Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 187: Q.2 - Chương 187: Hai Cây Lạp Xường




”Lạc nhau! Nghĩa là gì?” Trùng Trùng khó lòng tin nổi.

   ”Thì là ―― chữ sao nghĩa vậy ấy.” Ôn Đạo Ất gãi đầu, nói một cách khó khăn: “Huynh nghĩ chúng có khả năng nhớ đường tốt hơn huynh, bây giờ có lẽ đã về đến núi Vân Mộng rồi, chắc là ―― vậy chăng?”

  Trùng Trùng nhìn lục sư huynh hiền hậu trước mặt với một cảm giác thất bại chưa từng mãnh liệt như bây giờ, đầu óc nàng trắng xóa trong phút chốc, ánh mắt đờ đẫn, miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, “Sao lại lạc mất được chứ?”

  Họ không tìm thấy dấu chân của Hoa Tứ Hải, tám chín phần là sẽ bị nhốt trong này rồi.

   Nếu có A Đẩu ở đây thì nàng đã có thể cho nó ngửi mảnh vải vụn từ tay áo Hoa Tứ Hải để nó tìm dấu chân cứu mạng ấy giúp nàng rồi.

  Tuy trong đầm nước dày đặc hơi nước, sẽ gây ảnh hưởng tới khứu giác của A Đẩu, nhưng tốt xấu gì họ cũng có nhiều cơ hội để ra ngoài hơn.

  Bây giờ cả A Đẩu cũng lạc mất thì bảo nàng phải làm sao cho đành đây?

   ”Lúc đến ven đầm, bọn huynh có nghỉ chân một chút, A Đẩu chạy nhảy rất vui vẻ, sau đó ―― chẳng thấy đâu nữa.” Ôn Đạo Ất cảm thấy mình rất cần phải giải thích cho Trùng Trùng hiểu, bèn nói từ từ, “Huynh sợ nó đi lạc nên đã đi tìm, lúc ấy chú gà con ấy đang ngủ, huynh nghĩ dù sao thì đi cũng không xa nên đã không gọi nó dậy, kết quả ―― huynh đi lạc mất.”

  Huynh ấy đi lạc mất?! Trùng Trùng trợn trừng mắt nhìn Ôn Đạo Ất.

   A Đẩu là chó con nên rất dễ phấn khích, thường hay chạy tới chạy lui, lúc ra ngoài tất nhiên phải trông chừng nó mới đúng chứ! Vạn Sự Tri thì tướng tá nhỏ nhắn, cho dù đi tìm A Đẩu thì cũng nên mang theo nó bên trong túi áo chứ.

  Lục sư huynh lại không phải là không biết trình độ mù đường của mình, vậy mà vẫn sơ suất đến vậy khi đặt chân vào núi Cổ Quái biến đổi thất thường này, quả thật không thể không nói đây đúng là lỗi lầm quá lớn.

  ”Sư muội, muội đừng trừng huynh. Huynh ―― xin lỗi muội.” Ôn Đạo Ất tự biết mình đuối lí, chỉ trưng ra dáng vẻ rất biết lỗi hệt như phiên bản con người của A Đẩu vậy, chỉ thiếu nước thè lưỡi ra thôi.

  Trùng Trùng đúng là có hơi giận, bởi vì nàng không yên lòng về A Đẩu và Vạn Sự Tri.

   A Đẩu thì hoạt bát quá, không phân nổi đâu là người tốt đâu là người xấu, còn Vạn Sự Tri thì tuy khá xảo quyệt, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một con gà con phải nhờ vào nàng mới ra khỏi được núi Vân Mộng, mà điều đó đối với nó cũng đã có thể sánh với một nhiệm vụ gian khổ đường dài rồi.

  Hai đứa này bình thường cứ thích chọc nàng nổi giận, chúng cũng chẳng phải con người, nhưng khi chúng không ở bên cạnh thì Trùng Trùng mới phát hiện nàng rất yêu bọn chúng.

  Mà tình hình của hiện tại chính là bị nhốt, lạc mất người, đại ma đầu đi khỏi, nhiệm vụ sư phụ giao cũng chưa làm xong, tiếp theo nàng phải làm sao đây?

  ”Sư huynh, cởi áo ra.” Nàng bỗng nói.

   Ôn Đạo Ất giật mình, hai tay bất giác nắm chặt vạt áo. Đương nhiên y sẽ không nghĩ rằng sư muội có tình ý với y hoặc là có ý đồ bất lương, nhưng suy cho cùng thì hành động này có làm sao cũng không thể nói là một hành động bình thường được.

