không còn nữa. Vì vậy nàng chỉ có thể cứng đờ người ngồi lên chiếc ghế đá gần bên người La Sát Nữ.

  Mà đối mặt với yêu cầu được nhẹ giọng nói ra thế này, ai lại từ chối được chứ?

  ”Minh Vương đại nhân ―― là một người như thế nào? Muội biết không?” Một phút trôi qua, La Sát Nữ chợt hỏi.

  Trong phút chốc Trùng Trùng còn tưởng mình nghe nhầm.

  Không phải chứ? Họ quen nhau cả ngàn năm, vậy mà lại hỏi một kiếm tiên thấp kém đến với thế giới này mới được một năm là nàng sao? Nhưng chờ đã, cảm thấy có gì đó không đúng. Trong đôi mắt như nước hồ thu lồng khói biếc của La Sát Nữ chất chứa vẻ mơ hồ và căng thẳng, dường như nàng thật sự không biết gì cả.

  A, đôi mắt nàng màng màu xám dịu dàng, ngay cả khóe mắt và lông mi cũng đẹp đẽ đến vậy, nhưng mà nàng nàng nàng ―― lẽ nào đã mất trí nhớ rồi? Bị nỗi đau đớn vô tận không thể nào miêu tả được bằng lời trên mái vòm Thiên Ảnh ấy hành hạ đến quên mất quá khứ, quên mất tình yêu mà bản thân đã từng dùng mạng sống để bảo vệ rồi sao?

  ”Tỷ ――” Nàng chấn động nói không nên lời.

  La Sát Nữ cười khổ nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, “Đúng vậy, ta lãng quên rất nhiều chuyện, nhưng muội đừng nói ra, ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta sợ ―― chàng sẽ đau lòng. Không biết vì sao mà ta cứ cảm thấy mình không được làm tổn hại đến chàng.”

  ”Chàng?” Trùng Trùng tiếp tục chấn động.

  ”Đúng vậy, một nam nhân rất tuấn tú, Minh Vương điện hạ.” La Sát Nữ nói mà không đề phòng chút nào, có lẽ bởi vì đến Tu La Vi Mang lâu rồi nhưng chưa gặp được ai để nàng trò chuyện, thắc mắc và mơ hồ chất chứa trong lòng nặng như núi đè, rồi càng hoảng loạn bất an hơn khi giả vờ, lúc này trông thấy Trùng Trùng đều được giải phóng cả ra.

  ”Ta chỉ nhớ mình cứ ở mãi một nơi, rất tối, không nhìn thấy gì, gió như đao cắt qua da thịt, ta cảm thấy mình như bi cắt ra thành từng mảnh vậy, đau đến mức đã không còn cảm nhận được cơn đau nữa. Ta chỉ muốn ngủ, mong mình ngủ rồi sẽ không đau nữa, nhưng sau này ―― vài ngày sau khi ta tỉnh giấc, ta đã tỉnh táo lại được vài ngày rồi, mặc dù vẫn còn sống trong bống tối, nhưng ta biết rất rõ ràng, có thể quãng thời gian đó còn dài hơn thời gian vài ngày, ta không phân biệt được sự thay đổi của ngày đêm, nên ta không chắc chắn. Nhưng đột nhiên một ngày nọ, một luồng sáng xuất hiện trước mặt ta, chói đến mức ta không mở nổi mắt, sau đó một nam nhân bế ta ra khỏi gạch ngói, nói với ta rằng: Ta là Minh Vương Tín Đô Ly Nan, theo ta về Tu La Vi Mang, nơi đó vốn thuộc về nàng. Bổn Vương không nuốt lời hứa của ngàn năm qua, nàng sẽ là thê tử của ta.” Nàng nói năng lộn xộn, rõ ràng tất cả những chuyện này cũng khiến bản thân nàng bất ngờ, khiến người ta cảm thấy nàng càng thích hợp với bóng tối đầy đau đớn ấy hơn.

  Nhưng những lời này vào tai Trùng Trùng lại khiến nàng cảm thấy trái tim như bị đục khoét vậy, không biết là cái gì đã đâm vào mà lại đau đến rét lạnh.

  Thì ra bây giờ hắn là Tín Đô Ly Nan rồi, không còn là Hoa Tứ Hải của nàng nữa, hắn nói La Sát Nữ là thê tử của hắn, vậy nàng là cái gì? Thật sự phải làm trắc phi gì đó, làm thiếp của hắn sao? Hắn đặt sự tự tôn của nàng đi đâu?

  Nàng đã nói từ đầu rồi, chọn La Sát Nữ thì nàng sẽ ra đi.

  Không phải là nàng không yêu hắn nữa, nàng vẫn yêu hắn sâu đậm, cũng không phải là nàng trách hắn, vì dẫu sao họ yêu nhau khi cả hai đều không biết tình trạng này sẽ xảy ra. Trong mối tình này, không ai sai cả, sai ở chỗ nàng yêu sâu sắc một người tại thời điểm không thích hợp mà thôi.

  Nhưng nàng ra đi được sao? Những nguy hiểm cùng nhau vượt qua, những khoảnh khắc động lòng nhưng phải đè nén, những buổi đêm quấn quýt nồng nàn, trải qua hết những chuyện này, nàng thật sự có thể rời xa hắn sao? Thật sự có thể phất tay áo đi, không vấn vương một chút nào sao?

  Nhưng không ra đi thì lẽ nào ở lại đây, trước mặt La Sát Nữ xinh đẹp lương thiện, và cả nơi nàng sinh sống hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.