  ”Cứ ở đây mãi cũng không phải là cách hay, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng ra ngoài.” Trùng Trùng giải thích: “Ban ngày còn không sao, đến đêm thì trong đầm rất nguy hiểm đó.”

  Chỉ khi ở bên cạnh đại ma đầu, nàng mới cảm thấy an toàn, hắn vừa đi khỏi thì nàng đã lập tức cảm thấy sự nguy hiểm đang từ từ trồi khỏi mặt nước. Mà khi nhìn sắc trời, nàng lại thấy cảm động.

   Nếu không phải bất ngờ gặp được lục sư huynh, vô tình làm mất dấu chân, ắt hẳn khi nàng ra khỏi đầm thì vẫn là ban chiều, đại ma đầu tính toán chuẩn thật, chuyện chi tiết nhỏ nhặt gì cũng nghĩ được.

  Hắn là Ma Vương của Ma đạo mà lại suy nghĩ thấu đáo cho nàng như vậy, nét dịu dàng trong vô thức này mới là điều đáng quý nhất.

  ”Huynh cởi bỏ quần áo thì sẽ có thể tìm thấy đường sao?” Ôn Đạo Ất không biết Trùng Trùng muốn làm gì, bởi thế mà khiến mình trông càng ngốc hơn.

  Trùng Trùng thở dài một cách bất lực.

   ”Núi Cổ Quái cứ thích chuyển động, muội nghĩ đó không phải là núi đang chuyển động mà là ảo ảnh, đầm Mạc Sân thì nơi nào cũng như nhau làm người ta không tìm được đường ra, cho nên chúng ta phải xé sợi áo huynh ra, suốt đường đi sẽ cột chúng vào nhánh cây, như vậy sẽ đỡ cho chúng ta phải đi lòng vòng ở chỗ cũ, mặc dù muội không dám nói là sẽ tìm được đường ra, nhưng ít nhất cách này cũng giúp đỡ được đôi chút.”

   Ôn Đạo Ất nghe xong thì khen ngợi tấm tắc, sau đó vội vàng cởi bỏ áo ngoài, lanh lẹ xé sợi ra. Bản thân y vốn rất thông minh, chẳng qua do ở trên núi, không màng thế sự quá lâu nên đâm ra có hơi cổ hủ thôi.

  ”Bây giờ đi về hướng nào đây?” Ôn Đạo Ất hơi mất tự nhiên.

   Y là nam nhân nên đương nhiên việc cống hiến áo phải do y làm, nhưng bây giờ y chỉ mặc áo bên trong, tuy không lộ mảng thịt nào nhưng y vẫn thấy không hợp lẽ và hơi ngượng ngùng, ngược lại thì sư muội quái gở của y lại chẳng hề quan tâm.

  Trùng Trùng không hề có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nàng chỉ ngước lên nhìn mặt trời, sau đó đánh cược chỉ về một phía rồi nên bước đi trước tiên, Ôn Đạo Ất ôm một gói vải xé sợi vội vã đi theo sau, thỉnh thoảng lại cột một sợi vải lên cây.

  ”Đi ra khỏi đây rồi chúng ta sẽ đi đâu?” Y hỏi.

  ”Đi ra trước rồi nói sau.” Trùng Trùng hơi mất kiên nhẫn, nhưng thật ra đấy là sự nôn nóng do không có lòng tin.

   ”Không đâu, sư muội, huynh thấy chúng ta nên lập kế hoạch trước, huynh thấy chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho nữa, tuy chuyến đi này của chúng ta không quá thuận lợi, nhưng không thể vì không thuận lợi mà không hoàn thành, hơn nữa nếu hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi thì đó đã chẳng phải là thử thách mà sư phụ giao cho chúng ta rồi, thuận lợi hay không thuận lợi không có liên quan gì đến hoàn thành hay không hoàn thành nhiệm vụ.” Ôn Đạo Ất nói dai dẳng không ngừng nghỉ, Trùng Trùng cứ tưởng y chính là Đường Tăng chuyển thế.

  Bla bla bla #¥%… &×! Tiếp đó lại bla bla bla!

   ”Một là chúng ta tìm ra con đường bí mật, hai là phải đi vòng qua núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân, nếu không thì sẽ không đưa được thư, huynh thấy cơ hội sẽ là bao nhiêu?” Trùng Trùng tức tối ngăn cản hành vi muốn “bla” tiếp của Ôn Đạo Ất.

  Nàng chắc chắn Bạch Trầm Hương không chỉ là muốn bọn họ đến đưa thư đâu, bởi vì ông già trông rất anh tuấn này là một người rất thận trọng, ông ta sẽ không cho tất cả trứng vào cùng một rổ đâu[*], hai người họ không đưa được, ắt sẽ có người khác đưa.

   [*] Cho tất cả trứng vào cùng một rổ: Như nghĩa câu, nếu cho trứng vào cùng một chiếc rổ thì khi chiếc rổ bị rơi, tất cả trứng đều sẽ vỡ.

   Bây giờ nàng nóng lòng muốn tìm A Đẩu và Vạn Sự Tri, một là sợ chúng bị người xấu bắt đi, hai là muốn hỏi Vạn Sự Tri về đại chiến lục đạo của mấy ngàn năm trước.

  Vạn Sự Tri tự xưng mình biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, là Baidu sống của thần tiên, trước đây nàng chưa từng nghĩ sẽ hỏi nó, thật đúng là có mắt như mù mà.

  Ôn Đạo Ất bị hỏi mà á khẩu, nhưng lòng lại kiên quyết phải hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, bèn nói: “Sư phụ nói sư muội là phúc tướng, nói không chừng chúng ta sẽ tìm được đường ra, đến lúc ấy chúng ta lập tức đi đưa thư nhé? Muội nghĩ xem, nếu chúng ta đã đi xa như vậy rồi, và nếu đã tìm thấy đường, vậy thì tất nhiên phải kiên trì đến cùng rồi, theo huynh thấy ――”

  Y vừa đi vừa nói, không chú ý nhìn đường nên “binh” một tiếng đụng phải Trùng Trùng vừa đột ngột đứng lại làm nàng suýt nữa vấp ngã.

  Ôn Đạo Ất muốn xin lỗi nhưng thấy Trùng Trùng không hề có ý trách hắn mà chỉ đờ đẫn đứng đó, gương mặt hiện rõ sự thất vọng.

   Y đưa mắt nhìn thì bất ngờ thấy nhánh cây được y cột cho sợi vải đang hiên ngang đón gió trước mặt, trông hệt như đang thị uy vậy.

  Thì ra họ đi cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn quay lại đường cũ.

  ”Làm lại!” Trùng Trùng cắn răng kéo Ôn Đạo Ất đi tiếp.

  Trong ma âm bla bla xuyên não, Trùng Trùng cứ một lần nối tiếp một lần đi thử, nhưng lần nào cũng quay về chỗ cũ.

  Vải đã không còn, phía trước không có đường, cũng không có dấu chân.

   ”Có lẽ đi theo ngôi sao cũng được chăng.” Trời sắp tối rồi, Trùng Trùng vừa nôn nóng vừa mệt mỏi, bất giác sinh ra ý nghĩ viễn vông mà không nghĩ xem đi lại trong đầm vào buổi đêm là việc nguy hiểm cỡ nào.

  Ôn Đạo Ất không hề lên tiếng, cũng không chú ý chút nào.

   Đang lúc không biết nên suy tính làm sao thì nương theo ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, y bỗng thấy có một chỗ quái lạ trên bãi đất bùn không xa, hình như nơi đó có một mỏm bùn nhô lên, lá và rêu trên đó cũng rất tươi và non, như mới mọc lên vậy.

  ”Đó là gì vậy?” Y vươn tay chỉ.

   ”Đi xem chẳng phải sẽ biết rồi sao.” Trùng Trùng cũng tò mò, nhưng trước nay nàng luôn lỗ mãng nên chưa bàn bạc với Ôn Đạo Ất thì đã mau chóng chạy qua xem rồi.

  Vừa đặt chân lên thì nghe thấy tiếng vang rào rào từ mặt đất như có một con rắn đang bò tới với tốc độ rất nhanh vậy.

   Trùng Trùng giật nảy mình, đầu óc còn chưa kịp chỉ huy cho thân thể tránh ra thì một luồng đất nổi lên từ mặt đất đã nhanh chóng lao về phía chân nàng, sau đó quấn lấy cổ chân nàng.

  Nàng muốn tránh nhưng đã không kịp nữa rồi, trong khoảnh khắc bị nhấc lên cao, nàng chỉ theo bản năng rút Khước Tà Kiếm ra chặt một nhát.

  Khước Tà Kiếm sắc vô cùng cũng không chặt đứt được thứ đang quấn chân nàng, ngược lại Ôn Đạo Ất xả thân quên mình lao tới kéo nàng lại trúng chiêu hệt như nàng.

   Sau tiếng kêu thét sợ hãi, cuối cùng Trùng Trùng cũng hiểu ra, thì ra hai người họ dẫm phải bẫy của thợ săn, bây giờ đang bị treo ngược trên cây, lắc qua lắc lại trong ngọn gió đêm của đầm nước, hệt như hai cây lạp xường đang phơi khô trong gió.

  Nhưng mà ai lại đi săn ở tại cái nơi này chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.